Chí Tôn Vô Lại - Chương 145
Chí Tôn Vô Lại
Chương 145: Tiêu Dao chi uy
gacsach.com
Phiến cuồng vân bay đến cực nhanh, chỉ chốc lát đã đến trước mặt, chỉ thấy trên đám mây có năm người mặc đạo bào đang đứng.
Dẫn đầu là một người, dáng vẻ hạc phát đồng nhan, khuôn mặt hồng hào, đôi lông mi màu tuyết trắng, miệng mỉm cười hòa nhã, đầu đội kim quan, mặc đạo bào, chính là chưởng môn đương nhiệm Tiêu Dao phái Tiêu Dao Tử. Đang cung kính đứng phía sau ông là bốn trung niên đạo sĩ cao thấp mập ốm, đúng là bốn đồ đệ của Tiêu Dao Tử, trong đó có Ngô Đạo Tử đang liếc nhìn Tiểu Lôi, trong ánh mắt mơ hồ có vài phần quan thiết.
Tiêu Dao Tử cười to, cất cao giọng: "Vị này chắc là Tiên Sơn chưởng môn phải không. Bần đạo Tiêu Dao Tử kính lễ."
Nói xong, ông cuốn tay áo lại, hai đạo thanh khí từ trên người bắn ra, hình dáng trang nghiêm.
"Lão này tu vi thâm hậu!" Tiên Âm trong lòng rùng mình, nhưng miệng không dám có chút chậm trễ, hơi nhỏm người lên, nói: "Tiên Sơn Tiên Âm, xin ra mắt Tiêu Dao chưởng môn."
Ngữ điệu nàng liền thay đổi, cao giọng nói: "Vừa rồi ta nghe thấy một câu nói, Đúng là Tiêu Dao phái, thực sự uy phong sát khí, không biết là vị đạo trưởng nào đã lên tiếng vậy?" Ánh mắt nàng lưu chuyển, lộ ra một tia lạnh lùng.
Tiên Âm thân phận như thế nào? Đó chính là người đứng đầu trong ngũ phương cao nhân đã được thiên hạ công nhận, mặc dù vị trí đứng đầu đó là do Diệu Yên giúp nàng ta đoạt được, nhưng thế nhân ai biết chứ. Hơn nữa Tiên Âm thiên tư trác tuyệt, trong Tiên Lâm uy vọng cực cao, từ Vạn Tiên đại hội được người người kính ngưỡng là đã có thể nhìn ra. Giờ phút này mặc dù người Tiêu Dao phái tới, nhưng nàng không nhượng một chút khí thế nào.
Tiêu Dao Tử mỉm cười, cất cao giọng nói: "Không dám, chính là bần đạo nói."
Trông thấy nụ cười Tiêu Dao Tử cực kỳ hòa khí, toàn thân không có đến nửa phần hỏa khí? Làm cho người ta thật sự không ngờ câu nói có chút khiêu khích kia lại xuất phát từ miệng ông, ngay cả Tiểu Lôi đang đứng phía dưới cũng có chút kinh ngạc.
Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Phía dưới chính là tiểu đồ, Tiên Âm tiên tử, tiểu đồ đệ này của ta niên kỷ mới được hai mươi, không biết đã đắc tội với quý phái ở chỗ nào, khiến cho Tiên Âm chưởng môn nhân phải tự mình ra tay, hơn nữa quý phái còn vời bốn vị Huyền Các nguyên lão, cao nhân Tiên Sơn phái xuất ra hết, chẳng lẻ chỉ để đối phó với tiểu đồ đệ chưa quá hai mươi tuổi của ta sao?"
Tiên âm lập tức ách khẩu, chần chừ một chút, mới hừ một tiếng: "Thật sao? Chỉ tại hắn phá hỏng đại sự của ta! Lại nhiều lần đối nghịch cùng ta, còn thêm giúp đỡ phản đồ Tiên Sơn phái. Mưu đồ với Tiên Sơn ta! Hơn nữa lại còn chém đứt trấn sơn chi bảo Huyết Ngọc Thạch Chung Nhũ của Tiên Sơn phái! Cho dù hắn là người của Tiêu Dao phái, chẳng lẽ làm ra những chuyện này, các ngươi còn muốn bao che cho hắn phải không?"
