Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 186
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Chương 186
gacsach.com
Ánh mắt của Chu Tiêu nhìn Thanh Lưu, không nhúc nhích, mang theo sự kĩ lưỡng.
Thanh Lưu thật sự khó hiểu, dường như cậu ấy đang che giấu điều gì đó!
Hiện tại trên ghế sa lon, không khí nhất thời có một chút quỷ dị.
"Thanh Lưu, tôi có thể hỏi một chút, anh sao vậy?" Rốt cuộc Chu Tiêu không nhịn được, mở miệng hỏi.
Mẹ nó, thật sự không hỏi không được!
Từ giây phút Thanh Lưu đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cho dù cậu ấy cúi mặt xuống, hắn vẫn không bỏ sót chút áy náy lóe lên trong mắt Thanh Lưu.
Áy náy?
Ánh mắt khó hiểu!
Nếu cuộc phẫu thuật cho Tiểu Thất được tiến hành rất thuận lợi, vậy chút áy náy này tới cũng quá mức không giải thích được chứ?
Thanh Lưu mím chặt môi, một tay chống đỡ lấy đầu của mình, cúi thấp.
Chu Tiêu nói, cũng không biết Thanh Lưu có nghe được hay không!
"Anh nói đi!" Chu Tiêu liếc Thanh Lưu một cái.
Không nói lời nào, đây coi là có ý gì?
Trực giác nói cho hắn biết, nhất định Thanh Lưu còn có chuyện gì chưa nói ra!
"Cái gì?" Liệp Ưng nhìn hai người, khẽ cau mày.
Chu Tiêu có ý là Thanh Lưu đang che giấu chuyện gì đó. Mà Thanh Lưu từ khi phẫu thuật cho Tiểu Thất xong vẫn im lặng, im lặng đến chút kỳ lạ!
Thanh Lưu không phải là bộ dáng này!
"Tôi..." Thanh Lưu thả tay xuống, hai tay ôm ngực, ưu nhã ngồi, "Tôi..."
"Haiz..." Tựa hồ là thở dài không tiếng động.
Hắn phải nói thế nào?
Nói cho bọn họ biết, Tiểu Thất ‘ mất trí nhớ ’ là do một tay mình bày kế?
Nói cho bọn họ biết, hắn chỉ là ích kỷ không muốn Tiểu Thất nhớ Y Sâm!
Nói cho bọn họ biết, lần này hắn sẽ không buông tay Tiểu Thất nữa?
Nói cho bọn họ biết, hắn chuẩn bị tranh Tiểu Thất với Y Sâm?
"Sao rồi hả?" Liệp Ưng nhíu mày thật chặt.
Thanh Lưu quả nhiên có chuyện giấu diếm bọn họ!
Tâm tình trên mặt Thanh Lưu rất ít khi lộ ra ngoài.
Nếu như Thanh Lưu mất khống chế, cảm xúc nhất định là có liên quan đến Tiểu Thất!
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ là vết thương của Tiểu Thất?
"Thanh Lưu, chẳng lẽ là bệnh của Tiểu Thất vẫn chưa hoàn toàn tốt phải không?" Trong lòng Liệp Ưng lo lắng một hồi, ánh mắt lộ ra vẻ không yên.
Thanh Lưu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là từ từ lắc lắc, tiếp đó lại khó hiểu gật một cái.
"Mẹ nó!" Chu Tiêu lại không nhịn văng một câu tục, "Lắc đầu lại gật đầu, quỷ mới hiểu cái ý chó má gì của cậu!"
Thật sự là gấp chết người rồi!
"Thanh Lưu, anh nói mau đi!" Giọng Liệp Ưng lạnh nhạt, tựa hồ không dao động. Nhưng nếu như ngươi lắng nghe kĩ, vẫn sẽ nghe ra trong giọng điệu của cậu ẩn chứa lo lắng.
Quả nhiên là có liên quan đến Tiểu Thất!
Nhưng, có phải về vấn đề thân thể của Tiểu Thất hay không?
"Tôi..." Thanh Lưu hít thật sâu thở ra, nắm tay thật chặt, "Là về chuyện Tiểu Thất mất trí nhớ!"
"Hô..." Chu Tiêu chỉ vào Thanh Lưu, thở ra một hơi, nhất thời vô cùng thoải mái, "Làm tôi sợ muốn chết. Toi còn tưởng rằng là thân thể Tiểu Thất lại xảy ra tình trạng gì!"
