Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 173
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Chương 173
gacsach.com
Ninh Khuynh Thược vò đầu, giống như hạ quyết tâm thật lớn, "Mẹ, con muốn gia nhập tổ chức Đệ Nhất của anh Ưng!"
Ninh Doãn Ngân nhướng mày, không chút nghĩ ngợi hỏi Ninh Khuynh Thược một câu, "Không được!"
Liệp Ưng!
Chủ nhân tên tuổi vang dội như vậy sao hắn lại không biết?
Hắn không chỉ biết Liệp Ưng, còn biết Chu Tiêu, Đệ Ngũ, Y Sâm, dĩ nhiên còn có Thanh Lưu đã cứu hắn một mạng!
Những người này đều là người của tổ chức Đệ Nhất châu Âu, mà tổ chức Đệ Nhất châu Âu chính là một phần của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức gia tộc không thể ngăn cách.
Những người này đều là nhân vật còn kinh khủng hơn ba phần so với các phần tử khủng bố trên quốc tế!
Sao tiểu nha đầu Thược Thược lại có thể quen biết những nhân vật lớn này chứ?
Hơn nữa, bây giờ bé còn nói muốn gia nhập vào tổ chức Đệ Nhất châu Âu, vậy làm sao có thể?
"Tôi không có hỏi ông!" Ninh Khuynh Thược ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Ninh Doãn Ngân, "Ông câm miệng cho tôi!"
Ánh mắt đó của Ninh Khuynh Thược giống như muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Doãn Ngân vậy!
Hồ ly thối này, bây giờ ông muốn thế nào?
"Cha nói không được là không được!" Ninh Doãn Ngân ngồi xuống, vẻ mặt không có thương lượng.
Tại sao hắn có thể để con gái hắn ở chung một chỗ với một đám phần tử nguy hiểm như vậy chứ.
Mặc dù bản thân Ninh thiếu hắn cũng không phải là cái gì tốt. Nhưng, tiểu nha đầu là con gái, hắn đương nhiên hi vọng cô có thể sống vui vẻ cả đời, mà không phải giống như bé trai, muốn đi ra ngoài đánh đấm.
"Ông đấy!" Thiếu chút nữa Ninh Khuynh Thược nhảy lên từ trên ghế salon, "Tại sao ông lại tham dự chuyện của tôi?"
"không phải rất đơn giản sao?" Ninh Doãn Ngân tự nhiên hất mái tóc trước trán, "Ai bảo chúng ta cùng một gia tộc!"
Ý ở ngoài lời, con do Ninh Doãn Ngân ta sinh, là con gái của ta. Không do cha quản, thì ai quản?
(mỗ Phàm: nếu ngươi có thể sinh thì thử sinh một đứa xem, Ninh Nhị!)
"Tôi không thừa nhận!" Ninh Khuynh Thược thật hận không thể nhét cái người chướng mắt trước mắt này vào trong toilet, " Tôi không thừa nhận! Cho nên, bên cạnh ông thoáng chỗ rồi!"
Ý nói là, ông có thể làm gì tôi? Cẩn thận tôi lừa mẹ tôi gia nhập vào tổ chức Đệ Nhất đó!
"Cha cũng đã chứng minh rồi, có muốn phải để con nhìn hộ khẩu thử, xem xem chúng ta có quan hệ gì?" Ninh Doãn Ngân cười đến hết sức hài lòng.
May mà hắn có dự kiến trước. Không chỉ kết hôn, cấp giấy chứng kiện, hộ khẩu ở nhà hắn còn tăng thêm một tờ.
Trên mặt in ba chữ thật to, Ninh Khuynh Thược!
"Hừ..." Ninh Khuynh Thược hừ lạnh, "Tôi không có hỏi ông, dù sao tổ chức Đệ Nhất này tôi đã định!"
Trong giọng nói hết sức kiên định, không có một chút do dự!
"Lý do gì?" Chân mày Ninh Doãn Ngân cau lại.
"Không có lý do gì." Ninh Khuynh Thược lành lạnh nói, "Tôi chính là thích kiểu cuộc sống đánh đánh giết giết, súng xối mưa đạn trong tổ chức Đệ Nhất, đây có thể làm lý do sao?"
"Có thể." Ninh Doãn Ngân gật đầu, "Vậy tổ chức Hắc Thủ của cha cũng có thể. Con không phải vào tổ chức Đệ Nhất gì đó! Nếu như con muốn cuộc sống kích thích, bên trong Hắc Thủ tùy con đi!"
"Tôi không muốn!" Khóe miệng Ninh Khuynh Thược vểnh lên, "Thứ nhất, tôi không thích đi đường người khác vì tôi mà trải xong; thứ hai, tôi thích tổ chức Đệ Nhất; thứ ba, bên trong tổ chức Đệ Nhất có người hấp dẫn tôi ở lại!"
