Chí Tôn Vô Lại - Chương 103
Chí Tôn Vô Lại
Chương 103: Quỷ dị
gacsach.com
Nghỉ ngơi giây lát, mấy người thương lượng qua một chút, quyết định trước tiên đến đại học Toulouse một chuyến.
Trước kia, mẹ Bảo nhi từng học ở đại học Toulouse, có lẽ từ nơi đó có thể tra ra được một ít tư liệu liên quan. Loại chuyện đến trường học điều tra này, Khinh Linh Tử tất nhiên không đủ kiên nhẫn đi theo, mọi người bàn bạc sơ qua một chút, Khinh Linh Tử mang theo Bảo nhi lưu lại khách sạn nghỉ ngơi, có lão già dịch ở đó, e rằng chẳng có ai trong thiên hạ có thể cướp được Bảo nhi trên tay lão.
"Toulouse là một thành thị tràn ngập mỹ nữ và nước hoa. Lịch sử của nơi này bắt nguồn từ thời kỳ La Mã thống trị. Nơi này còn nổi tiếng với tên gọi là thành phố Hoa Hồng, tên gọi đó không phải vì chỗ này có nhiều hoa hồng, mà là bởi vì đại đa số các công trình kiến trúc ở đây được xây bởi gạch đỏ." Diệp Bất Quần vừa lái chiếc xe du lịch, vừa nhẹ nhàng giới thiệu: "Các vị xem, nơi này mảng xanh khắp nơi. Toàn thành này có hơn một nghìn mảng xanh công cộng, trung bình trên mỗi đầu người thì có mười tám mét vuông. So ra tỷ lệ này là khá cao. Sự xanh hóa của thành phố này không những ở nước Pháp, mà ở châu Âu cũng là hạng nhất."
Tiểu Lôi không nén được thở dài, cười khổ nói: "Ngươi thật lợi hại!"
Quả thật, biểu hiện của tên Diệp Bất Quần này như một người hướng dẫn viên chuyên nghiệp, trên suốt đường đi, hắn cứ thao thao một cách vô cùng tự tin, về con người, địa lý, phong cảnh, thứ nào cũng hiểu rõ như trong lòng bàn tay, hiển nhiên là đã có chuẩn bị đầy đủ, ngay cả đến Tiểu Lôi muốn cố tình gây khó dễ cho hắn, cố ý hỏi mấy vấn đề cổ quái, Diệp Bất Quần cũng đối đáp trôi chảy.
"Ngươi xem, ta đối với công việc vô cùng nghiêm túc." Diệp Bất Quần mỉm cười, liếc nhìn Tiểu Lôi qua kính xe: "Phía trước chính là đại học Toulouse. Toulouse có bốn trường đại học và hai mươi lăm trường cao đẳng chuyên khoa. Nơi này chẳng những là thành phố có lịch sử nổi tiếng nhất ở Pháp, mà cũng là cơ sở sản xuất linh kiện điện tử quan trọng của nước này. Có thể nói, đây là thành phố mà hơi thở hiện đại hòa làm một với không khí lịch sử cổ xưa."
Ô tô tiến thẳng vào đại học Toulouse, Diệp Bất Quần lái xe đến trước mặt một tòa kiến trúc to lớn, tạo hình cổ xưa: "Đây là thư viện của đại học Toulouse, hệ thống máy tính bên trong có thể tra được tư liệu của tất cả những học sinh đại học Toulouse... Đương nhiên, chuyện trước đây cũng có thể tra được. Các vị không phải muốn đến nơi này tìm người sao? Trực tiếp dùng máy tính tra một chút là được, chủ yếu đưa vào tính danh và học hiệu thôi."
Thư viện ở đại học Toulouse có kiến trúc theo phong cách châu Âu thời Trung cổ, cây trụ đá khổng lồ, pho tượng bằng đồng, vòi phun nước theo phong cách Địa Trung Hải. Bước vào lập tức cảm giác mát lạnh.
Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Sơn, nói: "Nguyệt Sơn huynh, huynh ở lại đây chờ ta, ta vào xem sao."
Nguyệt Sơn cười nhẹ: "Được, dù sao cái thứ này ta cũng không hiểu."
