Chí Tôn Vô Lại - Chương 16
Chí Tôn Vô Lại
Chương 16: Nhập ngã môn lai, sanh tử mạc oán
gacsach.com
(Nhập môn của ta, sống chết cũng chớ có trách)
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Lôi xoa xoa nước miếng bên khóe miệng, rút cuộc hắn cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Miệng vết thương trên mông tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, đã không còn đau nữa, chỉ là có chút cảm giác như bị kiến bò vậy. Xem ra chút dược hoàn mà lão thần côn trong nhà kia phối chế đúng là rất hữu hiệu.
Vô cùng cẩn thận bò dậy, hắn rửa mặt qua một lần, tiếp đó bật ti vi và chuyển đến kênh bản tin buổi sáng.
À, đừng có hiểu nhầm, Tiểu Lôi tịnh không phải cái loại người thích quan tâm đến bản tin về đời sống dân sinh hay là quốc gia đại sự. Chỉ bất quá nữ nhân dẫn chương trình bản tin buổi sáng của đài truyền hình đó thật sự rất giống vị nữ minh tinh AV của Nhật Bản mà Tiểu Lôi thích, đặc biệt là song phong vô cùng quyến rũ được bó chặt dưới bộ đồng phục...
Ờ, liếm liếm mép, Tiểu Lôi đã xuất thần tập trung vào tân văn tiểu thư(cô dẫn chương trình) bên trong chiếc ti vi. Vị mỹ nữ đang hướng về nhân dân toàn thành phố mà nói về hành tung của các vị lãnh đạo lớn trên thế giới ngày hôm qua... Đôi tai trên cơ thể Tiểu Lôi giống như đang trong giai đoạn bãi công, toàn bộ tinh thần hắn đều đang tập trung nhìn chằm chằm vào bộ ngực mỹ nhân trong ti vi.
"Rút cục là bên trái to hơn một chút, hay là bên phải kia nhỉ... Mẹ nó, bây giờ lão tử có hai mươi triệu, bỏ ra một chút mà bao nuôi nàng, đưa lên trên giường rồi sẽ tỉ mỉ nghiên cứu tiếp..."
Cuối cùng tiếng động từ lo vi ba vang lên đã cắt đứt nghiên cứu của hắn. Cầm bát mỳ trong tay Tiểu Lôi không khỏi thở dài, tốt xấu gì lão tử bây giờ cũng có gia sản hai mươi triệu rồi. Sáng sớm ngủ dậy đến một bát vi cá cũng chẳng có..."
Đúng vào lúc này, hắn vừa đi ra khỏi cửa phòng bếp, ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt đen xì, một đôi mắt giống hệt như mắt cá chết đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Hứ! Yêu quái phương nào!" Tiểu Lôi lập tức la lên một tiếng sắc nhọn theo phản xạ, bát mỳ trong tay thuận thế ném qua, thân hình nhảy bật về phía sau, đứng theo một tư thế phòng ngự.
"Ngươi, thúc thúc của ngươi đây!" Kẻ có đôi mắt cá chết đó lộ ra vẻ phẫn nộ.
Ngô Đạo Tử không biết đã chạy trở lại từ lúc nào, chỉ là bộ dạng của hắn hiện giờ đúng là có chút tả tơi, cả người giống như vừa từ biển lửa chạy ra, một thân hắn phục bị thiêu cháy gần hết không nói, nhưng khuôn mặt đã bị đốt cho đen xì, đầu tóc tán loạn, lại còn tỏa ra mùi khét khét.
Tiểu Lô trừng trừng đôi mắt tròn xoe nhìn vào Ngô Đạo Tử, ngớ ngẩn nhìm ngắm đủ năm giây mới nhận ra được, hắn kinh hô: "Tên đen xì nhà ngươi! Lão gia hỏa, sáng sớm tinh mơ thế này sao ngươi lại có bộ dạng đó? Định đóng vai cương thi hả? Không phải ông đang ra ngoài vân du sao?"
Ngô Đạo Tử không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng nói của vị tân văn tiểu thư xinh đẹp quyến rũ kia có dáng vẻ giống minh tinh AV của Nhật Bản kia truyền đến.
"Đêm qua thành phố ta đã xãy ra một hiện tượng khí tượng kì quan, ước chừng vào lúc trời rạng sáng bầu trời đột nhiên phóng xuống sấm chớp liên hoàn, có mấy trăm thị dân đã được nhìn thấy kỳ quan này của tự nhiên, họ còn dùng điện thoại và máy Digital Video quay được, phần sau xin hãy xem ký giả bản đài phát hình."