"Sao?" Tiêu Dao Tử vẫn không hề giận dữ, chậm rãi nói: "Không ngờ tiểu đồ nhi của ta lại có thể làm ra sự tình lớn thế này? Không biết hắn sao lại lạc bước tới Tiên Sơn Huyền không đảo? Như thế nào lại có thể đi vào Tiên Sơn cấm địa? Lại sao có thể chặt đứt Huyết Ngọc Thạch Chung Nhũ? Việc này có ai chứng kiến?"
Tiên Âm lập tức nghẹn giọng, phải biết rằng ngày đó Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đại náo Huyền không đảo, cũng chỉ có người trong Tiên Sơn nhìn thấy. Người bên ngoài tự nhiên là không có một ai. Giờ phút này nếu nói ra, như quả chỉ có một bên làm chứng, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Để cho một tu hành giả chưa đầy hai mươi tuổi có thể lén tiềm nhập Tiên Sơn Huyền không đảo, rồi lại cường hành xâm nhập cấm địa? Nói ra chỉ khiến cho Tiên Sơn phái càng thêm mất mặt.
Tiêu Dao Tử lại không để cho Tiên Âm suy nghĩ nhiều, lập tức hỏi tới: "Hôm nay ở đây lại có chuyện gì xảy ra? Nơi này không phải là Tiên Sơn địa giới sao? Không biết các vị cao nhân Tiên Sơn phái vì sao lại lập trận pháp lợi hại như vậy để nhốt tiểu đồ nhi của ta lại? Vừa rồi là vị nào đã ra tay giáo huấn đồ hắn? Là Tiên Sơn chưởng môn nhân sao? Hay là còn có vị nào nữa?"
"Chuyện này..." Tiên Âm sắc mặt cổ quái, lời vừa nói ra đã bị gậy ông đập lưng ông.
Phép thuật che mắt kẻ khác trên người Tiểu Lôi là do Diệu Yên làm ra, với pháp lực hơn người của Tiên Âm cũng nhìn không thấu. Nói ra, nếu thật sự chỉ để đối phó với loại nhân vật như Tiểu Lôi này, không cần phải thỉnh Huyền Các tứ lão xuất thủ, trong đám thủ hạ của Tiên Âm tuỳ tiện phái xuất một Tiên Sơn cao đồ cũng đã đủ, đường đường Tiên Sơn ngũ đại cao thủ, khi dễ một tên tiểu tử Tiêu Dao phái tuổi chưa quá hai mươi kia, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Mà một tên đồ nhi nho nhỏ của Tiêu Dao Tử, đã có thể một thân một mình đối kháng Tiên Sơn phái ngũ đại cao thủ. Loại sự tình này mà được truyền ra, Tiên Sơn phái ắt phải rất mất mặt.
Tiên Âm cắn răng, lạnh lùng nói: "Tiêu Dao Tử, ngươi sao cứ cưỡng từ đoạt lý như vậy, chẳng lẽ hôm nay định bênh vực cho hắn sao?"
"Vô lượng thọ phật..." Tiêu Dao Tử chắp tay, mỉm cười nói: "Tiên Âm tiên tử cần gì phải tức giận? Thiên hạ vạn sự, mỗi thứ đều có cái lý của nó. Các hạ cư xử như thế, chẳng lẽ còn không cho người trong thiên hạ nói xong một câu sao?"
Tiểu Lôi đứng ở phía sau nghe được cơ hồ muốn cười bể bụng, không tưởng Tiêu Dao Tử này nhìn qua bộ dáng đạo mạo trang nghiêm, nói ra lại câu nào cũng đều cưỡng từ đoạt lý, xuyên tạc nguỵ biện, quả thực so với mình chỉ có hơn chứ không kém.
Quả nhiên, Tiêu Dao Tử quát: "Tiểu Lôi!"
"Có đệ tử!" Tiểu Lôi vội vàng khom người.