Tiểu Lôi liếc sang Diệp Bất Quần, thở dài: "Tiên sinh hướng dẫn viên tôn kính, xin người dẫn đường."
Sảnh lớn ở bên ngoài của thư viện cơ bản đều là khu vực máy tính, không ít học viên ở đây dùng máy tính tra cứu các loại sách điện tử, còn có cả tư vấn trên mạng.
Diệp Bất Quần chỉ vào hành lang phía sau một cánh cửa: "Nơi này chỉ là khu vực công cộng, phía trong mới chính là thư viện thật sự, ở đó có một bộ sưu tập sách mấy trăm năm nay của đại học Toulouse, thậm chí còn có không ít bộ sách văn hiến cổ điển trân quý, bất quá chỉ có học viên của trường này mới có thể xem được."
Tiểu Lôi nhìn hắn, cười lạnh nói: "Được rồi, bây giờ không có ai khác, ngươi cũng không cần giở cái giọng hướng dẫn viên của ngươi ra nữa.Nói đi, ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, hợp tác." Diệp Bất Quần thở dài, hắn đưa Tiểu Lôi đến ngồi bên cạnh một máy tính: "Ngươi xem, mục đích mấy người đến châu Âu, ta nắm rất rõ. Các ngươi muốn tìm hiểu về mẹ của Bảo Nhi, hoặc là điều tra hành tung của cha cô bé... Chẳng lẽ ngươi thật sự không nghĩ đến sao?"
Diệp Bất Quần quan sát ánh mắt Tiểu Lôi: "Chúng ta, còn có cả Hắc Ám Hội Nghị, tất nhiên đã có thể đến Trung Quốc tìm Bảo Nhi, chứng tỏ chúng ta đối với thân thế gia đình Bảo Nhi đều đã từng điều tra tường tận. Tư liệu về mẹ Bảo Nhi ở Toulouse, chúng ta cũng đã sớm tìm qua. Bây giờ, ngươi chẳng qua là lặp lại công việc của chúng ta mà thôi."
Tiểu Lôi cau mày: "Ngươi muốn thế nào đây?"
"Trao đổi." Diệp Bất Quần nở một nụ cười vô cùng bình thản: "Ta muốn cùng đi chuyến này với các ngươi. Ta tin các ngươi nhất định nắm giữ một vài thứ mà mẹ Bảo Nhi để lại, những thứ chúng ta không có. Để tỏ thành ý của chúng ta, chúng ta có thể trao cho ngươi những tư liệu mà chúng ta đang có."
Nói xong, Diệp Bất Quần mở máy tính, nhanh chóng nhập vào các tư liệu, lập tức trên màn hình máy tính hiện ra các ghi chép về mẹ Bảo Nhi ở đại học Toulouse.
"Ngươi xem, những thứ này chúng ta đã sớm tra qua." Diệp Bất Quần lại gõ bàn phím một hồi nữa, máy in công cộng ở bên cạnh đã in những tài liệu này ra.
Tiểu Lôi cầm tư liệu lên nhìn một chút, mặt trước có tấm hình của mẹ Bảo Nhi, thiếu nữ trên hình có nụ cười rất trong sáng và cởi mở, tướng mạo hết sức xinh đẹp, rạng rỡ, tóc thẳng dài, mặc một chiếc áo sơ mi ca rô nhiều màu sắc, bên má trái có một cái lúm đồng tiền, ánh mắt vô cùng trong trẻo.
Diệp Bất Quần nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: "Mẹ Bảo Nhi, Nguyệt Hoa tiểu thư ban đầu học ở đại học Toulouse hai năm. Rõ ràng, căn cứ vào tài liệu chúng ta có được, Nguyệt Hoa tiểu thư là một người thích đi đây đi đó, hai năm ở Pháp, nàng đã từng du lịch đến núi lửa Auvergne ở miền Trung nước Pháp, đảo Martinique ở miền Nam, thung lũng sông Loire, còn có núi Pyrenees..."
Tiểu Lôi không xen vào, chờ cho Diệp Bất Quần nói xong. Hắn biết rất rõ, đối với giáo hội, thế lực to lớn ở châu Âu mà nói, có vô số cách để tra ra những tư liệu này, không những thế, bọn họ còn có thể tìm được nhiều tài liệu chi tiết hơn nữa một cách vô cùng đơn giản.
