Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!! - Chương 190
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 190: Phương Lam ra sân.... Chấn động toàn trường...
Bạch Trú nhìn dãy số lạ, hơi do dự một chút, sau đó ấn nghe rồi đặt bên tai:
"Alô?" Anh nhẹ nhàng phát ra âm thanh.
"Bác sĩ Bạch, anh khỏe chứ!"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh như băng của Mặc Tử Hàn, Bạch Trú hơi kinh ngạc.
Thật trùng hợp? Tử Thất Thất vừa mới đi khỏi, bên này liền gọi điện tới?
"A khỏe, Mặc tiên sinh, tìm tôi... Có chuyện gì sao?" Anh khẽ hỏi.
"Thất Thất cô ấy vừa mới đi tìm anh đúng không? Cô ấy có phải nói với anh cái gì?"
"Làm sao anh biết cô ấy tới tìm tôi? Anh phái người giám sát cô ấy?"
"Tôi chỉ đang bảo vệ cô ấy!"
"A..." Bạch Trú khẽ cười, "Dưới tình huống không được người đó đồng ý mà tự phái người bảo vệ, đây hình như là biến tướng của việc giám sát chứ hả?"
"Cái này không cần anh quan tâm, anh chỉ cần nói cho tôi biết, cô ấy nói với anh những gì?" Thanh âm Mặc Tử Hàn càng ngày càng lạnh như băng, hơn nữa hàm ý uy hiếp càng ngày càng nặng, giống như anh ta mà không nói hết toàn bộ lời của Tử Thất Thất thì anh sẽ đem anh ta ra bầm thây vạn đoạn.
Nhưng Bạch Trú cũng đã sớm miễn dịch với những lời uy hiếp đó.
Vẻ mặt anh thong dong, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói, "Rất xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết!"
"...." Trong điện thoại đột nhiên trầm mặc vài giây, mà khi thanh âm của Mặc Tử Hàn lại một lần nữa truyền đến, nhưng lại âm trầm giống như hung linh, "Anh cũng rất rõ kết quả làm nghịch tôi rồi chứ?"
"Đương nhiên!" Anh trả lời.
"Vậy thì đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, nói đi..."
"Cái này..." Bạch Trú cố ý kéo dài thanh âm, sau đó nói, "Tôi thật sự không thể nói cho anh biết, bởi vì tôi đã đáp ứng Thất Thất, sẽ không nói lung tung gì với anh, nhưng mà.... Vì an toàn của bản thân tôi, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh một câu, đừng chỉ quan tâm lớn, nhỏ cũng rất trọng yếu!"
Lớn? Nhỏ?
"Anh có ý gì?" Mặc Tử Hàn khó hiểu hỏi.
"Tôi không thể nói nhiều với anh nữa, tự anh suy nghĩ đi, kỳ thật chỉ cần anh lưu ý hai mẹ con, có thể phát hiện, bọn họ... Rốt cuộc giấu anh chuyện gì!" Bạch Trú nói xong liền kết thúc cuộc gọi, "Tôi chỉ nói được đến đây, gặp lại sau!"
Nói xong anh liền cúp điện thoại, tiếp tục mở tài liệu trên bàn, chăm chú nhìn, nhưng chân mày khẽ chau lên, có chút đãng trí.
Những câu anh mới nói kia, không biết có được tính là "nói lung tung" không đây?
Ai... Quên đi!
Nói thì cũng đã nói, để anh lắm mồm một lần này.
※※※
Tập đoàn King
Văn phòng tổng giám đốc
Chân Mặc Tử Hàn vừa mới đi tới bàn làm việc, điện thoại của Bạch Trú liền cúp.
Anh tiện tay đặt điện thoại trên bàn, sau đó mày nhíu lại, bắt đầu trầm tư.
Anh ta nói không thể chỉ quan tâm lớn, nhỏ cũng rất trọng yếu, sau đó lại bảo hắn lưu ý mẹ con hai người, như vậy hẳn rất rõ ràng rồi, nếu nói nhỏ, thì chính là Mặc Thiên Tân, chẳng lẽ bí mật Tử Thất Thất giấu diếm có liên quan với Thiên Tân? Nếu như vậy thì trên người Thiên Tân thì có chuyện gì chứ? Hơn nữa chuyện này thần thần bí bí, chỉ có Bạch Trú biết, mà hắn lại là bác sĩ, như vậy trực tiếp làm cho người ta liên tưởng đến chính là.... Bệnh!
