Chấp Niệm Tương Ngộ - Chương 27

Chấp Niệm Tương Ngộ
Chương 27: 27: Cô Thích Kiểu Như Anh Ta Sao

Chương 27: Cô thích kiểu như anh ta sao?

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Hạ Chấp Ngộ vác theo khuôn mặt khó ở về đến tận Ngự Hồ Loan, còn Hạ phu nhân chưa ăn cơm xong cũng đã bị hắn chọc tức chết bỏ về trước.

Hạ Chấp Ngộ ngồi trên ghế sô pha, Tống Tương Niệm rót cho hắn một cốc nước, "Anh uống chút nước cho tiêu thực, tôi đi làm việc đây."

"Tống Tương Niệm," hắn chợt khẽ gọi cô.

"Cô không cần nghe mẹ tôi làm gì, anh ta không hợp với cô."

"À." Tống Tương Niệm vẫn chưa để trong lòng.

"Anh ta đã hỏi phương thức liên lạc với cô chưa?"

"Hạ phu nhân cho wechat rồi, nhưng tôi chưa xác nhận."

Hạ Chấp Ngộ nhíu chặt mày, "Cô thích.

kiểu như anh ta sao?"

"Không biết."

Không biết là không biết thế nào?

Mắt thấy Tống Tương Niệm nhấc chân chuẩn bị đi tiếp, Hạ Chấp Ngộ quýnh lên, nói cho rõ ràng rồi hẵng đi chứ!

"Cô thích kiểu như anh ta? Mặc vest đóng thùng như nhân viên tiếp thị?"

Tống Tương Niệm thật sự không nghĩ đến chuyện này, "Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương."

Cô bây giờ chỉ muốn sống cho tốt, kiếm thật nhiều tiền.

Có một người bố như vậy, cô cũng không trông mong vào tương lai sẽ có gia đình nào chấp nhận mình.

Hạ Chấp Ngộ trong lòng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh đã thấy lồng ngực bức bối khó chịu.

Thế nào là không nghĩ đến chuyện yêu đương?

Là một người ưu tú khác cũng sẽ không nghĩ sao?

Ví như.

hắn đây.

Màn hình điện thoại của Hạ Chấp Ngộ chợt sáng lên, tin nhắn wechat chỉ có mấy chữ ngắn gọn, "Chú ở ngoài cửa."

Hắn đi ra mở cửa, Tống Tương Niệm nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi đi vào.

"Bác Lý, mời vào."

Hạ Chấp Ngộ mời ông ấy vào trong, Tống Tương Niệm thấy vậy bèn nhanh nhẹn vào phòng bếp tìm chén rót trà cho khách.

"Gần đây có tin tức gì không ạ?"

Lý Hạc Lâm lắc đầu, "Cháu nói kẻ này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể lẩn như trạch từng ấy năm."

"Chỉ cần một ngày hắn ta còn chưa chết, chúng ta nhất định có thể lôi được hắn ta ra ánh sáng."

"Mời uống trà ạ." Tống Tương Niệm đặt chén nhỏ lên bàn.

Lý Hạc Lâm ngẩng đầu đánh giá.

"Không tệ nha, đã có bạn gái rồi."

Tống Tương Niệm bối rối xua tay, chờ Hạ Chấp Ngộ giải thích, lại thấy hắn ngồi đó không hề có ý định mở miệng.

"Cháu chỉ làm việc ở đây thôi ạ."

Lý Hạc Lâm cứ như không hề nghe thấy, vỗ vai Hạ Chấp Ngộ, "Nếu khi ấy có camera thì tốt rồi, không cần phải mò kim đáy bể như bây giờ.

Nhưng cháu cũng đừng quá cố chấp chuyện quá khứ, cứ yên tâm yêu đương, đừng để mẹ lo lắng nữa."

"Bác Lý, có thể có khả năng này không? Cháu nhớ rõ lông mày trái của kẻ lái xe gây tai nạn có vết bớt màu xanh, nhưng có khi nào trên đường trốn chạy hắn ta đã tìm cách xóa bỏ nó đi?"

"Không loại trừ khả năng này."

"Vậy có khi nào.

hắn ta đã chỉnh sửa dung mạo rồi không?"

Lý Hạc Lâm thở dài, "Cũng có khả năng này."

Nói cách khác, tìm hết một đời này cũng chưa chắc đã tìm được.

"Chấp Ngộ, vụ án này bác vẫn phụ trách.

Kể cả bây giờ đã về hưu rồi, nhưng bác sẽ theo nó đến cùng."

Tống Tương Niệm thấy mình không tiện ở lại, bèn quay về phòng thay đồ.

Buổi tối, Tống Tương Niệm vừa về đến nhà thì mưa ào ào trút xuống.

Tiếng sấm ngoài cửa ầm ì thật lâu không dừng, cô nằm trên giường cũng trằn trọc hồi lâu.

Nguyên nhân gây ra chứng bệnh tâm lý của Hạ Chấp Ngộ là vụ tai nạn xe năm đó, một ngày kẻ lái xe gây tai nạn kia còn chưa bị bắt về quy án thì sợ rằng một ngày đó hắn còn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý của chính mình.