Quả nhiên, Diệp Bất Quần suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta thậm chí còn thông qua một số phương thức đặc biệt khác, điều tra được nhật trình đi lại lúc đầu của Nguyệt Hoa tiểu thư, lộ tuyến di chuyển của nàng, thậm chí còn có cả mấy người đã kết bạn du lịch cùng với nàng. Từ đó, chúng ta cũng có được vài tin tức thú vị."
"Chuyến du lịch cuối cùng của Nguyệt Hoa tiểu thư là vào bảy năm trước. Chính là ba tháng trước khi nàng rời khỏi Pháp. Căn cứ vào tư liệu trong tay chúng ta, trước thời gian du lịch hai năm ở Pháp, nàng hoàn toàn không có điều gì khả nghi. Nhưng lần cuối cùng, lại có nhiều thứ không bình thường." Hắn gõ nhẹ lên bàn phím vài cái, trên màn hình máy tính hiển thị bản đồ miền Nam nước Pháp, Diệp Bất Quần chỉ vào góc màn hình, chậm rãi nói: "Lần du lịch cuối cùng của nàng, chính là đến hang động đá vôi Pierre trong dãy núi Pyrenees, hang động đá vôi sâu nhất thế giới!"
"Ngươi nói khả nghi... là có ý gì?"
Diệp Bất Quần nheo mắt: "Ta đã xem qua tài liệu của ngành khí tượng địa phương, còn có một số tổ chức chính quyền khác, kể cả ngành giao thông... nói như thế nào nhỉ, chuyến đi cuối cùng của Nguyệt Hoa tiểu thư mất mười lăm ngày. Mười ngày đầu tiên, nơi đó không có gì đặc biệt. Sau đó, vào năm ngày cuối cùng của hành trình... cũng chính là ngày thứ mười, đội leo núi của nàng gặp bão lớn. Trận bão đã cắt đứt đường đi, khiến bọn họ bị kẹt lại trên núi, đoạn tuyệt thông tin. Trận bão lần đó kéo dài hai ngày, mùa đông trên núi Pyrenees, loại khí hậu này rất bình thường, mà đội leo núi kia cũng rất có kinh nghiệm, bọn họ tìm ra sau một khối nham thạch để dựng trại, dựa vào nguồn dự trữ sung túc ở lại trong lều đợi hai ngày, không có người nào thương vong. Tuy nhiên, sau khi bão tan, đội cứu viện dưới chân núi nhận được tin tức của họ... Nguyệt Hoa tiểu thư đã biến mất!"
"Biến mất?" Tiểu Lôi nhíu mày: "Biến mất là nghĩa làm sao?"
Diệp Bất Quần lắc đầu: "Về sau chúng ta cũng đã từng tìm được những người tham dự đoàn leo núi lần đó, thu được thông tin là: Nguyệt Hoa tiểu thư, mẹ Bảo Nhi, trước khi bão đến, đã thoát ly cả đội, một mình rời đi."
"Rời đi?"
Diệp Bất Quần cười khổ nói: "Điểm nghi vấn lớn nhất trong chuyện này chính là chỗ này." Trong mắt hắn hiện lên vẻ bất lực: "Ngày thứ mười lên núi, bọn họ gặp bão, nhưng theo báo cáo của đội leo núi, Nguyệt Hoa tiểu thư vào ngày thứ mười, trước khi cơn bão đến, lại ly khai cả đội, một mình rời đi. Cách nói này khiến cho chúng ta không cách nào hiểu được."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Ngươi biết trận bão trên núi có dạng gì không? Dãy Pyrenees mặc dù không có những ngọn núi cao, nhưng bình quân độ cao so với mực nước biển cũng trên hai ngàn thước! Vào mùa đông, khí hậu trên núi rất khủng khiếp, vận tốc gió của bão trên núi đạt đến một trăm dặm mỗi giờ. Lại còn lẫn cả băng tuyết hoặc mưa đá! Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Lấy ví dụ nhé, nếu để một người đứng bên ngoài, cơn bão loại này có thể xé toạc lớp da mặt người đó! Dưới loại bão ở cấp này, trong gió có lẫn băng tuyết hoặc mưa đá, cũng giống như vô số lưỡi dao nhỏ đáng sợ, có thể khiến da người ta đều xé tọac! Nhưng Nguyệt Hoa tiểu thư, đơn thương độc mã ly khai đội leo núi... khó có thể tưởng tượng nổi, một mình nàng làm sao sống sót được trong cơn bão lớn như thế?"