Bên trong ti vi xuất hiện một vài hình ảnh mơ hồ, độ phân giải của những hình ảnh này tịnh không cao, ngoài ra còn chớp giật mạnh mẽ. Chỉ nhìn thấy dưới bóng đêm đen, đột nhiên bầu trời phóng xuống một dải sấm chớp liên tiếp, nương theo tiếng sấm oành oành, bên ngoài còn truyền ra một vài tiếng kinh hô của những thị dân.
Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào ti vi, hắn tự nhiên liếc mắt cái là nhìn ra ngay, kia tuyệt đối không phải là cái "đại tự nhiên kỳ quan"rắm chó gì đó. Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Tử, lưỡi như cứng lại nói: "Lão gia hỏa, ông, ông, ông không phải là bị lôi điện phóng cho thành ra thế này chứ?"
Ngô Đạo Tử đã vội vội vàng vàng cởi đám y phục đã bị thiêu cháy của mình xuống vứt vào thùng rác. Tiếp đó lão lao vào bếp, đưa đầu xuống dưới cái vòi nước mà rửa, trong miệng còn vang ra những lời chửi hàm hồ không rõ ràng: "Lão tử thực là hỏng cả não rồi, tiểu tử đó rõ ràng là người của Ngũ Hành tông, cái mà Ngũ Hành tông bọn chúng am hiểu nhất rõ ràng là "Ngũ Hành Chánh Lôi thuật", vậy mà ta còn phóng lôi trước mặt người ta, ai..."
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy hôm nay Ngô Đạo Tử đúng là có chút quỷ dị, đầu tiên là độ nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trong bếp...
Ân, lén nhìn cửa phòng một cái, cửa đang đóng!
"Lão gia hỏa!" Tiểu Lôi trong lòng phát lạnh, miệng hắn thốt lên: "Không phải là ở bên ngoài bị người ta giết rồi, hồn phách mới chạy về nhà chứ?"
"Hồn cái đầu quỷ nhà ngươi!" Ngô Đạo Tử lắc lắc cái đầu ướt mẹp, rửa xong cái đầu bị thiêu cháy, hắn hung hăng gõ đầu Tiểu Lôi một cái rồi chửi: "Tốt xấu gì ta cũng nuôi người mười tám năm, dám trù ẻo ta chết sao?"
Trên đầu bị gõ rất đau, bất quá vậy ít nhất cũng chứng minh được lão gia hỏa này là người chứ không phải quỷ. Nhìn những thương tích trên mặt và người Ngô Đạo Tử, Tiểu Lôi vội vàng chạy vào trong lấy thuốc ra giúp ông ta băng bó.
Ngô Đạo Tử đau đến phải kêu lên liên tục, miệng ông ta không ngừng mắng lớn: "Tên tiểu hỗn đản Ngũ Hành tông nhà ngươi thật giảo hoạt, đã thấy lão tử dẫn phát lôi điện trong chưởng tâm ra mà còn cố ý không ngăn cản, nếu không phải lão tử phản ứng nhanh thì chỉ sợ đã phải chịu thiệt thòi lớn rồi.
Tiểu Lôi vừa cẩn thận đem dược cao băng bó len đầu lão hổn đản, vừa cẩn thận hỏi: "Cái gì mà tiểu hỗn đản? Rút cục là vì sao ông lại bị biến thành bộ dạng này hả? Còn cái gì "Ngũ Hành tông" mà ông nói là thứ đồ gì vậy? Còn cái gì mà "Ngũ Hành Chánh Lôi thuật" nữa, tất cả có ý gì vậy?"
"Ân..." Ngô Đạo Tử nghe xong thì không mắng nữa, ông ta thở dài: "Ta cũng là nhất thời hưng phấn, tự nhiên hứng khởi xen vào chuyện người ta, nhìn thấy có một vài người dùng tà pháp khi phụ phàm nhân cho nên ta mới xuất thủ quản giáo chúng một chút, ai biết..."
Ngô Đạo Tử hùng hùng hổ hổ đem chuyện hôm qua kể ra một lượt, nói đến đoạn cuối, do hắn tức giận phóng ra một cái linh chú chưởng tâm lôi, kết quả là tên điên của Ngũ Hành môn đó lại dùng "Dẫn Lôi thuật" của Ngũ Hành tông, đem đạo lôi điện đó phóng trở lại Ngô Đạo Tử.
Còn may mà Ngô Đạo Tử cũng có chút đạo hạnh, tuy bị đánh cho trở tay không kịp nhưng cũng không phải chịu thiệt thòi lớn.
