Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng - Chương 65

Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
Chương 65

Người cô ấm lên, ôm vào trong ngực giống cái bếp lò nhỏ, càng làm người ngo ngoe rục rịch, cồn còn sót lại trong đầu bắt đầu gây chuyện.

Lâm Mộ An thuận theo bản năng bắt đầu đi thăm dò thân thể của cô.

Bàn tay dọc theo vòng eo tinh tế mềm mại đi lên, cuối cùng dừng lại ở nơi khiến anh khó chịu, Mộc Miên rên rỉ hai tiếng, thân mình giật giật, lại không có đẩy anh ra.

Lâm Mộ An càng thêm làm càn, anh cúi đầu không tự chủ được hôn cô.

Trong đêm đen, tất cả cảm quan đều bị phóng đại, bên môi Mộc Miên tràn ra hai tiếng rên rỉ ngắn ngủi, sau đó bị động hé miệng, cùng anh môi lưỡi đan chéo.

Hồi lâu, Lâm Mộ An buông cô ra, môi một chút đi xuống, hôn chỗ thịt non ở cổ, hô hấp dần dần trở nên thô nặng, lực độ trong tay không khống chế lớn hơn.

Mộc Miên đẩy anh hai cái, thấp thấp kháng nghị.

Anh ngẩng đầu, hôn cô, liếm láp quấn lấy bờ môi đó.

Đầu óc vô cùng thiếu oxy, thân thể mềm nhũn thành một bãi bùn, Mộc Miên vô lực dựa vào người Lâm Mộ An, ôm lấy đầu của anh, ngón tay xuyên qua tóc anh nhẹ nhàng kéo.

Chăn rất dày, bao bọc lấy hai người, trong chăn nhỏ hẹp mà ấm áp, dục vọng một chút từ đáy lòng dâng lên, khó có thể ức chế, khát vọng càng nhiều.

Từng mảnh quần áo bắt đầu rơi ra, hai thân thể trẻ tuổi quấn lấy nhau không chút ngăn cản,

Đầu óc mông lung, lý trí mất hết, tại đêm đông rét lạnh, cùng người mình yêu, lăn lộn trong chiếc chăn bông mềm mại thoải mái, nhĩ tấn tư ma*, da thịt thân cận.

* vành tai và tóc mai chạm vào nhau

Lúc này, lời khuyên can và niềm tự hào về sự tự chủ bị phá hủy, dưới tác động của rượu và sự cám dỗ của hương thơm nhuyễn ngọc trong lòng.

Dục vọng bị đè nén bấy lâu nay bùng lên dữ dội, xuyên thủng từng lớp tường, Mộc Miên dang hai chân ôm eo anh, âm thầm mời gọi, như thể nó mở ra một loại tín hiệu cuối cùng nào đó, cuối cùng Lâm Muội cũng có cô.

Không có cách trở gì, hoàn hoàn hòa hợp nhất thể, có một sự thỏa mãn to lớn trong cơ thể và tâm trí ngay lập tức, đan xen với niềm vui cuồn cuộn đó.

Lâm Mộ An nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên, ôm chặt lấy dưới thân người.

Đêm giao thừa, rạng sáng bên ngoài bắt đầu truyền đến pháo, bùm bùm ồn ào làm người ta khó có thể ngủ, Mộc Miên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, vừa động thân đậy, Lâm Mộ An liền lập tức cảm thấy.

“Đánh thức em?” Thanh âm anh có chút khàn khàn, vang lên bên tai trầm thấp lại êm tai, làm nhân tâm ngứa.

“Ừ…” Mộc Miên hàm hồ nỉ non một tiếng, ở trước ngực anh cọ cọ, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ.

Trong ổ chăn thực nóng, chăn bông mềm mại chạm vào da thịt trần trụi, tay chân hai người giao triền, lơ đãng cọ xát mang theo từng đợt tê dại, thoải mái muốn than thở ra tiếng.

Mộc Miên buồn ngủ quá, theo thanh âm kia lại lập tức rơi vào trong mộng, chỉ là thời gian êm đềm chẳng dài lâu, ngay sau đó, bên tai lại vang lên tiếng pháo.

Nhíu mày vừa muốn mở mắt, lỗ tai bị một đôi tay che lại, tiếng vang chói tai ồn ào tức khắc giảm mạnh, trở nên mơ hồ hòa hoãn lên, Mộc Miên thả lỏng thân mình, nặng nề ngủ.

Lại tỉnh lại lần nữa không biết mấy giờ,trong phòng tối thui, từ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài âm u, khí lạnh xộc vào mũi, điều hòa vẫn chưa hoạt động.

Cô đang bị Lâm Mộ An ôm chặt ở trong ngực, cơ thể nóng hầm hập dán bên nhau vô cùng thoải mái, cô vừa nhúc nhích, đột nhiên toàn thân truyền đến một cơn đau.

Trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trong đầu bắt đầu không tự chủ được hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua, hai má hơi nóng lên, sau đó khẽ chạm vào đó.

Lâm Mộ An vùi đầu vào cần cổ cô, tiếp tục hôn, hơi ngứa ngứa, cô không khỏi run thân mình trốn anh.

“Đừng nháo…” Mộc Miên đem đầu của anh đẩy ra, Lâm Mộ An nhân thể hôn tới bên tai cô, hơi thở ướt nóng vọt tới.

“Có khó chịu không.” Anh trầm giọng hỏi, giọng nói mơ hồ, nhân tiện cọ vào người cô.

“Ừ, đau.”

“Nơi nào đau, anh giúp em xoa xoa…”

Lâm Mộ An vừa nói, tay ở trên người cô chậm rãi chuyển động, Mộc Miên tùy ý anh tác loạn, vẫn không nhúc nhích nằm thẳng tiếp tục nhìn rần nhà, trong miệng bình tĩnh phun ra hai chữ.

“Lưu manh.”

Bên tai tức khắc truyền đến tiếng cười thấp thấp, Lâm Mộ An đem người cô ôm vào lòng, lồng ngực khẽ run.

“Miên Miên, em thật đáng yêu.”

Thật muốn một ngụm ăn luôn em.

Làm ầm ĩ một hồi, hai người rốt cuộc cũng chậm rãi rời giường, đem sủi cảo tối hôm qua bỏ vào tử lạnh lấy ra, nấu đầy một đĩa, chấm thêm nước tương ớt và dấm, bọn họ vô cùng hài lòng.

Ăn xong gọi điện thoại cho bên bất động sản, công nhân đại khái muốn buổi chiều mới có thể lại đây, Mộc Miên ngồi ở trên sô pha lạnh đến run bần bật, Lâm Mộ An dứt khoát từ phòng ngủ ôm tới một cái chăn.

Phòng khách mở TV, hai người ở trên sô pha bọc chăn dựa sát vào nhau sưởi ấm, thời gian chậm rãi trôi qua, khi tiếng chuông cửa vang lên, Mộc Miên vừa lúc buồn ngủ.

Cô bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, sau đó bị Lâm Mộ An ôm lên giường.

Vừa dính vào ổ chăn mềm mại, Mộc Miên liền tự giác lăn vào, sau đó điềm tĩnh ngủ, Lâm Mộ An nhận mệnh đi ra ngoài mở cửa.

Quả nhiên bên ngoài là công nhân sửa chữa, mân mê nửa ngày, rốt cuộc sửa được điều hòa, máy sưởi hoạt động được, Lâm Mộ An nhẹ nhàng đi vào, đem chăn bông trên người Mộc Miên lấy bớt một tầng.

Người tối hôm qua xuất lực tinh thần vô cùng phấn khởi, mệt quá nên vẫn nằm xuống, Mộc Miên ngủ một giấc tới rồi buổi chiều, khi ăn cơm trong đầu mới đột nhiên giật mình.

Nhớ tới một chuyện lớn.

“Tối hôm qua chúng ta không làm biện pháp an toàn!” Cô dừng tay, nhìn chằm chằm người đối diện, Lâm Mộ An cũng ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ.

“Không có”, anh chậm rãi lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, Anh… Không nghĩ tới sẽ đột nhiên…”

Anb đột nhiên buông đũa xuống, đứng dậy cầm lấy khăn quàng cổ treo trên tường, thần sắc vội vàng: “Anh đi mua thuốc.”

“Ai, ăn xong lại đi”, Mộc Miên gọi anh lại, “Không sao cả, còn chưa có quá 24 giờ.”

“Không có việc gì, trở về lại ăn.”

Vừa dứt lời, thân ảnh anh đã biến mất ở cửa, Mộc Miên nhịn không được cúi đầu cười cười, chậm rãi ăn cơm.

Không bao lâu, anh liền cầm theo một cái túi màu trắng túi trở lại, bên trong ngoại trừ một hộp thuốc tránh thai… Còn có hai hộp bao cao su.

Thoáng nhìn qua ánh mắt Mộc Miên tràn ngập thú vị, Lâm Mộ An rõ ràng có chút xấu hổ, ạn nhanh chóng đem thuốc ra, sau đó cầm túi áo mưa vào phòng ngủ.

Cùng ngày ban đêm bình an không có việc gì.

Ngày hôm sau, bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ, hai người đều không có ý định ra cửa, tủ lạnh vẫn còn nhiều thức ăn.

Mùa đông luôn dễ dàng làm người mệt mỏi, giống như động vật ngủ đông, chỉ muốn tránh ở một chỗ ấm áp đợi cho địa lão thiên hoang*.

* Thời gian dài đằng đẵng.