Trên người Thiên Tân không phải là có bệnh gì chứ? Sẽ không phải nó...
"Không, không, không..." Anh liên tục phủ nhận, sắc mặt nháy mắt trở nên kích động nói, "Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng..."
Anh muốn đem chuyện này điều tra tỉ mỉ rõ ràng.... Nhất định phải điều tra rõ ràng!
Anh vô cùng bất an ngồi trên ghế, tâm tình cực kỳ trầm trọng, nhưng mà đột nhiên...
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của anh, khiến anh tỉnh lại.
"Vào đi!" Anh lạnh giọng.
Cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, nữ thư ký xinh đẹp ngoài cửa tiến vào, đứng ở trước bàn làm việc. Cô đầu tiên là cung kính khẽ khom lưng, sau đó dùng hai tay đặt một thiệp mời màu trắng lên bàn, nói, "Mặc tổng, đây là Bách đổng tập đoàn Rich cho người đưa tới vào sáng nay, anh ta nói nhất định phải để anh tự mình xem qua!"
Tập đoàn Rich?
Bách Vân Sơn?
Chân mày Mặc Tử Hàn đột nhiên chau lên, vươn tay cầm thư mời mở ra.
"A..." Anh đột nhiên cười khẽ, sau đó lạnh lùng nói, "Cô ra ngoài đi!"
"Vâng!" Mỹ nữ thư ký lập tức cúi đầu, sau đó lui ra khỏi phòng.
Mặc Tử Hàn khép thư mời trong tay lại, tùy ý đặt lên bàn.
Không nghĩ tới anh còn chưa có đi tìm hắn ta nói chuyện Anh quốc lần trước, hắn ta lại bày Hồng Môn Yến mời anh, thật đúng là có can đảm, xem ra anh không đi một chuyến thì không được rồi.
※※※
Biệt thự nhà họ Bách
"Cộc cộc cộc... Cộc cộc cộc.... Cộc cộc cộc..."
Sáng sớm, cửa phòng Bách Hiên đã bị người gõ dồn dập, quả thực chính như thiên lôi giáng xuống.
"Ai đó hả?" Bách Hiên đứng ở trước gương, vừa không nhanh không chậm sửa sang lấy quần áo, vừa lớn tiếng hỏi.
"Là tôi, mau mở cửa, xảy ra chuyện lớn!" Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm bình tĩnh của Phương Lam.
Bách Hiên đột nhiên chau chặt chân mày, thở dài thật sâu.
Chuyện lớn?
Cô ta thì có chuyện lớn gì?
Nếu quả thật xảy ra chuyện lớn, thanh âm của cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy?
Anh có chút buồn bực quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó bất đắc dĩ bước về phía cửa, cuối cùng mở cửa ra, nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời vạn năm vẫn rực rỡ kia.
"Xảy ra chuyện lớn gì?" Anh hỏi.
"Hắc hắc hắc..." Phương Lam cười phi thường tà ác, hơn nữa còn ẩn chứa một cỗ hàm súc vui sướng khi người gặp họa, nói, "Anh có xem báo ngày hôm nay chưa?"
"Tôi vừa mới dậy, đương nhiên là vẫn chưa!" Bách Hiên trả lời.
"Vừa mới dậy? Đã mười giờ rồi, anh là heo hả?"
"Tôi bảy giờ sáng mới về, chỉ ngủ có ba giờ!"
"A.... Thì ra không phải là heo, là tiểu ong mật chăm chỉ nha, nhưng mà tiểu ong mật chăm chỉ như anh thật đúng là đáng thương, đến đến, tỷ tỷ đưa báo cho mà đọc, đảm bảo dọa cậu em nhảy dựng!" Phương Lam nói xong liền đưa báo vào tay anh.
Bách Hiên nhận lấy tờ báo, sau đó mở ra xem liền trừng to hai mắt.
Toàn bộ trang báo đều là ảnh chụp của anh với Hạ Thủy Ngưng, hơn nữa còn là chụp hình kết hôn, phía trên còn ghi bọn họ ba ngày sau cử hành tiệc đính hôn ở khách sạn Rich.
Đính hôn?
"Đây.... Đây là có chuyện gì?" Anh giật mình hỏi.
