Chỉ Dòng Sông Biết - Chương 48 - 49 (Hết)
CHƯƠNG 48
Cánh cửa cuối hành lang vẫn đóng. Mọi chiếc cửa còn lại đều mở toang sau khi nhân viên và khách hàng tháo chạy. Anthony dừng lại trên chiếu nghỉ. Chàng định lên thẳng tầng trên cùng nơi có khu phòng riêng của Madam Phượng Hoàng, nhưng cánh cửa đóng đã khiến chàng chú ý.
Chàng đi dọc hành lang rồi dừng lại. Siết chặt khẩu súng, chàng đứng tránh về một bên và thử vặn nắm đấm. Nắm xoay dễ dàng trong tay chàng. Chàng đưa mũi giày đẩy cửa mở ra, đứng tránh tầm đạn bắn. Không có phát súng nào vọng ra từ trong phòng. Ngược lại có một tiếng sột soạt hoảng hốt, tiếp đó là một tiếng rên rỉ sốt ruột.
Chàng nhìn vào trong. Bốn bức tường đều phủ nhung đen. Một chiếc tủ tường bằng gương chứa đủ các loại roi da và những dụng cụ kì dị đặt ở một góc phòng.
Elwin Hastings nằm úp mặt xuống một cái giường trải kín lụa đen, cổ tay cổ chân đều bị cùm vào cọc màn. Ông ta hoàn toàn trần như nhộng. Miệng bị bịt bằng một miếng giẻ. Khi nhìn thấy Anthony, vẻ nhẹ nhõm liền thay thế nỗi sợ trong mắt ông ta. Ông ta lại rên lên ư ử.
Anthony đi tới giường tháo bỏ miếng bịt mồm.
Elwin phun ra giận dữ. “Stalbridge. Không nhận ra anh trong bộ đồ đó. Anh đang làm cái quái gì...? Thôi bỏ qua. Tôi tưởng mụ ta đang quay lại để giết tôi. Cởi trói cho tôi. Nhanh lên đi. Tôi nghe tiếng hét. Cái nhà này đang cháy.”
“Nhà không bị cháy,” Anthony nói.
“Dù sao thì tôi cũng phải biến khỏi đây. Anh không hiểu được đâu. Mụ ta định giết tôi.” Ông ta dùng lại, cuối cùng cũng nhận ra khẩu súng trong tay Anthony. “Cái đó để làm gì?”
“Mới đây thôi, tôi đã gặp bà vợ cũ của ông và tình nhân của bà ta. Tình hình đã trở nên khá phức tạp.”
Mắt Elwin mở lớn. “Anh đã gặp Victoria?”
“Phải. Cảnh sát sắp đến đây. Có một ông tên Fowler ở Scotland Yard sẽ muốn nói chuyện với ông. Hẳn ông còn nhớ Fowler đúng không? Ông ta là người đã điều tra vụ tự tử của cả vợ ông lẫn Fiona Risby. Tôi được biết là ông không có tinh thần hợp tác lắm khi ông ấy định hỏi chuyện ông lần gần đây nhất.”
Mắt Elwin mở lớn. “Thế này, tôi không biết anh đang nói chuyện gì, Stalbridge, nhưng anh phải giúp tôi.”
“Tại sao tôi phải làm thế?”
“Tổ sư nhà nó, làm sao anh có thể hỏi tôi một câu như thế được? Chúng ta đều là những nhà quý tộc. Các nhà quý tộc có nghĩa vụ phải bảo vệ lẫn nhau.”
“Thật kì lạ là tôi lại không cảm thấy cái nghĩa vụ đó đối với ông, Hastings. Trách nhiệm duy nhất của tôi ở đây là giành lại công lý trong vụ sát hại Fiona Risby, và đó là việc tôi sẽ làm.”
“Có điên mới nghĩ là anh có thể chứng minh tôi đã giết cô ta.”
Anthony thò tay vào túi chiếc áo vest thô rút cái túi nhung đen ra. Chàng mở túi để sợi dây chuyền nhà Risby tuột vào bàn tay mình. Những viên đá quý lấp lánh như lửa dưới ánh sáng chùm nến trên tường.
Miệng Elwin há hốc vì choáng váng. “Vậy là tao nghĩ đúng. Mày là tên kẻ cắp đó.”