Nửa đêm, Tống Tương Niệm bị một âm thanh rất lớn đánh thức, có lẽ là do gió quá mạnh, trong sân đã có thứ gì đó bị quật đổ.

Cô miễn cưỡng mở mắt ra, thót tim nhận ra có người đứng bên giường.

Toàn bộ buồn ngủ nháy mắt bay sạch, cô từ trên giường ngồi bật dậy.

Đèn đường bên ngoài theo khung cửa sổ chiếu vào trong, bởi vì ánh sáng không đủ mà khuôn mặt của Tống Toàn An càng trở nên dữ tợn đáng sợ.

Tống Tương Niệm ôm chặt chăn, "Ba, ba làm cái gì đấy?"

Cơ thể Tống Toàn An nghiêng ngả, cả người nồng nặc mùi rượu.

Rõ ràng cô đã khóa trái cửa, làm sao ông ta có thể vào được đây?

Tống Tương Niệm quay đầu nhìn sang, thấy cửa đã bị mở ra.

Tống Toàn An đứng đó thở phì phò, trên khuôn mặt bị thiêu đốt không nhìn rõ hình dáng Tống Tương Niệm chỉ có thể thấy được một đôi mắt trống rỗng.

Ông ta đột nhiên túm lấy thắt lưng quần, động tác giống như muốn tháo nó ra.

Tống Tương Niệm khó tin mở mắt trừng trừng nhìn ông ta, bàn tay nhỏ lần mò tìm chiếc dao gọt trái cây dưới gối.

Lưỡi dao vừa dài vừa nhọn, cô giơ nó lên nhắm thẳng khuôn mặt của Tống Toàn An.

Ông ta bị dọa run cầm cập, Tống Tương Niệm nắm chặt cán dao, Tống Toàn An lại như bỗng nhiên tỉnh rượu, xoay người chạy vụt ra bên ngoài.

Tống Tương Niệm bước nhanh ra cửa, nhìn thấy chốt cửa được gắn vào bằng hai chiếc đinh rỉ sét đã bị Tống Toàn An đạp rớt khỏi vị trí của nó.

Cô cầm cây gậy gỗ đặt bên cạnh chống lên cánh cửa, nhưng dù vậy thì cả đêm vẫn không dám chợp mắt.

Ngày hôm sau, cô vác theo cái đầu nặng trịch đến Ngự Hồ Loan.

Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng xuống giường, mặc áo ngủ đứng bên cửa sổ.

"Tống Tương Niệm!"

Cô bước nhanh vào trong, "Tiểu Hạ tiên sinh có việc gì sao?"

Trên chiếc giường lớn của Hạ Chấp Ngộ, chăn bông ngổn ngang, Tống Tương Niệm đảo mắt qua, sau đó thì không rời đi được nữa.

Mọi thứ hắn dùng đều là tốt nhất, cái giường này mà nằm nhất định cũng rất thoải mái.

Tống Tương Niệm đuối đến nỗi không quay nổi đầu, tầm mắt ghim chặt chiếc giường của hắn.

"Trưa nay ăn gì?" Hắn hỏi.

Không nghe thấy tiếng cô đáp, Hạ Chấp Ngộ quay đầu lại nhìn, phát hiện cô gái này lại đang nhìn chằm chằm giường của mình, hai mắt sáng rực.

Hạ Chấp Ngộ hơi mất tự nhiên, quay lại trước giường tự gấp gọn chăn lại, "Hỏi cô đấy, trưa nay ăn gì?"

Hắn đã quen ăn đồ cô nấu, gần đây không gọi người mang cơm đến nữa.

"Tiểu Hạ tiên sinh muốn ăn gì?"

"Cô làm cái gì.

thì tôi ăn cái đó."

Tống Tương Niệm nuốt ực một cái, Hạ Chấp Ngộ giờ mới cảm thấy không thích hợp, cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc lại đang suy nghĩ gì vậy?

Không phải là.

Muốn leo lên giường hắn nằm đó chứ?

Hạ Chấp Ngộ vội xoay người ngồi lên mép giường, "Cô đừng có nghĩ linh tinh, chăn của tôi bẩn rồi."

Không phải, anh ta đang nói cái gì cơ?

Tống Tương Niệm nghiêm túc nghĩ xem lời của hắn là có ý gì, không lẽ lại muốn cô làm công việc của bảo mẫu?

"Vậy tôi giúp anh mang đi giặt."

Dứt lời bèn tiến lên muốn ôm chăn mang đi, Hạ Chấp Ngộ hoảng quá nằm luôn lên đó, "Không cần."

"Anh tự giặt được sao?"

"Tất nhiên là được!"

Hạ Chấp Ngộ thề chết ôm lấy chăn của mình.

Tối qua hắn đã có một giấc mộng quá ư kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trong mơ quả nhiên cái gì cũng có, chưa biết chừng trong chăn còn để lại dấu vết gì đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3