"Không phải rành rành ra đấy sao, chiêu này của ba anh gọi là "tiền trảm hậu tấu", ông ta muốn cho toàn bộ người trên thế giới biết Hạ Thủy Ngưng là vị hôn thê của anh, như vậy anh nhất định phải kết hôn với cô ta, bởi vì mặt mũi của nhà họ Bách mà anh không thể hủy bỏ hôn ước, cho nên ông ta đang nói cho anh biết, cô con dâu này ông ta nhất định phải có, mặc kệ dùng biện pháp gì, anh đều phải lấy cô ta!" Phương Lam phân tích hết sức chính xác, hoàn toàn nói trúng tâm tư Bách Vân Sơn.
Bách Hiên nghe những lời này, hai mắt nhìn chằm chằm tờ báo trong tay, hai tay nắm chặt vò nát tờ báo.
Ông ta làm sao có thể làm vậy chứ? Ông ta sao có thể quyết định chuyện này? Hơn nữa tấm ảnh này ở đâu ra? Anh lúc nào thì chụp tấm ảnh này? Chẳng lẽ là ảnh ghép? Ông ta dĩ nhiên còn làm đến mức độ này?
"Roẹt - -"
Anh xé tờ báo thành hai nửa, sau đó ném xuống đất, đi nhanh xuống dưới lầu.
Phương Lam liếc nhìn hai nửa báo vứt trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của anh, thở dài thật sâu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tại sao lại cảm thấy anh ta đáng thương vậy chứ? Tuy rằng anh ta có ba có mẹ có tiền có thế, nghĩ muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, nhưng so sánh lại, cô một người không cha mẹ không tiền không thế lại sống vui vẻ hơn anh ta rất nhiều, nếu thân phận hai người đổi cho nhau, nếu cuộc sống của cô bị một người khác hoàn toàn thao túng trong tay, vậy thì cô thà chết.... Cũng không muốn bị người khác điều khiển!
...
Phòng khách lầu một
Bách Vân Sơn ngồi ở trên ghế sa lon, một bên thưởng thức trà, một bên đọc tin tức trên báo, khóe miệng vừa lòng khẽ nhếch, tâm tình cực kỳ vui vẻ, nhưng mà đột nhiên....
"Ba!"
Bách Hiên đứng ở trước mặt của ông, nhìn chằm chằm tờ báo trong tay ông hét lên, "Đây là có chuyện gì? Đính hôn là thế nào?"
Khóe miệng mỉm cười của Bách Vân Sơn đột nhiên thu hồi, không nhanh không chậm đặt chén trà lại bàn, sau đó khép tờ báo trong tay lại, nói, "Mới sáng sớm mà hô to gọi nhỏ thì còn ra thể thống gì nữa? Còn thái độ con là thế nào? Là đang chất vấn ba sao? Hay là đang tra hỏi ba?"
"Con chỉ muốn ba nói cho con biết, đây là có chuyện gì?" Bách Hiên đè thanh âm lại, nhưng tức giận trên mặt không có giảm bớt.
Bách Vân Sơn trấn định ngước mắt nhìn đôi mắt tức giận của anh, bình tĩnh nói, "Cái gì mà chuyện gì? Con không phải đã đáp ứng ba sẽ kết hôn với Thủy Ngưng rồi sao? Ba thả tin tức ra thì có gì mà không đúng? Có phải là.... Con vẫn còn gạt ba, con căn bản không có ý định muốn kết hôn?"
"...." Bách Hiên nháy mắt ngậm miệng.
Anh đúng là đã đáp ứng chuyện kết hôn, nhưng khi đó anh bởi vì cấp bách muốn gặp Tử Thất Thất, cho nên mới nóng vội đáp ứng, hơn nữa anh còn nói một tháng sau trực tiếp cử hành hôn lễ, còn nói không cần cử hành nghi thức đính hôn, nhưng hiện tại...
"Ít nhất, ba cũng nên nói cho con biết một tiếng!" Thanh âm của anh lại giảm thấp xuống rất nhiều.
"Báo cho con thì như thế nào? Chẳng lẽ con làm được gì, còn phải có sự đồng ý của con mới được hả?"