“Cứ tạm cho là tôi đã lấy nó về để cất giữ được an toàn. Tôi đã đợi đến thời điểm thích hợp để nó được tìm ra. Đêm nay là thời điểm phù hợp, tôi nghĩ thế.”
Chàng thả món nữ trang lại vào túi rồi kéo căng sợi dây thắt miệng.
“Mày làm cái gì thế?” Elwin ré lên.
Anthony không trả lời. Chàng đi ngang phòng đến nơi cái áo khoác dạ tiệc của Elwin đang treo trên móc tường rồi thả túi dây chuyền vào túi áo.
“Không được tích sự gì đâu, đồ khốn,” Elwin ré lên. “Tao sẽ bảo với cảnh sát là mày đã cho vào đó. Đó sẽ là lời chứng của hai nhà quý tộc đối chọi với nhau. Chúng sẽ không điều tra xa hơn.”
Anthony mỉm cười. “May thay chúng ta vẫn còn có phán quyết của báo chí giật gân nữa. Thử nghĩ xem chuyện này sẽ được trưng ra thế nào trên đống báo chí ba xu. Bà vợ được coi là quá cố của ông lại là kẻ điều hành một trong những nhà chứa tai tiếng nhất London, còn ông thì được tìm thấy trần truồng trong cái nhà đó. Thêm nữa, ông lại kiếm lời từ cái chốn nhơ nhuốc này.
“Ngậm cái miệng khốn kiếp của mày lại.”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể dự đoán rằng khi cảnh sát đến nơi, bà Hastings đệ nhất sẽ hết sức vui lòng được cáo buộc ông đã mưu tính sát hại bà ta năm ngoái. Cộng thêm việc phát hiện sợi dây chuyền của một người đàn bà quá cố khác trong tay ông thì tôi nghĩ chúng ta có thể tin chắc mà kết luận rằng cán cân dư luận sẽ ngả về phía công lý.”
“Thằng chó đẻ. Mày không thể làm thế được.”
“Ngay cả nếu cảnh sát không kết tội sát nhân đối với ông, ông vẫn là một kẻ bỏ đi rồi, Hastings. Ít nhất ông sẽ buộc phải rút lui về nông thôn. Các câu lạc bộ sẽ không chịu nhận ông. Chẳng có nữ chủ nhân nào trong Thế giới Lịch duyệt gửi thiệp mời cho ông nữa đâu. Và bây giờ khi đã có thể chứng tỏ ông một dạ hai lòng, cô vợ mới của ông sẽ được toàn quyền rời bỏ ông. Tôi được biết ông nội cô ta là một nhà kinh doanh tài giỏi đã làm hết mình để bảo vệ quyền lợi tài chính của cô cháu gái trước khi kết hôn. Khi Lilly ra đi, cô ta sẽ mang theo toàn bộ của thừa kế của mình.”
“Sao mày dám đe dọa tao?” Nét mặt Elwin cau có. “Lẽ ra mày đã chết rồi. Mày có nghe tao nói không? Đáng lẽ mày đã chết vào cái đêm tao đi theo mày từ câu lạc bộ về nhà và suýt chút nữa đã bắn thủng người mày. Nếu không phải vì màn sương và cái trò đểu của mày dùng áo khoác...”
Harold Fowler xuất hiện bên ngưỡng cửa, một cảnh sát theo sau.
“Ông Crawford, nhớ ghi chép lại những phát biểu của ông Hastings liên quan đến việc ám sát bất thành đối với ông Stalbridge,” Fowler nói.
“Vâng, thưa thanh tra.” Viên cảnh sát lấy tập giấy bút ra khỏi túi.
Anthony nhìn sang Fowler. “Tôi thấy là ông đã nhận được thư của tôi.”
“Phải. Chúng tôi đợi đến khi thấy cha ông rời khỏi nơi này với một người đàn bà trẻ trùm áo khoác, như ông đã đề nghị.”
Elwin nhìn trân trân Fowler, mắt lộ vẻ tuyệt vọng. “Tôi có thể giải thích mọi chuyện.”
“Sẽ có rất nhiều thời gian để giải thích, thưa ông.” Fowler nhìn sang Anthony. “Tôi cũng muốn có vài lời với cả ông nữa.”
