Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 145

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Thiến Hề
https://gacsach.com

Chương 145: Đôi giầy xăng đan trong suốt

Quả quyết bỏ mặc một mình cô ngồi ở chỗ đó, Vũ Văn Vĩ Thần thản nhiên bước đi, Đào Du Du nhìn bóng lưng anh rời đi, từ trong lòng bắt đầu hung hăng khinh bỉ anh.

Cô không ngừng tự nói với mình, hàng này không phải đàn ông, anh chỉ là Tổng Thống; hàng này không phải thân sĩ, anh chỉ là Tổng Thống; hàng này không phải trai đẹp, anh chỉ là Tổng Thống; hàng này không có nửa xu quan hệ với cô, anh chỉ là Tổng Thống...

Đúng, chỉ có nghĩ như vậy, cô làm thế mới không có lỗi với chị em phụ nữ trong lòng mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Ít nhất, cô sẽ không cảm thấy mình thảm hại khi bị một người đàn ông như thế vứt bỏ ở trên đường cái.

Tiếp tục chán nản cúi đầu vê chân của mình, cô phát hiện lúc này trong số người đi qua đi lại đã có ánh mắt mấy người dừng lại ở trên người cô.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa định ném cho những người vây xem không rõ chân tướng kia một ánh mắt "nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à?", tuy nhiên lại phát hiện những người đó căn bản không phải đang nhìn cô.

Xem ra cô bị người ta ném ở trên đường cái, sau đó lòng tự ái bị tổn thương, vì vậy cũng cảm giác ánh mắt người của toàn thế giới đều đang khi dễ mình.

Thở thật dài, khom lưng nhặt lên giày cao gót bị cô ném trên mặt đất, sau đó chuẩn bị đi chân trần trên đường ra đón xe.

Hai chân mới để xuống dưới đất chuẩn bị đứng dậy, kết quả là nghe được giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.

"Cô gái ngốc, không phải nói không cho phép em đi chân trần sao?"

Đào Du Du nghe vậy, thân thể khẽ run, chậm rãi quay đầu nhìn hướng ngọn nguồn âm thanh.

Qủa nhiên là anh, cũng không phải tại anh sao? thật sự chính là anh...

không phải anh vứt bỏ cô đi à?

Vì sao hiện tại lại xuất hiện ở nơi này?

Còn nữa, trên tay anh nắm chặt túi nhựa gì đó?

"Tổng... Tổng Thống, sao ngài còn ở đây?" Mặc dù không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng Đào Du Du vẫn mở miệng nói.

"Nhìn xem có thể đi vừa hay không." Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi của cô, mắt chỉ nhìn thẳng vào đôi chân trần đứng trên mặt đất của cô, tiếp đem túi ny lon cầm trong tay ném đến trước mặt cô.

"Là thứ gì thế?" Đào Du Du hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái, sau đó mở túi ny lon trên mặt đất ra, kết quả bên trong là một đôi giày xăng đan trong suốt tự kéo xuất hiện ở trước mắt cô.

Mặc dù đây chỉ là đôi giầy xăng đan, nhưng lúc này Đào Du Du thật sự cảm động đến nước mắt lưng tròng, khịt khịt cái mũi.

Chữ "xăng đan" hôm nay trải qua tay Vũ Văn Vĩ Thần, nó đã không chỉ đơn giản là một đôi xăng đan nữa.

Ai có thể nghĩ đến Tổng Thống đại nhân lãnh khốc bá đạo hèn hạ vô sỉ còn hay sĩ diện lại có thể vì cô mà đi vào trong tiệm nhỏ mua giầy xăng đan, chắc hẳn cả đời này anh chưa từng tùy ý mua đồ như vậy.

Hơn nữa, cực kỳ mấu chốt chính là...

"Chẳng lẽ trên người ngài còn mang theo tiền mặt?" Đào Du Du đột nhiên ý thức được một vấn đề, vì vậy mở miệng hỏi. Căn cứ theo hiểu biết của cô về anh, anh đều không mang theo ví tiền và điện thoại di động.

trên người, trong túi của anh, túi so với tên ăn xin còn phải sạch sẽ hơn.

"không có." Qủa nhiên, đáp án của anh kiểm chứng nghi ngờ trong lòng Đào Du Du.

Chỉ là, như vậy, nghi ngờ của Đào Du Du càng sâu hơn.

"không có tiền mặt, chẳng lẽ anh có túi tổng hợp? Anh mang ví tiền rồi sao?" cô nhìn Vũ Văn Vĩ Thần một lượt từ trên xuống dưới, thật sự không nhìn ra trên người anh có cái túi nào hơi phồng lên.

Thậm chí trên cái túi áo tây trang cũng chưa từng mở.

"Dài dòng thế? Còn không mau đi vào xem có thể đi vừa hay không, phim sắp chiếu rồi, anh còn thuận tiện hỏi một chút, rạp chiếu bóng ở ngay phía trước thôi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy dáng vẻ cô như bà mẹ già, lại có chút mất bình tĩnh, vì vậy thúc giục.

"Biết, biết... thật là, vẫn không thể hỏi..." Đào Du Du phát hiện cho dù một giây trước anh mới vừa khiến cô cảm động, một giây kế tiếp cũng có thể khiến sự cảm động này tan biến hoàn toàn.

Anh vẫn là Tổng Thống, một chút cũng không thay đổi.

đi giầy kéo vào, Đào Du Du nhất thời cảm giác cả người nhẹ nhõm cũng không ít, dưới chân hoàn toàn không có áp lực.

Giày cao gót vừa vặn, cô đi tới trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nói: "đi thôi."

Vũ Văn Vĩ Thần quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, mặc dù giầy xăng đan không hợp với cái váy thục nữ trên người cô, nhưng thấy nụ cười nhẹ nhõm trên mặt cô, anh chép chép miệng, cuối cùng không có nói gì.

Chỉ là, khi ánh mắt anh rơi vào đôi giày cao gót trên tay cô, nhất thời mở miệng nói: "Em còn cầm nó làm gì?"

"Cái gì làm gì?" Trong lúc nhất thời Đào Du Du không thể hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần.

một giây kế tiếp, Vũ Văn Vĩ Thần tiện tay nắm lấy giầy trong tay cô, sau đó vẽ một đường vòng cung xinh đẹp, ném chiếc giày vào trong thùng giác ven đường.

"Anh làm gì thế? Giày của em cũng..." Đào Du Du trơ mắt nhìn đôi giầy đắt tiền của mình cứ thế biến thành đồ bỏ đi, nhất thời ai oán gào thét.

"Cái loại đồ làm chân không thoải mái giữ lại còn có ích lợi gì?" Vũ Văn Vĩ Thần vô cùng xem thường liếc cô một cái, sau đó xoay người đi hướng rạp chiếu phim.

"Nhưng đôi giày kia rất đắt cũng... Em mới đi tổng cộng ba lần, trước đi cũng không cảm thấy không vừa chân như vậy." Đào Du Du luyến tiếc nhìn hướng thùng rác, sau đó đuổi theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vừa la hét.

Hai người cứ đi một trước một sau, thỉnh thoảng một cặp đôi ôm nhau ngang qua bên cạnh, Đào Du Du nhìn bọn họ, cặp mắt tràn đầy hâm mộ.

Cũng không thể trách cô sẽ hâm mộ người khác, ai bảo cô xui xẻo như vậy, đời này thực sự yêu cũng chưa bắt đầu qua, mà đã là mẹ hai đứa bé rồi.

Vũ Văn Vĩ Thần ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước, mà Đào Du Du liếc nhìn các cặp đôi ngọt ngào, bước chân phía dưới càng ngày càng chậm, lập tức bị bỏ rơi cách Vũ Văn Vĩ Thần một đoạn xa.

Khoảng cách của hai người ước chừng hơn trăm mét xa thì Vũ Văn Vĩ Thần mới phục hồi tinh thần lại, không thấy cái đuôi phía sau mình đâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3