Bé mới không muốn cái gì mà con thừa nghiệp cha. Bé muốn tự mình đi dốc sức làm ra vinh dự thuộc về mình, đi chiến trường thuộc về mình!
Ninh Doãn Ngân nhíu mày.
Sao lần này tiểu nha đầu lại hạ quyết tâm lớn như vậy?
(mỗ Thược: lần thứ nhất ta hạ quyết tâm là nói chơi? Đi sang một bên, tìm nơi nào thoáng ngồi ngay đi...)
"Thược Thược, con thật sự nghĩ như vậy?" Hàn Mộ cầm tay nhỏ bé của Ninh Khuynh Thược.
Khi nó vừa sinh ra đôi bàn tay ấy là nhỏ như vậy. Nhỏ đến nỗi cô cũng không dám dùng sức nắm!
Hiện tại, đứa bé đã trưởng thành, nó có bầu trời riêng muốn tự mình đi xông xáo!
Nhưng cái thế giới này tràn đầy sự bất công, bọn họ cũng không có ai có cách dự đoán được chuyện tương lai!
Cô nên buông tay để nó đi sao?
"Mẹ." Đôi mắt to của Ninh Khuynh Thược nhìn vào trong mắt Hàn Mộ.
Bốn mắt nhìn nhau, rất nhiều tâm tình, rất nhiều ý nghĩ trong khoảnh khắc đó đan xen vào với nhau.
Hàn Mộ nhìn đôi mắt linh động, tràn đầy ánh sáng của Ninh Khuynh Thược.
Đây là một đôi mắt như thế nào?
Linh động, trầm tĩnh, quyến rũ, một đôi mắt tựa như Phật có thể hiểu rõ tất cả chuyện trên thế gian!
Trong nháy mắt Hàn Mộ lại không thể mở hai mắt của mình ra!
"Mẹ, tin tưởng con." Tay Ninh Khuynh Thược nắm tay Hàn Mộ, tay nhỏ bé cầm bàn tay ta, truyền lại một loại lực lượng!
Rốt cuộc, Hàn Mộ khẽ mỉm cười, nụ dịu dàng này dường như có thể khiến băng tuyết tháng mười hai lập tức tan chảy...
"Được, Thược Thược, mẹ tin tưởng con!"
Con gái của Hàn Mộ cô sẽ là người bình thường sao? Cho dù không phải phượng hoàng, nó cũng có thể so sánh với phượng hoàng!
Bảo bối Thược Thược của cô muốn đi ra ngoài xông xáo một phen, vì trong ánh mắt của Thược Thược nó tràn đầy cái loại tâm tình gọi là kiên định!
Cô có thể không đồng ý sao?
"Vẫn là mẹ tốt nhất!" Ninh Khuynh Thược ôm lấy Hàn Mộ, vui vẻ mà cười không ngừng.
"Này, anh còn chưa đồng ý mà!" Giọng điệu Ninh Doãn Ngân không hòa hài truyền vào trong tai Hàn Mộ và Ninh Khuynh Thược.
"Ninh Nhị, anh câm miệng..."
"Hồ ly thối, ông câm miệng..."
Ninh Doãn Ngân phẫn nộ ngậm miệng lại, vẻ mặt uất ức nhìn hai người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời mình!
"Ừ. Như vậy mới ngoan!" Hàn Mộ hài lòng gật đầu.
Ninh Doãn Ngân nhíu mày.
Được rồi, nếu lão bà đại nhân đã lên tiếng, hắn có thể không để tiểu nha đầu đi xông xáo sao? Lại nói, hắn vẫn còn vô cùng có lòng tin vào tiểu nha đầu này!
"Ha ha..." Khóe miệng Ninh Doãn Ngân lộ ra một nụ cười không rõ ý vị.
Tiểu nha đầu này đi tổ chức Đệ Nhất. Như vậy không phải sẽ không có ai giành lão bà với hắn rồi!
Ninh Doãn Ngân càng nghĩ khóe miệng càng cong lên. Tạ sao vừa rồi hắn không nghĩ ra chứ?
Ninh Khuynh Thược trừng mắt liếc nhìn Ninh Doãn Ngân. Bé cũng biết cha hồ ly không có tốt bụng như vậy. Nhìn khóe miệng hắn nở nụ cười, bé cũng biết hắn lại đang tính toán gì rồi.
Ninh Khuynh Thược vừa muốn nói chuyện, lại nhìn Ninh Doãn Ngân nhướng mày, sau đó ý bảo bé và mẹ yên tĩnh lại.