Tiểu Lôi bỉu môi: "Nhưng nàng vẫn sống sót sau đó, hơn nữa bình an về tới Trung Quốc, sanh hạ Bảo Nhi."
Diệp Bất Quần cười khổ nói: "Sau khi cơn bão kết thúc, đội cứu viện dưới núi biết rằng thất lạc một người, tất cả mọi người đều cho rằng Nguyệt Hoa tiểu thư chắc chắn đã chết, nhưng chuyện về sau lại càng không hiểu nổi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Năm ngày sau, cũng chính là năm ngày sau khi Nguyệt Hoa tiểu thư rời khỏi đội, nàng đã xuất hiện." Diệp Bất Quần vẻ mặt có chút khổ sở, thanh âm cũng có chút bất đắc dĩ: "Nhưng địa điểm nàng xuất hiện mới làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi... Nàng đã xuyên qua dãy Pyrenees, đi qua biên giới của Pháp, và xuất hiện ở Tây Ban Nha! Nói đúng hơn, chúng ta đã thông qua ghi chép nhập cảnh tìm nàng... Năm ngày sau cơn bão, nàng đã từ Tây Ban Nha nhập cảnh trở về Pháp."
"Ngày..." Tiểu Lôi cười khổ: "Thời gian năm ngày, băng qua dãy Pyrenees trong khí hậu ác liệt, đi từ Pháp đến Tây Ban Nha rồi lại trở về? Một mình? Đi bộ?" Vẻ mặt Diệp Bất Quần cũng có chút khổ não: "Đây đều là các tin tức mà chúng ta điều tra được về sau, nhưng tình huống lúc ấy, không người nào biết. Được rồi, ngươi hãy tiếp tục nghe ta nói, phía sau còn phát sinh nhiều chuyện quỷ dị hơn nữa."
"Lại còn chuyện gì nữa?" Tiểu Lôi thở dài.
"Đội leo núi kia." Ánh mắt Diệp Bất Quần lóe sáng, chậm rãi nói: "Chuyện này có thể chia thành hai phương diện để nói... Một mặt, là Nguyệt Hoa tiểu thư, vào ngày thứ mười trong chuyến đi của đội leo núi, cũng là ngày mà cơn bão đến, nàng đã biến mất, rời khỏi đội, sau đó, ngày thứ mười lăm, xuất hiện trở lại, lúc xuất hiện nàng đang ở Tây Ban Nha, chuẩn bị nhập cảnh trở về Pháp. Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện sau khi biến mất."
"Ừm, không sai." Tiểu Lôi gật đầu.
Diệp Bất Quần hít một hơi thật sâu: "Tốt, vậy chúng ta quay trở lại nói về đội leo núi kia... Sau khi ta tra ra được những tư liệu của Nguyệt Hoa tiểu thư, ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là tìm những người trong đội leo núi khi đó. Nguyệt Hoa tiểu thư vào ngày thứ mười vì sao lại rời đội, một mình bỏ đi... Điều đó có lẽ có khả năng trở thành điểm mấu chốt!"
"Rất có lý."
Diệp Bất Quần lắc đầu: "Đáng tiếc, đã không có cơ hội!"