"Ba nói cái gì?" Bách Hiên vẻ mặt hoang đường nhìn ông, thanh âm bỗng đề cao, hét lên nói, "Bây giờ là con muốn đính hôn, mà không phải ba, chẳng lẽ ba không nên hỏi qua con sao? Chẳng lẽ ba không thể thương lượng trước với con được sao? Ba dựa vào cái gì quyết định chuyện hôn nhân của con, ba dựa vào cái gì tự tiện quyết định việc của con..."
"Chỉ bằng việc tôi là nhất gia chi chủ của nhà họ Bách!" Bách Vân Sơn cắt đứt lời anh, hùng hồn trả lời, cũng nói tiếp, "Chỉ bằng việc anh là con trai của Bách Vân Sơn này, cho nên mọi chuyện của anh đều sẽ do tôi quản, anh chỉ cần làm theo là được, căn bản không cần phải thương lượng với anh, cũng không cần phải hỏi anh!"
Bách Hiên nghe những lời này, trong lòng giống như vạn tiễn xuyên tâm, không chỉ là đau đớn, mà trái tim sắp chết...
Đây là ba anh, đây là người sinh ra vẫn luôn thao túng anh!
Phải như thế nào mới khiến ông ta buông tha cho anh? Phải như thế nào mới thoát khỏi quan hệ với người đàn ông này? Phải như thế nào mới đánh đổ được người đàn ông bá đạo chuyên chế này được đây?
Anh không rõ, rốt cuộc anh làm sai chuyện gì để ông trời muốn anh sinh ra ở nhà họ Bách? Rốt cuộc kiếp trước anh phạm tội ác tày trời gì mà đời này lại để cho người đàn ông này làm ba anh? Thật muốn thoát khỏi cái lồng giam này, thật muốn thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông này, mà giờ phút này....Anh thật sự thật sự có một ý nghĩ đại nghịch bất đạo... Giết người đàn ông này.
Chỉ cần ông ta chết, vậy thì cuộc đời của anh có thể đi theo đúng quỹ đạo, có thể do mình điều khiển, chỉ cần ông ta chết, anh có thể có được cuộc sống tự do thoải mái, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn thế nào thì như thế đó, nhưng.... Anh không thể, anh không thể xuống tay.... Bởi vì ông ta là ba anh, là người nuôi dưỡng anh nên người.
Thật sự chịu đủ rồi!
Dứt khoát, để anh chết đi!
"Thật là vĩ đại.... Thật là vĩ đại a.... Trên thế giới tại sao có thể có người cha vĩ đại như thế chứ? Loại người như ông thật sự là từ trong bụng của phụ nữ mà ra ư? Ông xác định ông không phải là người ngoài hành tinh lén chạy tới Trái Đất chứ?"
Thanh âm đột nhiên xuất hiện khiến Bách Vân Sơn và Bách Hiên cùng nhìn về phía cầu thanh lầu hai.
Phương Lam từng bước chậm rãi đi xuống, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, hai mắt thẳng tắp nhìn Bách Vân Sơn ngồi ở trên ghế sa lon. Từ sau khi Bách Hiên rời đi cô liền theo sát anh, vẫn núp ở khúc quanh lầu hai nghe cuộc nói chuyện của hai cha con bọn họ, vốn muốn đứng một bên xem kịch hay, nhưng cô thật sự không nhịn được một lão già độc tài chuyên chế giống như thế, cho ông ta chút mặt mũi, ông ta liền cho mình là thần của thế giới, chỉ có cái đúng của bản thân, chỉ có mình là chính xác, chỉ có mình là vĩ đại....
Tôi nhổ vào!
Cô xem không thuận mắt những người như vậy!
Bách Vân Sơn nhìn cô ta đi đến trước mặt của mình, chân mày nhăn lại, lạnh lùng nói, "Là cô? Làm sao cô lại ở đây?"
"Tôi là tới ở tạm, Bách Hiên chưa nói với ông sao?" Phương Lam hỏi ngược lại.
Bách Vân Sơn nhớ lại, đúng là Bách Hiên có nói với ông lát nữa có một người bạn tới ở tạm một thời gian ngắn, nhưng nó cũng không có nói là người phụ nữ này.
"Nếu là ở tạm, sẽ phải hiểu quy củ ở đây, lúc hai cha con tôi nói chuyện, cô là người ngoài nên tránh đi mới đúng!" Ông lên mặt nói, bày ra vẻ cao quý của nhất gia chi chủ.