"Chuyện Tiểu Thất mất trí nhớ?" Liệp Ưng hơi nhướng mày lên.
Cậu biết, khẳng định Thanh Lưu còn có lời gì chưa nói ra!
Chu Tiêu di chuyển mông, ngồi ở bên cạnh Thanh Lưu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Haiz, không sao! Không phải anh nói Tiểu Thất mất trí nhớ chỉ là trong đầu còn có máu bầm chưa tan sao? Vậy chúng ta chờ máu bầm tiêu tan!"
"Hắc hắc he he..." Chu Tiêu cười hai tiếng, "Thật ra thì chúng tôi cũng giống anh, vẫn hi vọng Tiểu Thất không nhớ rõ chuyện trước kia. Sự kiện kia, nhất định sẽ phá hủy Tiểu Thất!"
Cho dù không phá hủy Tiểu Thất, cũng khẳng định cuộc sống sau này của Tiểu Thất không dễ chịu!
"Nếu tôi nói không phải do máu bầm làm Tiểu Thất mất trí nhớ thì sao?" Giọng điệu Thanh Lưu tựa hồ quá mức bình thản, tựa hồ quá mức ổn định.
"Có ý gì?" Chu Tiêu nhếch môi.
Hôm nay Thanh Lưu quá không bình thường, mấy lời nói liên tục quanh co lòng vòng.
Hoàn toàn khác cậu ấy lúc bình thường!
"Do người!" Thanh Lưu thở dài, tựa hồ không có ý định giấu giếm cái gì.
"Do người?" Chu Tiêu hung hăng nhíu mày.
"Tiêu, anh để Thanh Lưu nói hết lời!" Liệp Ưng lắc đầu.
Cậu cảm thấy chuyện Tiểu Thất mất trí nhớ quả thật không đơn giản như vậy!
Nhưng, hiện tại mất trí nhớ vẫn có lợi mà không hại với Tiểu Thất, đối với nhóm người bọn họ tất nhiên cũng vậy!
"Tôi tự phẫu thuật cho Tiểu Thất, thuận tiện xóa trí nhớ của cô!" Thanh Lưu nhắm hai mắt lại.
Hắn cảm thấy mình có phần xin lỗi Y Sâm.
Xóa đi trí nhớ của Tiểu Thất, Tiểu Thất quên mất Y Sâm. Hắn hi vọng cuộc sống của Tiểu Thất có thể được bắt đầu lần nữa.
Có lẽ...
Có lẽ Tiểu Thất sẽ yêu hắn, sẽ chọn hắn, mà không phải yêu Y Sâm, lựa chọn Y Sâm!
"Tôi là có lòng riêng đấy!"
Chu Tiêu và Liệp Ưng nhăn mày, trong ánh mắt nhìn Thanh Lưu nhiều hơn một chút cảm xúc.
Lòng riêng?
Lòng riêng?
Chính là muốn để Tiểu Thất quên Y Sâm sao?
"Haiz..." Chu Tiêu thở dài.
Đây chính là tình yêu sao?
Mang theo ích kỷ, mang theo không cam lòng!
Lắc đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
"Thanh Lưu, anh phải nói sao với Y Sâm về chuyện này? Anh muốn gạt cậu ấy sao?"
Bọn họ là anh em, là người thân!
Tại sao bọn họ có thể lừa gạt lẫn nhau, phản bội lẫn nhau?
Bọn họ phải giúp Thanh Lưu giấu giếm Y Sâm sao?
Nếu Y Sâm biết chuyện này, cậu ấy sẽ làm gì với mấy anh em bọn họ?
"Tôi không tính muốn giấu diếm Y Sâm." Thanh Lưu lắc đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, "Chuyện này, tôi sẽ tự mình nói với cậu ấy!"
Tiểu Thất là quý giá đối với hắn, thì không có cách nào rời bỏ!
"Lần này, tôi sẽ không buông tay Tiểu Thất nữa!" Ánh mắt Thanh Lưu sâu kín, trong giọng điệu lại mang theo kiên định.
"Vậy anh chuẩn bị lúc nào nói chuyện này với Y Sâm?" Liệp Ưng nhìn Thanh Lưu.
Chuyện này, vẫn là ba người trong cuộc đi giải quyết, trong chuyện tình cảm của ba người bọn họ, cậu không có cách nào xen vào.
"Vậy thì bây giờ nói thôi..."