Sắc mặt ngưng trọng, hắn chậm rãi tiếp: "Ta đã nói qua, đội leo núi vào ngày thứ mười gặp một cơn bão, vào ngày thứ mười hai khi cơn bão kết thúc, bọn họ mới liên lạc lại được với đội cứu viện dưới chân núi, sao đó xuống núi an toàn... Mặc dù lúc đó mọi người đều nghĩ rằng Nguyệt Hoa tiểu thư chắc chắn đã chết, hành động mạo hiểm leo núi như thế khẳng định là có hy sinh, người yêu thích leo núi đã quen với việc nhìn thấy chết chóc. Được rồi, bây giờ ta muốn nói chính là đội leo núi kia... Lúc ấy đội leo núi này tổng cộng có năm người, trong đó kể cả Nguyệt Hoa tiểu thư. Khi xuống núi, vì sự mất tích của Nguyệt Hoa tiểu thư, chỉ còn lại có bốn người. Lúc xuống núi là ngày thứ mười hai."
Giọng nói Diệp Bất Quần vô cùng vô cùng thong thả, dường như muốn đem những gì mà hắn biết, từng lời từng chữ nói ra một cách hết sức rõ ràng và cẩn thận.
"Ngày thứ mười hai, bọn họ xuống núi, bệnh viện địa phương dưới chân núi tiếp nhận việc kiểm tra thân thể và thực hiện một số trị liệu. Kết quả bốn người đều không có gì đáng ngại. Vì vậy, đội leo núi giải tán, bọn họ đều tự về nhà... Nhưng ngày thứ mười ba, chuyện xảy ra! Có người đã chết!"
Người chết chính là đội trưởng đội leo núi, trong một tai nạn giao thông, trên đường ngồi xe khách về nhà, chiếc xe hắn đi bị một chiếc xe tải chở đầy đất cát va phải, xe của hắn nổ tung tại chỗ, toàn bộ mọi thứ bị đốt trụi, cảnh sát không tìm được điều gì khả nghi, kết luận là một tai nạn giao thông.
Đó là ngày thứ mười ba.
Ngày thứ mười bốn, lại có người chết. Người chết lần này chính là một thành viên trong đội leo núi, hắn đã về nhà an toàn, kết quả bị người ta phát hiện chết trong nhà bếp ở nhà. Nguyên nhân tử vong là do điện giật... Theo kết quả kiểm tra của cảnh sát, đường dây điện trong nhà hắn vì đã cũ nên bị rò điện, vì thế hắn bị điện giật, dẫn đến nhồi máu cơ tim... Kết quả rất đáng tin cậy, cũng không có gì khả nghi. Chắc chắn là một sự cố tử vong ngoài ý muốn bình thường.
Đó là ngày thứ mười bốn.
Ngày thứ mười lăm, hai người cuối cùng còn lại của đội leo núi cũng bị phát hiện đã chết. Hai người này sống ở Paris. Họ không hề quen biết với những thành viên còn lại trong đội, đều là những tình nguyện viên khác nhau được triệu tập tạm thời, hai người đều sống ở Paris, hơn nữa nghe nói khi còn sống còn là bạn tốt... Ngày thứ mười lăm, hai người này được phát hiện chết ở một căn hộ chung cư, căn hộ ấy là chỗ ở của một trong hai người. Nguyên nhân tử vong là: Mưu sát! Nói một cách chính xác là hai người đó, mỗi người cầm một cây súng lục, bắn lẫn nhau mấy phát, giết chết đối phương, chính mình cũng chết.
Đó là ngày thứ mười lăm!
Nhưng cũng vào ngày đó, Nguyệt Hoa tiểu thư, trên biên giới của Pháp và Tây Ban Nha, xin nhập cảnh trở lại Pháp...
Im lặng nghe Diệp Bất Quần kể xong, Tiểu Lôi nói không nên lời.
Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên Tiểu Lôi thoáng qua một nụ cười khó coi, hắn lắc đầu bất lực: "Quả nhiên rất quỷ dị."
Diệp Bất Quần tiếp lời: "Đúng vậy, có chút gì đó giống như những đoạn cao trào trong những tiểu thuyết kinh dị hạng ba, đúng không?"
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu: "Nói cách khác, tất cả thành viên của đội leo núi kia, ngoại trừ mẹ của Bảo Nhi, còn lại mọi người đều chết trong vòng vài ngày sau khi xuống núi... không một ai sống sót." Hắn bỗng nhiên mắng một câu: "Mẹ kiếp, thật sự không hiểu nổi. Ta không thể tin đây chỉ là trùng hợp. Bên trong nhất định là có vấn đề!"