"Vậy thì thật xin lỗi, con người của tôi chính là thích lo những chuyện bao đồng, kỳ thật tôi cũng không muốn nghe lén, nhưng mà lỗ tai tôi lại không tự chủ cứ dựng lên, hơn nữa tôi cũng không muốn phải chen miệng vào, nhưng miệng tôi lại không tự giác mở ra, thậm chí tôi dùng toàn bộ tinh thần lực khống chế thân thể mình, nhưng hai chân tôi lại không nghe theo, hơn nữa còn to gan bước ra, cũng hiện ra trước mặt ông, nhưng mà..." Cô bỗng nhiên dừng lại, sau đó nói tiếp, "Nhưng hành vi "không tự chủ" này của tôi, sẽ chỉ xảy ra khi thấy người không vừa mắt, vậy nên... Dường như.... Tôi giống như... Nhìn ông rất không thuận mắt!"
Nghe được câu nói cuối cùng này của cô, hai mắt Bách Vân Sơn đột nhiên trừng lên, tức giận nói, "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói tôi nhìn ông không thuận mắt a, sao vậy? Ông không nghe rõ hả? Cũng đúng.... Đàn ông mà càng lớn tuổi, sẽ xuất hiện hiện tượng nặng tai, cái này nói rõ ông sống đã đủ, đã tới lúc nên chết đi được rồi!" Phương Lam miệng lưỡi bén nhọn nói, những câu đều trực tiếp châm chọc ông ta.
Bách Vân Sơn vẻ mặt tức giận, âm thầm nắm chặt hai đấm, nói, "Loại phụ nữ điên không biết quy củ như cô, không xứng ở trong Bách gia của chúng tôi, cút ra ngoài cho tôi!"
"Ông yên tâm đi, cái chỗ ở như này, bổn tiểu thư tôi không có lạ gì đâu. Nhưng mà nói đến "không xứng đáng", bản thân tôi cảm thấy lão già sắp đi gặp Diêm Vương như ông, một chút cũng không xứng đáng làm cha của Bách Hiên, thật sự là đáng tiếc cho một người đàn ông tốt như anh ta."
"Cô nói cái gì? Làm càn - -" Bách Vân Sơn đột nhiên hét to, tức giận đứng lên.
"Ông xem, ông xem..." Phương Lam cau mày lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Nói ông nặng tai đấy, ông còn dùng hành động thực tế chứng minh nữa, nhưng mà ông cũng không cần phải lo lắng, cũng không cần tức giận thế, khoa học kỹ thuật hiện tại rất phát triển, máy trợ thính dùng rất tốt, tôi ngày mai mua tặng ông."
"Cô.... Cô... Cô..." Bách Vân Sơn tức đến không nói lên lời, không ngừng lặp lại một chữ.
"Tôi? Tôi? Tôi? Tôi làm sao?" Phương Lam học giọng điệu cà lăm của ông ta, từng bước tới gần ông ta, cười hì hì nói, "Tôi nói quá đúng, ông muốn cảm ơn tôi sao? Không cần khách khí, giúp người là gốc rễ của vui vẻ mà!"
"Cô cút ra ngoài cho tôi, mau cút ra ngoài cho tôi!" Bách Vân Sơn dùng ngón tay chỉ cửa phòng khách, khuôn mặt tức giận đỏ lên.
Phương Lam vẻ mặt đắc ý, treo lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ ánh mặt trời vạn năm, vui vẻ nói, "Ông yên tâm đi, nói hết lời rồi, tôi đương nhiên sẽ đi! Kỳ thật tôi cũng hiểu, ông không muốn nghe tôi nói, cũng không muốn nhìn thấy tôi, nhưng có một câu tôi thật sự phải nói cho ông biết.... Con trai bảo bối của ông có thể đứng ở chỗ này thần thái sáng láng, đều là công lao của tôi, nếu không phải tôi dùng ngôn ngữ thần thánh cảm hóa anh ta, anh ta không chừng bây giờ đã chết, cũng có thể nằm ở trên giường hấp hối, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là tôi có thể khiến con trai bảo bối của ông lên tinh thần, vậy thì cũng nói rằng, tôi cũng có năng lực khiến anh ta trở lại làm một người vô dụng suy sụp tinh thần trước kia, nếu ông không biết quý trọng anh ta.... Cẩn thẩn lại không có con trai mà lo ma chay!"