"Tiểu Lôi, Tiên Sơn chưởng môn nhân đã xem ngươi thuận nhãn, xuất thủ giáo huấn một chút, cũng là phúc khí của ngươi. Tiên Sơn chưởng môn nhân là thiên hạ cao nhân, cho dù có chuyện gì, một tên vãn bối như ngươi cũng không được mang oán niệm trong lòng, nhớ kỹ chưa?" Những lời này của Tiêu Dao Tử, cơ hồ khiến cho Tiên Âm tức giận đến xanh mặt, con ngươi đảo đi đảo lại, cắn răng nói: "Được! Tiêu Dao phái hôm nay xem ra không muốn bỏ qua cho Tiên Sơn ta, nếu các vị cao nhân Tiêu Dao phái đều ở chỗ này, vốn nể mặt Tiêu Dao Tử, ta nên lùi một bước. Chỉ là tên tiểu tử này quá coi thường Tiên Sơn phái ta! Chuyện này vô luận thế nào cũng không thể dễ dàng cho qua như thế. Nếu Tiêu Dao chưởng môn một mực che chở cho tên tiểu tử này, vậy không nói nữa, sự tình này cứ tính lên người phái Tiêu Dao?"
Tiêu Dao Tử lại làm bộ không nghe lời uy hiếp này, vẫn mỉm cười nói: "Đồ đệ gặp họa, sư phụ tự nhiên là phải gánh chịu. Cũng được, ta cũng nên tiếp liễu diệp kiếm của Tiên Âm tiên tử mới phải." Sắc mặt Tiên Âm trầm xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Dao Tử đủ năm giây đồng hồ, chậm rãi nói: "Sư phụ ta từng nói qua, Tiên Sơn, Côn Luân, Tiêu Dao, ba phái lớn giao hảo, từng có ước định tuyệt đối không ra tay với nhau. Khi còn trẻ Khinh Linh Tử đã từng phá ước định này một lần rồi, cắt đứt một tay của Côn Lôn phái Ngọc Hư Tử. Bất quá lúc đó đang trong Tiên Lâm thịnh hội luận võ, không tính là phá hỏng quy củ, chẳng lẻ hôm nay câu nói của Tiêu Dao chưởng môn nhân lại định phá đi quy củ ngàn năm đã có hay sao?"
Tiêu Dao Tử cười điềm đạm nói: "Việc xảy ra thế này, không phải ta do phá, chỉ là đồ đệ này của ta, bị quý phái đả thương trước. Đừng trách người Tiêu Dao phái ta phá hỏng quy củ."
Tiên Âm sắc mặt càng lúc bất thiện, nhìn chằm chằm Tiêu Dao Tử, trong lòng vẫn thủy chung không hiểu.
Từ khi Tiêu Dao Tử tiếp nhận vị trí Tiêu Dao chưởng môn đến giờ, vẫn lãnh đạm, cho tới bây giờ cũng không tham dự vào cuộc tranh đấu trong Tiên Lâm, ngay cả Vạn Tiên đại hội cũng không chịu lộ diện. Hôm nay tự nhiên lại kiêu ngạo như thế, chẳng lẻ hắn có cái gì ỷ lại sao?
Khả năng tự kiềm chế của Tiên Âm cực cao, nàng đứng đầu bảng ngũ phương cao nhân trong thiên mặc dù là giả, nhưng tu vi bản thân cũng quả thật kinh người! Tự nhận đếm khắp cả Tiêu Dao phái, duy nhất có thể làm cho mình kiêng kỵ, cũng chỉ có Khinh Linh Tử mà thôi. Bất quá, Khinh Linh Tử lại vắng mặt. Những người khác nàng đều không sợ.
Với thực lực của phía mình, ngay cả Tiêu Dao Tử lợi hại cũng vị tất có thể là đối thủ. Mấy đồ đệ của Tiêu Dao Tử... hừ, mấy tên gia hoả tên nào được hơn trăm tuổi, tu vi có thể thâm sâu bao nhiêu chứ? Huống hồ phía sau mình còn có bốn vị Huyền Các nguyên lão Tiên Sơn phái. Về phần Tiểu Lôi... Tiên Âm trong lòng căn bản không cho rằng hắn có thể trở thành nhân vật gây uy hiếp gì đó.
Nhưng mình có thể nghĩ đến thực lực song phương, chẳng lẽ Tiêu Dao Tử lại nghĩ không ra? Lão Tiêu Dao Tử này luôn luôn chú ý suy xét vấn đề rất rất cẩn thận. Khẳng định không bao giờ rước lấy thị phi, sao hôm nay lại mạnh miệng vậy chứ...
"Hừ, Tiêu Dao Tử, ngươi thật muốn động thủ với ta sao?" Tiên Âm trầm giọng nói.
