Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 190
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Chương 190
gacsach.com
"Anh không cần phải đẩy tôi!" Giọng Y Sâm có chút tức giận, bước chân lảo đảo, gần như đứng không vững.
Chu Tiêu hung hăng liếc một cái Y Sâm.
Hiện tại hắn rốt cuộc biết cái gì gọi là ‘ lòng tốt mà bị coi là lừa đảo ’ rồi!
"Hắc hắc..." Y Sâm cười ngây ngô hai tiếng, sau đó một tay đẩy cửa chính tiền sảnh ra, đi vào, bước chân có chút lỗ mãng.
"Hắc hắc... mọi người đều đã tới à?" Y Sâm nhìn hai người bên trong phòng khách, Liệp Ưng, Ngũ Nhật.
Cửa tiền sảnh bị đẩy ra, Liệp Ưng và Ngũ Nhật cùng nhìn Y Sâm.
Vào giờ phút này Y Sâm hoàn toàn mang dáng vẻ của một tên quỷ rượu, trên quần áo, trên mặt, trên đầu, không có một chỗ nào không nhếch nhác.
Y Sâm tiếp tục lung la lung lay mà đi đến bên ghế sa lon, lập tức an vị ngồi xuống.
"Sao lại thành bộ dáng này?" Liệp Ưng cau mày nhìn Chu Tiêu.
Sao mới một buổi sáng không gặp, ban ngày cũng có thể uống rượu thành bộ dáng quỷ rượu này?
Chu Tiêu nhún vai, giọng điệu mang theo bất đắc dĩ, "Quỷ mới biết! Có thể là rượu uống quá ngon."
Nói chút, Chu Tiêu cũng ngồi xuống một bên, xa xa lướt nhìn Y Sâm, "Có phải muốn chết hay không, nếu không phải các anh để tôi đi tìm hắn, tôi còn không muốn để ý tới hắn, hoàn toàn chính là một kẻ điên!"
Y Sâm ngẩng đầu lên, nhìn Liệp Ưng, ánh mắt mang theo mê ly, "Tới tìm tôi có chuyện gì không?"
"Anh không thể câm miệng sao?" Ngũ Nhật nhìn Y Sâm, khẽ híp mắt.
Người này thật sự bệnh cũng không nhẹ, có thể ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp cứu hắn rồi!
"Không nói?" Y Sâm xộc xệch đứng lên lần nữa, "Không nói thì thôi, tôi tiếp tục trở về ôm rượu ngon của tôi, tôi ngủ đây!"
"Ngủ cái đầu anh mà ngủ!" Chu Tiêu kéo Y Sâm lại, "Anh muốn ngủ tiếp? Lão tử nhìn thấy bây giờ là tình huống gì mà anh cũng không biết!"
Chu Tiêu tức giận!
Hắn thật sự hận không thể đánh chết tên đàn ông trước mắt này, có thể đánh hắn đến tỉnh lại hay không!
"Tình huống gì?" Y Sâm lắc lắc đầu, cảm giác vẫn chưa say hoàn toàn.
Lúc này hắn cũng cảm thấy cả đầu rất nặng nề, thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon.
"Hừ..." Chu Tiêu hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Không nhìn hắn, trong lòng lại càng ngày càng tức giận!
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Y Sâm vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, "Có chuyện thì nói nhanh đi!"
"Đợi chút..." Liệp Ưng nhìn Y Sâm, tâm tình tựa hồ không có bao nhiêu dao động.
Ngũ Nhật nhìn khóe miệng Liệp Ưng hơi cong.
Bất luận xảy ra chuyện gì, người tỉnh táo nhất trong đám bọn họ vĩnh viễn đều là Liệp Ưng.
Cậu ấy tỉnh táo, cậu ấy trầm ổn hoàn toàn không phải dạng bọn hắn có thể vượt qua được!
"Thanh Lưu và Tiểu Thất còn chưa đến!" Liệp Ưng nhìn Y Sâm, cặp mắt không động đậy mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Mặc dù chuyện Tiểu Thất mất trí nhớ không do bọn hắn nguyện ý, nhưng đây cũng là điều phải xảy ra.
Nếu như muốn bảo toàn Tiểu Thất, cũng chỉ còn lại biện pháp duy nhất này!
Biện pháp này là ý kiến của cả bọn họ.
Vậy mà hôm nay, Tiểu Thất lại quên mất Y Sâm, hơn nữa vừa nhìn thấy Y Sâm khuôn mặt lại mang vẻ sợ hãi, đây là điều mà không ai nghĩ tới.
Hiện tại, Tiểu Thất chỉ lệ thuộc vào một người duy nhất chính là Thanh Lưu, cùng nhau ăn cơm, ngủ cũng ở cùng nhau.
Nhưng, Thanh Lưu cũng vừa vặn là một người quân tử. Nếu như không phải là Tiểu Thất cam tâm tình nguyện, hắn tuyệt đối sẽ không cứ như vậy muốn thân thể Tiểu Thất. Huống chi, bây giờ thân thể Tiểu Thất vốn không chịu không được hoạt động kịch liệt!
Thanh Lưu yêu Tiểu Thất như vậy, hơn nữa hắn cũng là một bác sĩ, hắn tất nhiên sẽ hiểu điều này!
Chỉ là, Tiểu Thất và Y Sâm...
Bọn họ chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Vốn là một đôi rất đẹp, thế nhưng cứ như vậy...
Là bản thân Y Sâm không hiểu được kịp thời phát hiện, cũng là bản thân hắn không hiểu được suy nghĩ trong lòng mình!
Hắn mới có thể để tình yêu lướt qua đi như vậy!
Đây không phải là một sự tiếc nuối sâu đậm sao?
Mà đầu sỏ tạo nên sự tiếc nuối này bọn họ đều sẽ không quên...
Lộ Á Sâm!
Hai chữ Tiểu Thất của Liệp Ưng khiến cặp mắt Y Sâm trong khoảng thời gian ngắn trợn thật lớn, sau đó ngơ ngác nhìn cách đó không xa, hai mắt vô hồn, giống như đang suy nghĩ điều gì vậy.
Chố góc rẽ cầu thang, Thanh Lưu đỡ Tiểu Thất từ từ đi xuống.
Tiểu Thất đã khôi phục một chút khí sắc, nhìn người cũng có tinh thần nhiều hơn.
Cô đưa một tay nắm thật chặt tay của Thanh Lưu, đi tới bên cạnh hắn, hết sức lệ thuộc vào hắn.
Mà Thanh Lưu mỉm cười nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt ấm áp.
Y Sâm cảm thấy nhất thời lại say ba phần.
Một màn ấm áp trước mắt này lại một lần nữa làm đau nhói hai mắt của hắn.
"Người đến rồi!" Giọng Ngũ Nhật nhàn nhạt.
Ngay khi nói chuyện, Thanh Lưu đã mang theo Tiểu Thất đi tới trước mặt mấy người bọn họ.
"Tiểu Thất, em còn nhớ rõ hai người đó sao?" Thanh Lưu chỉ vào Liệp Ưng và Ngũ Nhật, nhẹ nhàng nói bên tai Tiểu Thất.
"Không nhớ rõ." Tiểu Thất nhíu mày thật chặt, từ từ lắc đầu, "Nhưng mà, em lại cảm thấy trên người bọn họ dường như mang theo hơi thở quen thuộc, em không sợ bọn họ!"
Tiểu Thất mỉm cười.
Liệp Ưng gật đầu, "Không sao, đã đến rồi, thì cùng nhau ngồi xuống đi! Chuyện của chúng ta cũng có thể giải quyết một chút!"
Liệp Ưng nhìn Tiểu Thất, tại sao lại chỉ sợ duy nhất một mình Y Sâm, phải để Y Sâm đối mặt thế nào với bản thân, hắn làm sao mà chịu nổi?
Y Sâm nghe lời Tiểu Thất nói, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi trở nên tái nhợt không chịu nổi.
Tiểu Thất đều có một cảm giác rất quen thuộc với mỗi một người. Nhưng cũng chỉ có duy nhất lộ ra vẻ sợ hãi với hắn như thế!
Cô ấy không chỉ không thương hắn, cô ấy tại sao phải sợ hắn, sợ hắn...
"Tiểu Thất, em bảo tôi làm sao mà chịu nổi?" Giọng Y Sâm tràn đầy vô lực, "Em thật sự sợ anh sao?"
Toàn thân Tiểu Thất chấn động, nhìn Y Sâm, sau đó toàn thân lại bắt đầu run rẩy, "Thanh Lưu... Thanh Lưu, cứu em... hắn... không muốn biết hắn!"
Tiểu Thất tựa đầu tựa vào trong lòng Thanh Lưu, liều mạng lắc đầu.
"Tiểu Thất ngoan, Tiểu Thất ngoan!" Thanh Lưu an ủi Tiểu Thất.
Chỉ thấy sắc mặt Y Sâm đột nhiên nhanh chóng thay đổi, "Là anh có đúng hay không? Nhất định là anh động tay động chân ở trên người Tiểu Thất..."