“Tất nhiên.” Anthony nghiêng đầu. “Tôi sẵn sàng phục vụ ông, thưa chanh tra. Ông cũng có thể mong được trao đổi với bà Victoria Hastings quá cố. Lần cuối cùng tôi gặp, bà ta đang bất tỉnh nhân sự trong tầng hầm. Nếu may mắn thì bà ta hiện vẫn còn ở đó.”
Đôi mày rậm của Fowler dựng lên. “Tôi hiểu rồi. Chuyện này có vẻ hơi rối rắm.”
“Không,” Anthony nói. “Thực ra nó rất đơn giản. Ông đã nói đúng, thanh tra ạ. Nếu là chuyện giết người, chỉ có vài động cơ thôi. Lòng tham, báo thù, một bí mật cần che giấu, và sự điên dại. Trong trường hợp này, hình như có chút gì của cả bốn điều đó.”
CHƯƠNG 49
Hai ngày sau, Louisa ngồi bên bàn đọc bản tường thuật trên tờ Điệp báo chớp nhoáng. Như thường lệ, ông Spraggett đã chọn một tiêu đề thích hợp thu hút sự chú ý của đông đảo các tầng lớp độc giả. Một vài tiêu đề là khác, Spraggett là loại người không bao giờ dùng một tiêu đề giật gân đơn lẻ nếu hai hoặc ba cái mới gọi là đủ.
VỤ ÁN MẠNG RÙNG RỢN NHẤT TRONG XÃ HỘI THƯỢNG LƯU. TÌNH TIẾT ĐẪM MÁU TRONG NHÀ CHỨA. THÀNH VIÊN THẾ GIỚI LỊCH DUYỆT BỊ BẮT GIỮ. NGƯỜI VỢ MẤT TÍCH TRỞ VỀ TỪ NẤM MỒ DƯỚI NƯỚC.
Tác giả I. M. Phantom
Thế giới Lịch duyệt choáng váng khi được biết ông Elwin Hastings mới bị bắt giữ với cáo buộc giết chết một quý cô trẻ tuổi tên là Fiona Risby năm ngoái và âm mưu sát hại người vợ đầu, Victoria Hastings, lâu nay vẫn được cho là vụ tự tử.
Nhà chức trách đã phát hiện ông Hastings trong một nhà chứa. Một sợi dây chuyền đáng giá từng thuộc về nạn nhân bị sát hại, tiểu chư Risby, nằm trong số tài sản của ông ta lúc đó. Người vợ, Victoria Hastings, từ lâu được tin là đã chết, cũng có mặt tại nơi này.
Quý độc giả sẽ kinh ngạc hơn nữa khi biết rằng bà Hastings lại là người sở hữu cơ sở tai tiếng trên đường Swanton được biết đến với tên Nhà Phượng Hoàng. Chồng bà ta là một trong những người bỏ vốn đầu tư và là một khách hàng thường xuyên của nhà chứa.
Khi được phát hiện, bà Hastings đang bị choáng và chảy máu từ một vết thương trên đầu. Theo như chẩn đoán của bác sĩ, bà đang chịu một chấn thương thần kinh trầm trọng. Khi đối mặt với ông chồng, bà ta lên cơn điên dữ dội. Bà kết tội ông Hastings đã mưu đồ sát hại mình bằng cách ném xuống sông. Bà nói rằng sự sống sót của mình chỉ dựa vào vận may nhỏ nhất.
Bên cạnh vợ chồng Hastings, một người đàn ông khác được cho là cũng có dính líu tới các hoạt động tội phạm đã xuất hiện ở hiện trường. Người này biến mất trước khi nhà chức trách có thể tra hỏi...
CÓ AI ĐÓ đập miếng gỗ cửa ở cửa trước. Louisa bỏ báo xuống lắng nghe tiếng bà Galt bước ra hành lang chính. Cửa mở ra. Nàng nghe thấy giọng Anthony.
“Không cần đâu, bà Galt. Tôi sẽ tự đi vào phòng đọc.”
“Tôi đi nhóm lò đun ấm vậy,” bà Galt nói.