Tiêu Dao Tử lại nhíu mày, ngạc nhiên: "Sao? Tiên Âm tiên tử nói muốn động thủ, lão đạo sĩ ta đành phải đem bộ xương già này, miễn cưỡng phụng bồi một hai, sao tiên tử lại cứ chần chừ không xuất thủ vậy?"
Lời này nói ra, Tiên Âm há có thể do dự nữa sao? Nàng khẽ quát một tiếng, Liễu diệp kiếm rung lên: "Đến đây đi! Để cho ta kiến thức một chút sự lợi hại của Tiêu Dao chưởng môn!"
Tiêu Dao Tử từng bước đi tới, từ đám mây nhẹ nhàng hạ xuống, mỉm cười: "Rất tốt, rất tốt, Tiên Lâm thịnh hội ba năm chưa tới, vốn ta tưởng rằng còn phải đợi ba năm nữa mới có thể kiến thức cao chiêu của Tiên Âm tiên tử, không tưởng rằng cho tới hôm nay đã có thể được như ý nguyện, thiện tai thiện tai, vô lượng thọ phật!"
Vào lúc tối hậu chữ "Phật" từ trong miệng ông phun ra, thanh âm như đại hồng chung! Thanh âm xuất ra liền chấn động làm vang vọng cả sơn cốc, ngay cả tai Tiên Âm cũng bị ầm vang không ngừng, Tiêu Dao Tử ha ha cười to hai tiếng, thân thủ như chiếc lá rụng xuống trước mặt Tiên Âm, nói: "Tiên tử cẩn thận, lão đạo sĩ ta ra tay đây."
Nói xong, hai ngón tay như muốn kẹp lấy kiếm của Tiên Âm!
Cử chỉ này làm chúng nhân đều kinh sợ, Tiên Sơn chưởng môn thuộc đẳng cấp nào chứ? Vô luận là pháp lực hay địa vị, cùng với Tiêu Dao Tử đều tương đương. Hai người tranh đấu, Tiêu Dao Tử lại ngay cả kiếm cũng chưa xuất, ra tay tuỳ tiện kẹp trường kiếm của nàng, không phải là đang đùa bỡn chứ?
Tiên Âm nhướn mày, trường kiếm đảo ngang, định huỷ đi thủ chỉ của Tiêu Dao Tử, Tiêu Dao Tử chỉ cười sang sảng, hai ngón tay bắt kiếm quyết, nhẹ nhàng điểm lên kiếm phong của Tiên Âm.
Đinh, một thanh âm trong trẻo rất nhỏ vang lên, Tiên Âm chấn động, liên tục lui về phía sau, chỉ cảm thấy khí tức toàn thân bất ổn, thầm kinh hãi.
Nhưng sắc mặt Tiêu Dao Tử không đổi, thân thể chỉ lắc lư chút ít, vẻ mặt vốn hồng hào nhưng sắc mặt lại càng lúc càng đỏ, tựa như đã uống say vậy.
Nhưng Tiêu Dao Tử một khắc cũng không dừng lại, thân thủ phảng phất như một cơn gió áp sát tới rất nhanh, Tiên Âm liên tục biến đổi ba loại thân pháp nhưng Tiêu Dao Tử thuỷ chung vẫn xuất hiện trước mặt Tiên Âm, nàng thầm kinh ngạc, nghĩ đến Tiêu Dao bộ pháp của Tiêu Dao phái dưới sự thi triển của Tiêu Dao Tử lại có thể thần kỳ đến vậy! Trước đây thật ra đã xem nhẹ hắn rồi!
Lại nghe thấy đinh đinh đinh! Liên tục ba thanh âm trong trẻo vang lên, nguyên lai Tiêu Dao Tử xuất thủ cực nhanh, một hơi điểm liên tiếp ba phát lên Liễu diệp kiếm của Tiên Âm.
Sắc mặt Tiên Âm biến đổi, trường kiếm của nàng vô luận là phạt ngang chém dọc, thuỷ chung đều vô pháp chạm tới được thủ chỉ của Tiêu Dao Tử, mà thủ chỉ Tiêu Dao Tử vươn ra, quả là đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, không thể bắt lấy! Vô luận Tiên Âm tránh né ra sao, vẫn liên tục bị điểm ba nhát lên thân kiếm!
Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng "Đinh", Tiên Âm kinh hô một tiếng, trường kiếm trong tay rốt cuộc trụ không được, Liễu diệp kiếm hoá thành một đạo kim quang, phi thẳng lên tận trời. Tiêu Dao Tử cười dài một tiếng, thân thủ lùi lại, trở tay một cái, thanh kiếm đã nằm trong tay, mỉm cười nói: "Đa tạ Tiên Sơn chưởng môn hạ thủ lưu tình."
Tiên Âm sắc mặt tái nhợt, trong lòng kinh hãi đến cực độ, nhìn chằm chằm Tiêu Dao Tử, trợn tròn mắt, cho dù có đánh vỡ đầu nàng cũng thật sự nghĩ không ra Tiêu Dao Tử lại lợi hại như thế! Ngay trước mặt mọi người, lại dễ dàng đoạt lấy trường kiếm của mình!
Ai cũng tưởng rằng đệ nhất cao thủ Tiêu Dao phái là Khinh Linh Tử, chẳng lẽ Tiêu Dao Tử này vẫn là thâm tàng bất lộ? Đều là chưởng môn hai phái, tại sao Tiêu Dao Tử vừa ra tay liền có thể tuỳ tiện đánh bại mình dễ dàng như vậy?
Lại nghe thấy Tiêu Dao Tử khẽ cười một tiếng, tiện tay quăng trường kiếm ra sau, Liễu diệp kiếm đã cắm xuống đất, hãy còn ông ông chấn động, Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Tiên tử bất tất phải lưu tâm, ba năm sau tại Tiên Lâm thịnh hội ta sẽ lại lĩnh giáo cao chiêu của tiên tử!"
"Ba năm sau tại Tiên Lâm thịnh hội" Mấy chữ này lạc vào trong tai Tiên Âm, nàng run lên, sắc mặt trắng bệch, trong lúc nhất thời, các loại ý niệm trong lòng đều nổi lên!
Tiên Âm luôn luôn tâm cao khí ngạo, mặc dù đứng đầu bảng Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, trong một lần tham dự Tiên Lâm thịnh hội đã được Diệu Yên "bang trợ" mình tranh đoạt, nhưng trong đáy lòng nàng lại luôn luôn thấy nhục nhã, cả đời này của nàng, tâm nguyện lớn nhất chính là vượt qua Diệu Yên.
Hai người đồng dạng cùng là một gốc tịnh đế liên hoa biến thành, dựa vào cái gì mà thiên địa linh khí đều bị một mình Diệu Yên chiếm hết chứ? Đều cùng một sư phụ dạy dỗ, dựa vào cái gì Diệu Yên vĩnh viễn cường đại hơn mình chứ?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Cái gì mà Tiên Sơn chưởng môn, cái gì mà thiên hạ đệ nhất tiên tử, kỳ thật những thứ đó trong lòng Tiên Âm cũng không có bao nhiêu phân lượng! Nói tới cùng, trong lòng nàng, tâm nguyện duy nhất trong cuộc đời này chính là có thể chân chính vượt qua Diệu Yên!
Ý niệm cực đoan như thế trong lòng đã hành hạ rất lâu, tâm tình nàng mới đại biến, lại làm ra chuyện ác độc, hại Diệu Yên.
Mà ba năm sau, chính là dịp Tiên Lâm thịnh hội, Tiên Âm trong lòng quyết định chủ ý, nhất định phải tự mình tham gia thịnh hội đó, phải dùng bản lĩnh của mình đường đường chính chính tranh đoạt vị trí đệ nhất tiên tử!
Bời vì, Tiên Âm, tuyệt đối không thể chịu thua Diệu Yên!
Nhưng hôm nay, một Tiêu Dao chưởng môn đã dễ dàng đoạt lấy trường kiếm trong tay mình, nói mình không muốn phản kháng, nhưng ngay cả tránh né cũng tránh không thoát, loại thế lực cường đại này, mình như thế nào có thể chống lại chứ?
Còn nói cái gì Tiên Lâm thịnh hội xưng hùng? Thật là buồn cười!
Trong lòng nàng nhất thời vạn ý niệm đều thành tro bụi, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Mà Tiểu Lôi phía dưới, thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Dao Tử, từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy?