Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân - Chương 62
Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
Chương 62
Trầm Hoan cũng không giữ lại, sau khi đưa cô ấy ra khỏi cửa, rút điện thoại ra nhìn biểu tượng hiển thị trên màn hình.
Vừa thấy không khỏi lại càng buồn bực, chỉ thấy hiện lên một cuộc gọi nhỡ.
Hắn chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Trầm Hoan nói không rõ là có cảm xúc gì, ước chừng nhìn di động một phút đồng hồ, mới xoay người đi ra ban công.
Hắn không gọi tới chỉ có thể để cô gọi lại.
Có lẽ là tâm linh tương thông, cô vừa mới mở giao diện ra, Phó Tư Dịch lại gọi tới.
Buồn bực cả một buổi trưa lúc này mới tan đi không ít, tùy ý để điện thoại vẫn luôn kêu, khóe miệng cô có ý cười nhìn điện thoại.
Khi reo đến 35 giây, Trầm Hoan như không có hứng thú mà tiếp điện thoại, “Uy?”
“Trầm Hoan?” Thanh âm đàn ông khàn khàn, như nỉ non.
Trầm Hoan kinh ngạc nhảy dựng, lúc này giọng Phó Tư Dịch giống như đêm ở Iceland, hắn quấn lấy cô, ở bên tai cô cũng khàn khàn mà gọi.
“Vâng.” Trong bóng đêm đen đặc, âm điệu cô phát run.
“Anh ở dưới lầu.”
Hắn nói như thế.
Nghe được tiếng đập cửa, Trầm Hoan đi mở cửa.
Tay Phó Tư Dịch chống ở trên khung cửa, khóe miệng nhếch cao, nhìn cô từ trên cao.
Trầm Hoan ẩn ẩn cảm thấy hôm nay Phó Tư Dịch thoạt nhìn không quá bình thường, lại ngửi thấy mùi rượu trong không khí, liền hiểu rõ, “ Anh uống rượu?”
Tiếng Trầm Hoan có chút lớn.
Phó Tư Dịch giơ tay ấn huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, nhìn ánh mắt Trầm Hoan, chính hắn cũng không biết xin khoang dung, “Uống một chút.”
Trầm Hoan nhường ra chút không gian, nhìn bộ dáng lâng lâng của hắn bước vào, tiến lên đỡ lấy hắn, “Đây mà gọi là một chút.”
“Tỉnh Nhiên cao hứng, liền uống cùng hắn mấy chén.” Phó Tư Dịch tiến vào phòng khách, thân hình cao lớn rơi vào sô pha.
Hắn nhìn Trầm Hoan, khóe miệng vẫn là cười thỏa mãn.
Bộ dáng này của hắn, trông có chút ngu ngốc, Trầm Hoan nhìn, chút oán khí này tiêu tan đi không ít.
“Đau đầu không?”
“Có.” Phó Tư Dịch thành thật gật đầu.
“Trước ngồi đã, em đi rót cho anh ly nước ấm.”
Trầm Hoan tiến vào phòng bếp rót nước, khi trở ra Phó Tư Dịch đã nhắm hai mắt, tay đặt trên trán, giống như đã ngủ.
Cô bưng ly nước, nhẹ nhàng chọc cánh tay hắn, “Phó Tư Dịch, còn uống nước không?”
Nghe được âm thanh gọi hắn, Phó Tư Dịch mê mang mở mắt ra, tầm mắt di chuyển xung quanh, cuối cùng mới chuẩn xác rơi xuống trên người Trầm Hoan, “Trầm Hoan?”
Tiếng gọi này của Phó Tư Dịch, nghe như nghi hoặc, như là có chút kỳ quái vì sao cô lại ở chỗ này.
Đại khái là uống choáng váng, Trầm Hoan thấy hắn nghi hoặc mà nhìn chính mình, bất đắc dĩ, tiến lên.
Cô ngồi quỳ ở trên sô pha, một tay nâng đầu của Phó Tư Dịch, một tay đem ly đặt ở môi hắn, nhẹ nhàng nâng lên, ôn nhu nói, “Đến, uống nước.”
Qua ba năm giây, lực chú ý của Phó Tư Dịch mới dừng ở trên ly nước, liền mở miệng ra uống.
Một chén nước thấy đáy, Trầm Hoan nhìn đôi mắt hắn đã khôi phục vài phần tỉnh táo, hỏi, “ Còn uống nữa không?”
Phó Tư Dịch nhìn chằm chằn khuôn mặt ôn nhu người trước mặt, theo bản năng liền gật đầu, Trầm Hoan đang muốn đứng dậy, hắn lại nắm lại cổ tay cô, hơi dùng chút lực, Trầm Hoan đã bị Phó Tư Dịch khóa lại trong lồng ngực.
Đầu cô gác trên vai hắn, một chân quỳ trên sô pha, một chân khác bị hai chân của Phó Tư Dịch kẹp lấy.
Ai, uống choáng váng, sức lực lại không thấy nhỏ đi chút nào.
Trầm Hoan than nhẹ.
Cô không thấy qua bộ dáng Phó Tư Dịch uống say, chỉ cảm thấy khó chơi, “Phó Tư Dịch, anh không uống nước nữa?”
Hắn không trả lời cô, lại dùng sức một cái, đem cô để trên sô pha.
“Ai?” Cô chỉ kịp đáp một tiếng, Phó Tư Dịch đột nhiên ngã vào trên người cô. Đầu hắn chôn ở hõm vai cô, thấp giọng lẩm bẩm, “Trầm Hoan, anh rất nhớ em.”
Cô bị Phó Tư Dịch ép tới khó chịu, chợt nghe lời nói có chút trẻ con, nhịn không được chửi thầm, nhớ cô như thế sao lại không gọi điện thoại cho cô.
Tóc Phó Tư Dịch ngắn đâm vào cổ ngứa, Trầm Hoan nhịn không được đẩy hắn một chút. Có lẽ là cảm thấy người trong lồng ngực phải rời khỏi, Phó Tư Dịch lại tăng lực đạo, Trầm Hoan là thật sự đi không xong.
Này rốt cuộc là nháo thế nào a!