Louisa lắng nghe tiếng chân Anthony đi về hướng phòng đọc. Cảm giác rộn ràng quen thuộc trộn lẫn giữa mong ngóng và hồi hộp thắc lấy ruột gan nàng. Chàng đi vào căn phòng ấm cúng, cặp một gói gì đó dưới tay.
“Chào ngày mới, em yêu,” chàng nói, đi qua phòng đến bên bàn. “Anh không làm phiền em chứ?”
“Không,” nàng nói nhanh.“Em chỉ đang đọc báo sáng thôi.”
“Anh đoán là bản tường thuật xuất sắc của I. M. Phantom về những phi vụ sát nhân gần đây trong Xã hội Thượng lưu.”
“Quả đúng là thế.”
“Những chuyện gây sốc.” Chàng đặt cái gói lên mặt bàn, đưa tay xuống, nhấc bổng nàng lên khỏi ghế. “Cực kì gây sốc, nhưng lại khá cuốn hút người ta đọc.
Chàng hôn nàng thắm thiết. Nàng vòng tay qua cổ chàng và buông mình áp lấy chàng. Khi cuối cùng chàng cũng buông nàng ra và nhìn xuống, với vẻ cuồng nhiệt quen thuộc trong ánh mắt, nàng đỏ mặt đẩy kính lên cao hơn trên mũi.
“Anh có nhận thêm được tin gì của ông Fowler không?” nàng hỏi, ngổi trở lại thật nhanh.
Chàng thở hắt ra rồi ngồi xuống một chiếc ghế đọc sách. “Đây có vẻ như là một trong những khó khăn lớn nhất nảy sinh khi người ta dính líu vào mối quan hệ vụng trộm với một thành viên của giới báo chí.”
Nàng nhíu đôi mày. “Anh đang nói cái gì thế?”
Chàng dang rộng đôi tay. “Những tin tức, đồn đại và đàm tiếu mới nhất luôn được ưu tiên hơn.”
“Ha. Anh thừa biết cái đó không phải là sự thật. Anh hôn em trước khi em kịp hỏi về cuộc gặp với Fowler.”
Chàng giơ một ngón tay. “Chỉ vì anh đã học được rằng phải hành động nhanh chóng một khi đối tượng là em.”
Nàng khoanh tay trên bàn. “Vậy thì?”
“Anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc êm xuôi như hai ta hi vọng đâu, nhưng dù sao cũng sẽ có một chút công lý.” Anthony duỗi chân, và thả mình thoải mái trong ghế. “Vẫn chưa có tin tức gì về số phận Quinby, nhưng Fowler cũng không quá lo lắng. Ông ấy có nói riêng với anh rằng ông ấy tin chắc là Clement Corvus sẽ chăm lo đến Quinby.”
Nàng nuốt nước bọt. “Trời ơi.”
Mắt Anthony đanh lại. “Em đừng mất công thương cảm cho Quinby làm gì. Hắn bắt cóc em mà không hề ghê tay. Hán biết rõ Victoria Hastings định quẳng em xuống sông. Thực tế là mụ ta sẽ cần đến hắn để thực hiện việc đó.”
“Vâng, em cũng biết là thế. Song vẫn cảm thấy có chút thương xót tên này. Chắc hắn thấy khủng khiếp lắm vì phải sống cả cuộc đời bị tước bỏ mọi đặc quyền lẽ ra là của mình, chỉ cần cha hắn thừa nhận hắn.”
“Em mềm yếu quá rồi đấy, em à. Còn Quinby, nếu khôn ngoan thì hắn đã không chọc giận Clement Corvus.”
“Thế vợ chồng Hastings thì sao?”
“Theo Fowler thì chúng vẫn đang tố cáo lẫn nhau và trưng ra các bằng chứng tội lỗi của nhau. Trong lúc đó, bà hai nhà Hastings nghe đồn đã về nhà cha mẹ đẻ và đang chuẩn bị trình đơn ly hôn với lý do chồng mình sống đa thê. Ông nội cô ta đã cắt hết mọi khoản tiền chu cấp cho Hastings. Để xoa dịu vụ tai tiếng, có lời đồn rằng Lilly sắp được kết hôn lặng lẽ, chóng vánh với một người đàn ông trẻ do cô ta tự chọn. Anh ngờ rằng đó chính là anh chàng cô ta đã dẫn lên phòng ngủ vào cái đêm anh mở két của Hastings.”
“Em thấy mừng cho cô ấy. Còn về Hastings thì sao?”
“Theo chuyện vãn trong các câu lạc bộ thì Hastings sắp tiêu đời rồi. Tất nhiên quỹ đầu tư đã tan thành cám cả. Ngay cả nếu không tự treo cổ, hắn cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, bị cấm cửa vĩnh viễn trước thế giới duy nhất có ý nghĩa với hắn.”
“Xã hội.”
“Phải.”
“Em tự hỏi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Victoria Hastings.”
“Fowler tin rằng Victoria đang điên loạn và chắc sẽ bị đưa vào nhà thương điên.”
“Hừm.”
Anthony nhướng mày. “Em không cho là bà ta loạn óc à?"
“Em sẽ không đánh giá thấp khả năng bà ta diễn vai đó để cứu lấy mạng mình.”
“Anh bảo đảm với em, nếu tỉnh trí mà bị nhốt vào nhà thương điên thì số phận bà ta còn tệ hơn cả cái chết.”
Nàng rùng mình. “Em không nghi ngờ điều đó.”
“Còn một chuyện nữa cần báo cáo,” Anthony nói nhỏ.
“Vâng?”
“Anh đã gặp Julian Easton ở câu lạc bộ chiều hôm nay.”
“Ôi trời. Có chuyện gì không?”
“Anh ta trầm lắm, lại còn xin lỗi anh nữa. Em nói đúng đấy. Có vẻ như anh ta tự trách mình vì cái chết của Fiona. Cô ấy đã ra vườn để gặp anh ta cái đêm cô ấy chết. Họ hẹn hò nhau, nhưng cô ấy vấp phải vợ chồng Hastings trước khi Easton ra với cô ấy. Khi anh ta đến nơi đã hẹn, cô ấy không có mặt ở đó."
Louisa thở dài. “Thật là bi thảm.”
“Anh chỉ có chừng ấy việc cần báo cáo thôi,” Anthony nói. “Anh đề nghị hai ta chuyển hướng cuộc nói chuyện sang một đề tài khác thú vị hơn.”
Nàng tò mò nhìn sang chàng. “Đề tài gì vậy?”
“Tất nhiên đề tài hai ta.”
Nàng chớp mắt, sững người, rồi vội vàng bỏ kính ra. “Em cũng định nói với anh về đề tài đó.” Nàng rút khăn tay khỏi túi và bắt đầu lau lấy lau để một vết mờ tưởng tượng trên một mắt kính. “Em sợ rằng gia đình anh đã có ấn tượng rất không may và cực kì sai lầm về chuyện hai chúng ta.”
Chàng áp mười đầu ngón tay vào nhau. “Cả nhà nghĩ rằng anh sắp cưới em.”
“Vâng, em biết.” Nàng chỉnh lại kính trên sống mũi và ngước nhìn chàng. “Đêm vừa rồi, em đã cố đính chính sự hiểu lầm đó trên đường từ Nhà Phượng Hoàng về, nhưng không ai chịu nghe em.”
Chàng mỉm cười. “Dần dần em sẽ nhận ra là mội khi đã tin chắc chuyện gì, các thành viên trong gia đình anh thường bướng bỉnh hết sức. Cái đó anh e là một tính cách gia đình.”
Nàng ngồi dịch lên trước, khá bứt rứt. “Cái này khó xử quá, Anthony. Em không yên tâm được khi để cả gia đình anh tin vào một lời nói dối rành rành như thế.”
“Vậy ta hãy biến nó thành thực tế.”
“Anh đang nói cái gì thế?”
Chàng nhấc người khỏi ghế, đi vòng qua bàn, rồi lại kéo nàng đứng lên lần thứ hai.
“Anthony, làm ơn, anh không thể giải quyết vấn đề này bằng cách hôn em được.”
“Anh yêu em, Louisa.”
Nàng cảm thấy như mặt đất đã rơi rụng dưới chân mình. “Cái gì cơ?”
“Anh yêu em,” chàng nhắc lại, lần này dịu dàng hơn. “Cái đó khó tin đến thế cơ à?”
Nàng cố gắng lấy hơi. “Nhưng chúng ta mới chỉ quen nhau chưa lâu, và nhiều điều anh còn chưa biết chắc chắn sẽ khiến anh thay đổi cái nhìn về em.”
“Thực tình anh không tin điều đó.” Chàng nắm đôi bàn tay nàng, hôn lên những ngón tay. “Anh sẽ để cm có đủ thời gian để yêu anh. Anh chỉ yêu cầu có một điều là em hãy hứa sẽ suy nghĩ cẩn thận về lời cầu hôn của anh.”
“Em không cần thời gian,” nàng nói mà không kịp suy nghĩ. “Em yêu anh. Chỉ có điều hôn nhân là chuyện không thể xảy ra.”
Chàng buông tay nàng ra, cầm gói đồ trên bàn lên đưa cho nàng. Do dự, không biết phải làm gì khác, nàng bắt đầu tháo dây buộc với những ngón tay run rẩy.
“Anh biết là em thích thú cái ý tưởng về một mối tình vụng trộm,” chàng nói khi nhìn nàng tháo lớp giấy gói màu nâu. “Anh thừa nhận mình không thể đảm bảo hôn nhân sẽ mang lại nhiều kích thích đến như thế, nhưng theo ý anh thì đó là một tình thế dễ chịu hơn rất nhiều.”
“Không, thật đấy, không phải đâu,” nàng nói, cố cưỡng lại không cho nước mắt trào ra. “Không thể dễ chịu hơn đâu.”
“Cứ nghĩ xem, chúng ta sẽ có thể cùng chung giường ấm ban đêm thay vì phải chấp nhận ghế đá trong vườn và những giây phút đánh cắp. Hằng ngày, chúng ta có thể ăn sáng với nhau trong khi cùng thưởng thức những bài báo sắc sảo của em trên tờ Điệp báo chớp nhoáng.”
“Anthony, thôi đi. Anh không biết mình đang nói gì đâu.” Cái bọc đã được mở ra. Nàng sững nhìn, choáng người trước cuốn sách bọc da Địa đàng đánh mất của Milton. “Ôi, Anthony.”
“Đừng lo,” chàng nói. “Anh không thó từ két của Pepper đâu. Ông ấy đồng ý nhả nó ra. Đơn giản chỉ là tìm ra cái giá thích hợp.”
Nàng đưa những đầu ngón tay chạm vào bìa da bê lốm đốm. Những giọt nước mắt thiêu bỏng mắt nàng. “Em không biết phải nói gì.”
“Hãy nói rằng em sẽ lấy anh, em yêu à. Anh đoán rằng tất cả những khó khăn mà em mường tượng về gia đình anh sẽ biến mất.”
Nàng cảm thấy một cơn đau quặn bên trong mình, siết chặt trái tim. Nước mắt trào ra rơi lã chã xuống má. Nàng giật kính xuống, chộp lấy khăn tay, và bắt đầu chùi như điên như dại. Nàng đã biết giây phút này đang đến gần, nàng tự nhắc nhở mình như vậy. Chỉ có điều nàng đã mong có thêm thời gian.
“Vấn đề với các cuộc tình vụng trộm là chỗ đó.” Nàng bỏ khăn xuống và nhìn chàng qua hàng nước mắt. “Chúng chẳng thể kết thúc có hậu.”
“Quy tắc nào cũng có ngoại lệ.”
“Đây không phải lúc có thể phá vỡ quy tắc.”
“Vì sao?”
“Em có một bí mật trong quá khứ, đáng sợ đến nỗi nếu biết, anh sẽ phát hoảng lên mất. Em không thể để anh đưa em vào gia đình anh được. Như thế là không phải.”
Chàng làm vẻ mặt thú vị. “Anh không thể hình dung em lại có một bí mật tầm vóc đến thế.”
Nàng không nên nói ra điều gì, nàng nghĩ. Nếu có chút lý trí, hay có chút khôn ngoan tự bảo toàn nào, nàng sẽ ngậm miệng lại và đuổi chàng đi. Nhưng nàng yêu chàng. Nàng không thể để chàng ra đi với một lời nói dối.
“Anthony, em chính là người phụ nữ đã giết chết Huân tước Gavin.”
“Phải, anh biết,” chàng đáp hết sức tự nhiên. “Bây giờ,về lời đề nghị của anh…”
Nàng nhìn chàng, miệng há hốc. Có lẽ nàng đã nghe nhầm, nàng nghĩ.
“Anh biết sao?” nàng cố gắng lắm mới thốt ra được.
“Vài ngày trước, anh đã suy luận ra vậy.” Mắt chàng lấp lánh vẻ sốt ruột thích thú. “Giờ thì chúng ta trở lại với lời đề nghị của anh được chưa?”
“Anh không hiểu.” Nàng lùi về sau ghế, bấu lấy thành ghế chặt đến mức các móng tay cắm cả vào lớp gỗ. “Anthony, em đã đập vỡ đầu ông ta bằng que cời lửa. Ông ta là một nhà quý tộc hết sức thanh thế.”
“Có vẻ như không ai nhớ nhung hắn lắm. Anh có ấn tượng là, mặc dù họ chưa bao giờ gặp em, bà quả phụ của Gavin và những người khác trong gia đình hắn thầm biết ơn em đấy. Chưa nói đến những cô chủ hiệu khác đã được cứu thoát nhờ hành động của em. Gavin là một kẻ tàn ác.”
“Đó không phải là vấn đề chính. Em sẽ bị truy cứu tội sát nhân. Nếu cảnh sát tìm ra em, em sẽ bị treo cổ. Cứ nghĩ xem sẽ tai tiếng đến mức nào.”
“Em không bị truy cứu tội sát nhân đâu. Theo cảnh sát được biết thì em đã tự tử, nhớ chưa.”
“Nhưng...”
“Vụ đó đã khép lại rồi. Không có ai truy tìm em đâu, em yêu à.”
“Nếu ngày nào đó có ai nhận ra em thì sao?”
“Khó có chuyện đó lắm, nhưng kể cả trường hợp ấy xảy ra anh và gia đình sẽ vui lòng khai man tên tuổi của em. Kết hôn với anh rồi, em sẽ trở thành người thuộc dòng họ Stalbridge. Cả nhà sẽ bảo vệ người của gia đình mình.” Chàng từ tốn mỉm cười, vẻ thấu hiểu. “Cứ tin anh là không kẻ nào sẽ dám nghĩ đến chuyện nói trái lời gia đình anh đâu.”
“Quả đúng là thế,” Emma lớn tiếng từ ngưỡng cửa. “Louisa, con yêu, ta tin rằng ta đã nói với con từ khi bắt đầu chuyện này là nhà Stalbridge có thể quyết định làm ngơ Xã hội phần lớn thời gian, nhưng Xã hội không thể làm ngơ họ. Gia đình này có đủ tiền của và quan hệ để trở thành bất khả xâm phạm. Con sẽ được an toàn trong đó.”
Louisa nhìn sang bà. Đốm hi vọng nhỏ âm ỉ vẫn khóa chặt sâu thẳm bên trong chợt bùng lên thành một ngọn lửa chói lọi.
“Ôi, Emma,” nàng nói, “bà nghĩ như thế thật ư?”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Emma cười khúc khích. “Ta tin rằng sau khi đã trở thành một quý bà có gia đình rồi, con vẫn có đủ thời gian giúp ta hoàn thành hồi ký, tất nhiên là thế. Chúng ta chỉ vừa mới đến phần hấp dẫn nhất, nếu con còn nhớ.”
“Dĩ nhiên rồi,” Louisa nói, mỉm cười mơ hồ.
Khẽ cười, Emma nháy mắt rồi biến mất trong hành lang.
Louisa quay lại phía Anthony. “Anh có chắc đây là điều anh muốn hay không?”
“Đây không chỉ là muốn hay không muốn.” Chàng ôm nàng lại gần. “Anh cần em, em yêu à. Em và anh là hai nửa của một chỉnh thể. Anh tin rằng chúng ta sinh ra để dành cho nhau.”
Niềm vui tràn ngập nàng. Nàng choàng tay qua cổ chàng thật chặt.
“Vâng,” nàng chỉ nói vậy.
“Chào mừng em bước vào gia đình Stalbridge.”
Miệng chàng áp lấy miệng nàng. Nàng buông mình vào một tình yêu mà nàng biết sẽ đưa cả hai người an toàn tới tương lai.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Chim Cụt – Du Ca – trangchic
(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)