Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 188

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Chương 188
gacsach.com

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô gái có thể so sánh với ánh mặt trời chiếu xuống trên người cô, tươi đẹp, ấm áp.

"Ha ha..." Tiểu Thất vui vẻ cười một tiếng, nụ cười trên mặt tinh khiết động lòng người.

Nhưng nụ cười này lại khiến cặp mắt Y Sâm đau nhói đứng phía sau cô cách đó không xa.

Y Sâm nắm chặt quả đấm, trong lòng co rút đau đớn một hồi.

Nụ cười của Tiểu Thất đẹp như vậy!

Nhưng, đối tượng cũng không phải hắn...

Hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời đâm vào hai mắt của hắn khiến hắn thấy chói, mắt nóng lên, tựa hồ có vật gì đó muốn tràn ra khỏi vành mắt.

Một tay che lại ánh mắt của mình, lỗ tai lại nghe được tiếng cười trong trẻo như tiếng nhạc, Y Sâm muốn nhấc chân bước đi, nhưng tiếng gọi ầm ĩ trong lòng lại cố ý để hắn lưu lại.

"Thanh Lưu, thuốc này của anh thật sự rất khó uống đó!" Tiểu Thất chu môi, dáng vẻ không hài lòng giống như là một đứa bé thích đùa nghịch, cáu kỉnh.

"Tiểu Thất, ngoan! Em uống thuốc này rồi anh lấy bánh trà xanh cho em!" Thanh Lưu cười lắc lắc đầu, "Nhưngnếu em không uống, Thanh Lưu sẽ không để ý tới em nữa!"

Tiểu Thất mất đi trí nhớ thì giống như đứa bé, mọi chuyện đều phải lệ thuộc vào hắn. Chuyện cô sợ nhất chính là chọc giận hắn!

Thanh Lưu cười cười, tay cầm thuốc duỗi đến trước mặt Tiểu Thất, "Hửm?"

Tiểu Thất nuốt nước miếng, nhìn thuốc trong tay Thanh Lưu, vẻ mặt tủi thân, "Thanh Lưu, em còn phải chờ bao lâu mới có thể không uống thuốc nữa?"

"Chờ Tiểu Thất hết bênh thôi!"

"Như vậy khi nào thì Tiểu Thất hết bệnh?" Tiểu Thất quệt miệng, vẻ mặt đó giống như mong đợi giây tiếp theo có thể nghe được tin tức tốt mình không cần uống thuốc nưa.

"Nhanh thôi!" Thanh Lưu vỗ vỗ đầu của Tiểu Thất.

Cho dù mất đi trí nhớ của mình, Tiểu Thất vẫn giống như trước đây. Chuyện cô sợ nhất là uống thuốc!

"Tiểu Thất, em không phải tin tưởng Thanh Lưu sao?"

"Không phải đâu!" Tiểu Thất lắc đầu giống như là trống bỏi.

Cô tin tưởng Thanh Lưu nhất!

Cô cảm thấy dường mình đã ngủ một ngàn năm, sau đó có tám trăm năm là đang nằm mơ!

Cho nên khi cô vừa tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, giống như có một số chuyện gì đó quan trọng bị khoét ra từ trong đầu cô!

Cô luôn cảm thấy trong trí nhớ của cô thiếu thứ gì đó!

Nhưng mà, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Thanh Lưu, cô lại cảm nhận được sự yên tâm kì lạ.

Bởi vì từ trên gương mặt Thanh Lưu khiến cô cảm thấy một cỗ ấm áp sâu đậm.

Trong lòng cô nảy sinh ra sự ỷ lại một cách tự nhiên đối với Thanh Lưu!

"Cho nên, trước hết Tiểu Thất phải ngoan ngoãn uống hết thuốc đi!" Thanh Lưu quơ quơ thuốc trong tay, nhìn Tiểu Thất mặt ủ mày chau.

Mặc dù hắn cũng không muốn Tiểu Thất không vui, nhưng Tiểu Thất nhất định phải uống thuốc.

Mặc dù cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, nhưng trong thân thể Tiểu Thất còn lưu lại virus vẫn cần thuốc để trị liệu!

"Được rồi!" Tiểu Thất nhăn mày.

Nhận lấy thuốc trong tay Thanh Lưu ném trong miệng, lại uống một hớp nước lớn, chân mày Tiểu Thất còn chưa thả lỏng, "Thanh Lưu, bánh của em, bánh của em!"

Thanh Lưu hơi cong khóe miệng của mình lên, giống như làm ảo thuật biến ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhận lấy, mở hộp ra, vui vẻ nhìn chiếc bánh trong hộp, "Đúng là bánh trà xanh mà em thích nhất!"

Dùng cái muỗng múc một miếng, Tiểu Thất chờ không kịp đưa vào trong miệng của mình, "Rất ngọt đó!"

Thanh Lưu nhìn Tiểu Thất thỏa mãn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Dáng vẻ Tiểu Thất như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ cần có cô ở bên mình!

"Thanh Lưu, anh ngồi xuống đi!" Tiểu Thất lôi kéo tay áo của Thanh Lưu, để hắn ngồi ở bên cạnh mình.

"Được!" Thanh Lưu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất.

Ánh mặt trời chiếu xuống hai người, một mảnh dịu dàng.

"Thanh Lưu, anh ăn!" Tiểu Thất đưa cái muỗng tới trước mặt Thanh Lưu, ý bảo hắn ăn một miếng.

Thanh Lưu cúi đầu, ăn miếng bánh vào trong miệng.

Mặc dù, hắn không thích ăn đồ ngọt. Nhưng, Tiểu Thất thích, Tiểu Thất bảo hắn ăn, dù hắn không thích, hắn cũng sẽ ăn hết!

"Ăn ngon không?" Tiểu Thất nở nụ cười tươi như hoa, vẻ mặt mong đợi.

"Ăn ngon!" Thanh Lưu gật đầu.

"Đương nhiên được ăn ngon..." Tiểu Thất ngẩng đầu lên, một câu còn chưa nói hết toàn bộ, còn lại giống như một cây gai mắc ở trong cổ họng.

"Choang..." Một tiếng, cái muỗng trong tay lập tức rơi trên mặt đất, Tiểu Thất nhìn phía sau Thanh Lưu, cặp mắt hiện lên vẻ khủng hoảng.

"Tiểu Thất, Tiểu Thất..." Thanh Lưu vỗ vỗ tay Tiểu Thất, nhướng mày, hắn không có bỏ sót vẻ hoảng sợ trong mắt Tiểu Thất.

Sao vậy?

"A..." Tiểu Thất đột nhiên giống như nổi điên, che kín lỗ tai của mình, dốc sức liều mạng lắc đầu, "Tôi không nghe... Tôi không biết anh là ai! Tôi cũng không biết tôi là ai..."

"Tiểu Thất, em làm sao vậy?" Thanh Lưu lập tức đứng lên, "Tiểu Thất, là anh! Anh là Thanh Lưu đây!"

"Thanh Lưu! Thanh Lưu!" Giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Tiểu Thất dùng hết hơi sức toàn thân ôm lấy Thanh Lưu, đầu núp ở trong ngực của hắn, "Thanh Lưu, anh bảo anh ta đi đi, bảo anh ta đi! Em không biết anh, em sợ anh... em không muốn gặp lại anh ta..."

"Tiểu Thất ngoan, Tiểu Thất ngoan!" Thanh Lưu vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, an ủi cô, "Không sao, anh bảo cậu ấy rời đi! Tiểu Thất không cần phải sợ, không cần phải sợ..."

Hơi xoay người, cách bọn họ năm thước, cả người Y Sâm cứng lại giống như bị đóng băng.

Nắm tay thật chặt, sắc mặt của Y Sâm dường như không được tốt, có chút tái nhợt, lại thêm một chút trắng bệch.

"Y Sâm!" Thanh Lưu hơi sững sờ, trong miệng nhẹ nhàng bật ra tên của Y Sâm.

Người Tiểu Thất hoảng sợ như thế lại là Y Sâm, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Tiểu Thất lại bác bỏ Y Sâm như thế!

Lòng của Y Sâm khó chịu đến cỡ nào!

Chỉ thấy Y Sâm nhìn Tiểu Thất trong lòng hắn, xoay người rời đi, bước chân hơi lảo đảo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3