Mà đối với người mớ nếm được tư vị tình yêu Lâm Mộ An ở cùng một phòng với Mộc Miên, luôn không khống chế được muốn lôi kéo cô làm chuyện vợ chồng.

Trên sô pha phòng khách, Mộc Miên đang chuyên tâm xem TV, đôi tay phía sau kia bắt đầu không an phận, Mộc Miên nhíu mày, đem tay của Lâm Mộ An lấy ra.

Ngay sau đó, lại chui vào.

Vành tai tinh tế bị liếm cắn, thanh âm từ thấp như con sâu nhỏ đang bò vào, làm cô ngứa ngáy.

“Miên Miên… Chúng ta thử đồ mới mưa hôm qua đi…”

“Không được—— a” cô vừa dứt lời, môi đã bị anh lấp kín, thân thể nháy mắt mềm xuống, ở dưới thế công của anh vô lực chống cự.

Tích lũy tháng ngày thân mật, Lâm Mộ An biết được mỗi chỗ mẫn cảm trên thân thể cok, thậm chí so với chính cô đều còn quen thuộc hơn.

Ý thức bắt đầu tan rã, sau đó cơ thể bay lên trời, rồi rơi xuống cái giường quen thuộc, anh nằm lên, một lát, Lâm Mộ An được như ý nguyện cảm thấy những điều mới mẻ này thật tuyệt biết bao.

Trước lạ sau quen, cái loại vận động này làm anh làm không biết mệt, Mộc Miên phản kháng dần dần hóa thành từng tiếng rên rỉ, bị Lâm Mộ An làm thành các loại tư thế khác nhau, mặc anh xoa tròn bóp dẹp.

Bên ngoài mưa dầm liên miên, trong nhà xuân ấm thơm nồng, suốt một ngày, Mộc Miên đều không xuống giường được.

Buổi tối cùng ngày, Lâm Mộ An bị đuổi tới cách vách.

Sau hai ngày mưa nhẹ liên tiếp, đến ngày thứ tư âm lịch, trời bắt đầu quang đãng, cuối cùng mặt trời ló dạng khỏi mây, lộ ra vẻ mặt e thẹn.

Ánh nắng ban mai rực rỡ rắc trên mặt đất, thảm thực vật xanh tươi như lấp ló, một mảng lớn dát vàng trên những tòa cao ốc khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy dễ chịu.

“Hôm nay chúng ta đi Nhất Trung một chút được không, hai năm em không có trở về xem qua”, Mộc Miên gắp mì sợi trong tô, nhìn người đối diện, khóe miệng mang ý cười.

“Được được!”

Lâm Mạt An lập tức gật đầu như gà mổ thóc, hai ngày nay hiếm thấy Kapok có sắc mặt tốt với anh, huống chi là đến trường học, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng nguyện ý..

Ăn cơm xong đã gần giữa trưa, hai người mặc áo bông mang khăn quàng cổ ra cửa, tuy rằng bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng thời tiết vẫ lạnh đến dọa người.

Vừa ra khỏi cửa, không khí lạnh nháy mắt thổi tới, bàn tay vốn vẫn còn ấm áp lập tức biến thành một mảnh lạnh lẽo, Lâm Mộ An lập tức cầm lấy tay Mộc Miên nhét vào quần áo trong túi.

Trên đường trống vắng, dân cư thưa thớt, ngay cả xe cộ trên đường cũng gần như im lìm. Tết Âm Lịch từng nhà đều đi thăm người thân chúc tết, duy chỉ có hai người khắp nơi du đãng,

Trên con đường rộng lớn vững chỉ có bọn họ đi trên, Lâm Mộ An kéo tay Mộc Miên, khóe miệng nhếch cao.

Cảm giác này cũng thật tốt.

Xuyên qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, xa xa liền thấy được cổng trường Nhất Trung, chậm rãi đi tới, mới phát hiện cổng trường đóng chặt, ngay cả phòng an ninh bên cạnh cũng là đóng đến kín mít.

Hai người bốn mắt nhìn nhau hai giây, giây lát, Mộc Miên đem tầm mắt chuyển tới một bên tường bên cạnh.1

Lâm Mộ An mãnh mẽ lắc đầu.

Mộc Miên: “Anh trước hay em trước.”

Anh lắc đầu dữ dội hơn, Mộc Miên bắt đầu động thủ cởi khăn quàng cổ.

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, phía sau hai người vang lên một thanh âm thăm dò, tựa như cứu mạng, Lâm Mộ An lập tức nâng mắt nhìn sang, hai mắt sáng ngời.

“Cô là… Mộc Miên?” Lý Hiểu nhìn chằm chằm sườn mặt quen thuộc của cô gái, bỏ qua ánh mắt nóng rực kia.

Thứ lỗi cho cô ấy vì không nhận ra người đối diện dùng khăn quàng cổ đem chính mình bọc thành xác ướp kia là ai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3