Tiểu Lôi nghe đến xuất thần, trong lòng hắn lại như nhảy loạn lên, hắn đem đôi mắt vô cùng ngạc nhiên mà nhìn vào Ngô Đạo tử đang vừa nói mà nước bọt vừa bắn ra ầm ầm.
Lão già này bình thời nhiều nhất chỉ là lười một chút, tính tình cũng chỉ hơi có chút vô sỉ mà thôi. Cho dù ông ta cũng có một chút phép thuật thần thông, nhưng hình như cũng không lợi hại như ông ta vừa nói chứ?"
Phi kiếm? Chưởng tâm lôi? Ngự kiếm thuật?
Lão gia hỏa này không phải đã xem lén tiên hiệp tu chân tiểu thuyết trong máy tính của ta chứ?
Khó khăn lắm mới đợi được lão gia hỏa này ngưng lời hít thở, Tiểu Lôi vô cùng cẩn thận hỏi một câu: "Tên tiểu tử đó đánh lén lão nhân gia ngài như vậy, lẽ nào hắn cứ thế mà chạy mất sao?"
Hắn hôm nay mới biết được thần thông của Ngô Đạo Tử, trong lòng cũng có chút tư lự, động tác băng bó thuốc cũng ngưng lại, cũng không dám kêu mấy tiếng "lão gia hỏa" "lão hỗn đản" để gọi Ngô Đạo Tử nữa mà cung cung kính kính xưng hô "lão nhân gia ngài".
Ngô Đạo Tử có vẻ như không chú ý gì đến sự thay đổi thái độ của Tiểu Lôi, mày ông ta dương lên, cười nói: "Ha, tên tiểu hỗn đản đó, đã dám ám toán lão tử, lão tử tự nhiên không thể tha cho hắn rồi! Ngũ Hành môn bọn chúng am hiểu dẫn lôi, nhưng tên tiểu tử đó trẻ tuổi, có được bao nhiêu đạo hạnh chứ? Chưởng tâm lôi mà lão tử dẫn phát cũng dễ bị khống chế vậy sao? Hắn đạo hạnh không đủ, tuy đánh lén được lão tử, nhưng cũng đã bị thổ huyết đương trường và được thủ hạ của hắn cứu đi rồi. Tên tiểu tử Phong môn tuy có chút lợi hại, nhưng với vết thương này, phỏng chừng không có năm ba tháng thì đừng hòng hồi phục được nguyên khí!"
Biểu tình trên mặt Tiểu Lôi càng ngày càng quái dị, hắn cảm thấy mấy lời mà lão hỗn đản nói hôm nay đều là không thể tưởng tượng nổi, chắc không phải là đi ra ngoài bị lôi điện đánh cho ngốc nghếch rồi chứ?
Trong lòng hắn chợt động, hắn thử thăm dò: "Đêm qua lão nhân gia ngài đã gặp phải người của hai bang phái, người nói cái gì mà Phong môn, Điền môn đó, người tự nhiên là giúp Điền môn đánh Phong môn rồi, Điền môn đó nằm ở Phú Nhân khu trên đỉnh núi... lẽ nào cái người nói là..."
"Ân, nếu không nhầm, hình như đó chính là Điền gia rất có tiền có thế thì phải."
Trong lòng Tiểu Lôi cảm thấy khiếp sợ.
Đó đã là Điền gia, vậy thì không sai rồi! Điền gia có thù địch lợi hại, Tiểu Lôi cũng biết rõ. Cứ theo đó mà suy xuống, nhưng lời Ngô Đạo Tử nói hôm nay không phải là điên mà là lời thật rồi!
Hắn vừa nghĩ đến đây, lại đột nhiên nhìn thấy Ngô Đạo Tử đưa đầu qua, sắc mặt giống như cười mà không phải cười nhìn mình, trong lòng hắn không khỏi sinh ra sợ hãi.
"Tiểu tử, có phải ngươi cho rằng hôm nay thúc thúc ngươi phát điên nên nói xằng không?" Ngô Đạo Tử mỉm cười một chút rồi lắc đầu nói: "Nói nhiều như vậy, trong lòng ngươi nhất định đang rất nghi hoặc rồi. Bất quá hôm nay lão tử vội vã trở về đây chính là vì chuyện của ngươi... Ân, ngươi theo ta đến đây!"
Nói xong, lão hỗn đản đứng dậy, chuyển thân đi về hướng phòng mình. Tiểu Lôi mơ mơ màng màng theo sau. Vừa đi vào cửa, lão hỗn đản đột nhiên quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, ông ta nhẹ nhàng nói một câu: "Nhập môn của ta, sống chết cũng chớ có trách!"