"Chắc chắn có vấn đề." Diệp Bất Quần cười thiểu não: "Đáng tiếc, chuyện này phát sinh hơn bảy năm trước, ngày ấy rốt cuộc xảy ra những gì, ta bây giờ tuy thông qua rất nhiều cách, tra ra được rất nhiều tài liệu lúc bấy giờ, nhưng cũng không cách nào biết được thật ra bọn họ đã phát sinh chuyện gì... Suy đoán duy nhất là lần đó, nhất định đội leo núi kia trong chuyến du lịch ở núi Pyrenees đã xảy ra một số chuyện không tầm thường. Cho nên..."
Diệp Bất Quần nghiêm mặt nói: "Cho nên, ta nghĩ đến một điểm, có lẽ có thể tìm nhật ký leo núi của bọn họ! Theo ta biết, người yêu thích leo núi, hầu như đều có thói quen ghi nhật ký leo núi, nhiều người thích viết lại những kinh nghiệm mạo hiểm mỗi ngày của mình. Điều này không chỉ có một vài người nào đó thích, mà là thói quen của những người leo núi, hoặc có thể nói là một kiểu thành tích nghề nghiệp. Bởi vì leo núi là một loại vận động nguy hiểm, một khi tử vong, thì nhật ký đó lại có tác dụng rất lớn, kể cả việc có thể trở thành di thư, hoặc giả hé mở một vài phát hiện của bọn họ, v.v... Viết nhật ký là hiện tượng phổ biến ở những người yêu thích leo núi, cho nên lúc ta bắt đầu truy tìm những việc về mẹ Bảo Nhi, khi phát hiện chuyện quỷ dị này, phản ứng đầu tiên của ta chính là tìm kiếm nhật ký leo núi của tất cả thành viên đội leo núi ấy."
"Ngươi có tìm được không?" Tiểu Lôi lập tức hỏi lại.
Diệp Bất Quần thở dài: "Không có."
"Nếu nói người chết đầu tiên là chết vì tai nạn xe hơi, có thể lúc chiếc xe nổ đã thiêu hủy tất cả những thứ hắn mang theo... nhưng ba người chết còn lại, nhật ký leo núi của bọn họ cũng hoàn toàn không có. Ngay cả một tờ giấy ta cũng không tìm được!"
Trong lòng Tiểu Lôi bỗng có cảm giác ớn lạnh.
Chuyện này quá sức kỳ quái, khiến người ta không khỏi nghĩ đến một từ:
Mưu sát!?
Toàn bộ bốn người đều chết nội trong ba ngày sau khi xuống núi, chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Chuyện này, các ngươi kết luận thế nào?"
"Không biết." Diệp Bất Quần lắc đầu: "Ta không muốn suy đoán chuyện này, ta là học giả, chứ ta không phải là một tác giả, ta sẽ không đi suy đoán mấy chuyện vô vị kiểu mưu sát này. Bất quá điều duy nhất có thể khẳng định là đội leo núi ở trên núi Pyrenees nhất định đã phát sinh chuyện gì đó. Nói cách khác..."
Tiểu Lôi hít vào một hơi thật sâu, hai người cùng nhìn nhau, đồng thời nói một câu:
"Trước ngày thứ mười!"
Đúng vậy! Ngày thứ mười xảy ra trận bão, cũng là lúc Nguyệt Hoa rời đi... Sau đó lại phát sinh một loạt sự việc kỳ quái.
Như vậy, trước ngày thứ mười đã xảy ra chuyện gì?
Đội leo núi kia trên núi Pyrenees rốt cuộc đã gặp những chuyện gì? Đáng tiếc những chuyện này bây giờ tất cả đều chẳng biết được, bởi vì bọn họ ngay cả nhật ký leo núi cũng không còn lưu lại... Hoặc có thể nói, nhật ký leo núi của bọn họ đã bị hủy rồi?
"Vẫn còn một vấn đề vô cùng quan trọng nữa, cũng là mục đích đến châu Âu lần này của các ngươi... Cha của Bảo Nhi thật ra là ai?" Diệp Bất Quần chậm rãi nói: "Chúng ta đã tìm sổ ghi chép ngày sinh của Bảo Nhi và tìm thấy trong một bệnh viện ở Trung Quốc, cái này cũng không khó tìm. Dựa theo ngày sinh của Bảo Nhi, chúng ta có thể suy ra, lui lại mười tháng trước khi cô bé sinh ra... cũng chính là... ngày Nguyệt Hoa tiểu thư có thai... Chúng ta chỉ cần tìm được..."
Diệp Bất Quần thần sắc có phần xấu hổ, Tiểu Lôi lại chẳng chút kiêng kị, đĩnh đạc nói: "Chúng ta chỉ cần tìm được trong khoảng thời gian đó, có nam nhân nào lui tới với Nguyệt Hoa tiểu thư, hoặc nói thẳng ra một chút... tìm được trong thời gian đó Nguyệt Hoa đã lên giường cùng với ai... là được, đúng không?"
Diệp Bất Quần thở ra một hơi, nhìn Tiểu Lôi có chút cảm kích, dường như cảm tạ hắn đã thay mình nói ra những điều khó thốt nên lời, ngay sau đó, Diệp Bất Quần sắc mặt có phần cổ quái: "Nhưng vấn đề cũng là ở chỗ đó... Căn cứ vào ngày sinh của Bảo Nhi mà tính, ngày có thai của mẹ Bảo Nhi, "bà" Nguyệt Hoa... phải là... phải là..."
Hắn thở dài, cười khổ nói: "Phải là lúc thiết lập đội leo núi kia, trong khoảng thời gian leo lên núi Pyrenees thám hiểm... Đại khái là trong trong khoảng thời gian đó!"
Sau vài giây, Diệp Bất Quần bỗng cười, nói: "Ngươi xem, ta đã đem tất cả thông tin ta có được chia sẻ với ngươi... Bây giờ tất nhiên ngươi hẳn không còn hoài nghi thành ý của ta nữa chứ?"
Tiểu Lôi nhìn Diệp Bất Quần, không nói gì.
Nguyệt Sơn nhìn thấy Tiểu Lôi và Diệp Bất Quần từ trong thư viện đi ra, lập tức ngồi thẳng người lên: "Có phát hiện được gì không?"
Tiểu Lôi lấy tài liệu về Nguyệt Hoa mà máy tính trong thư viện in ra khi nãy, trao cho Nguyệt Sơn: "Ở trong này."
Nguyệt Sơn nhìn thoáng qua tư liệu, tức khắc nhìn chằm chằm vào bức ảnh phía trước, ánh mắt trở nên rất kỳ quái, hắn bất động vài giây, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nụ cười dường như rất nặng nề: "Đúng vậy, là nàng." Ngón tay Nguyện Sơn nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, thấp giọng nói: "Nàng cười rất rạng rỡ, rõ ràng nàng rất thích sang Pháp."
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đã tìm ra một chút thông tin, bây giờ cần đi xử lý một chuyện."
"Chuyện gì?" Nguyệt Sơn hỏi.
"Sắm một vài thứ." Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Chúng ta chuẩn bị đến núi Pyrenees. Bọn ta đã điều tra chuyến đi cuối cùng của Nguyệt Hoa ở Pháp lúc ấy chính là đến núi Pyrenees... Ta nghĩ, chúng ta có thể dọc theo những nơi nàng đã đi qua một lần, có lẽ có thể phát hiện được điểm gì đó."
Khởi động xe, đi về hướng thành phố. Trên đường đi, Tiểu Lôi giải thích cho Nguyệt Sơn một lượt lý do vì sao lại cần lên núi Pyrenees... Căn cứ vào ngày sinh của Bảo Nhi mà tính, trong thời gian Nguyệt Hoa du lịch ở núi Pyrenees, nàng đã ân ái cùng với một người đàn ông nào đó.
Xe đang chạy trên đường đột nhiên chậm lại, trên con đường vốn đã chẳng rộng rãi gì, bỗng trở nên đông đúc, trên đường đầy những người đi bộ, tràn ra cả hai bên đường, theo hướng ngược lại với xe của mấy người Tiểu Lôi mà đi. Còn có không ít người cầm các loại khẩu hiệu, đi một đoạn, hô vang một câu khẩu hiệu. Giống như là đang diễu hành.
Bên đường còn có cảnh sát đi theo, nhưng những cảnh sát này không hề ngăn cản những người diễu hành, mà chỉ giám sát đoàn người mà thôi.
"Đây là cái gì?" Tiểu Lôi hỏi.
"Không biết, có thể là bãi công biểu tình." Diệp Bất Quần nhàn nhạt nói: "Pháp là một quốc gia thịnh hành việc bãi công, ngay cả Paris cũng thường nổ ra bãi công, công nhân biểu tình yêu cầu cải thiện tiền lương và những quyền lợi khác... Đây là một quốc gia kỳ quái, có khi thậm chí vì chuyện rất đơn giản là cải thiện bữa trà chiều, mọi người cũng bắt đầu một cuộc bãi công."
Xe chạy càng lúc càng chậm, đám người xung quanh cũng mỗi lúc một đông hơn, mọi người đi sát hai bên xe tiến về phía sau. Tiểu Lôi và Nguyệt Sơn thật ra đối với kiểu biểu tình này cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng lại nhìn sang hai bên. Đám đông cũng không hề có thái độ phẫn nộ, nhưng không khí vẫn rất sôi nổi.
"Một quốc gia kỳ quái..." Tiểu Lôi lẩm bẩm một câu.
Ngay lúc này, đột nhiên phát sinh biến hóa! Tiểu Lôi chỉ cảm thấy toàn thân lông tóc dựng cả lên, hắn trời sinh linh giác nhạy cảm khiến bản năng của hắn cảm giác được một tia sát khí!
Ngay vào khoảnh khắc ấy, trong mơ hồ dường như có một loại bản năng thúc đẩy, Tiểu Lôi đưa tay ra nắm lấy vai Nguyệt Sơn một cách vô thức, sau đó cố hết sức đè đầu hắn xuống.
"Chíu chíu!"
Sau khi vang lên hai tiếng rất nhỏ, mới nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, trên kính chắn gió trước xe xuất hiện hai lỗ thủng rất nhỏ.
Tiếng súng! Hơn nữa còn dùng ống giảm thanh!
Rất rõ ràng, có người đang bắn lén mình, lại còn dùng ống giảm thanh! Tiếng súng đã bị hòa lẫn trong đám đông ồn ào huyên náo xung quanh, Diệp Bất Quần phản ứng cực nhạy, đã phóng nhanh xuống xe.
"Phía sau! Ở phía sau!"
Tiểu Lôi và Nguyệt Sơn cũng đã nhảy xuống xe, đồng thời hướng về phía sau mà chạy!
Xuyên qua đám người đông đúc, linh giác của Tiểu Lôi đã tập trung vào một cái cửa bên trái phía xa, vừa rồi tia sát khí kia chính là xuất phát từ nơi đó!
Xô đẩy đám người đông đúc xung quanh, không đếm xỉa tới tiếng mắng chửi của những người khác, Tiểu Lôi đã chạy đến trước nhất, xông thẳng vào trong một con hẻm nhỏ, bên trái là một cánh cửa! Bên trong cánh cửa này hẳn là một gian phòng, tiếng súng vừa rồi lẽ tất nhiên là có người trốn bên trong bắn ra xuyên qua cửa sổ.
Ầm! Tiểu Lôi một cước đạp tung cánh cửa, đánh thẳng vào bên trong...
Vừa bước vào trong một bước, cảm giác được kình phong từ bên trái đập vào mặt, một đạo hàn quang bắn đến, Tiểu Lôi cúi người lăn một vòng, nhưng không né tránh, hướng về phía bên trái lao thẳng tới, hắn đã thấy rõ bên trái có một bóng người, Tiểu Lôi lần này ra tay tuyệt không do dự, cơ thể đã phóng đến trước mặt người kia, một chưởng ấn vào trước ngực kẻ đó. Kình khí toàn thân đột nhiên bộc phát mạnh mẽ.
Phá Sơn Không!
Ầm một tiếng, tên đánh lén kia ngã thẳng ra phía sau, thân hình đập vào bức tường xây gạch đỏ, thình lình phá tường ra ngoài.