Chí Tôn Vô Lại - Chương 290

Chí Tôn Vô Lại
Chương 290: Cao thủ thế thân
gacsach.com

Lục thúc giận dữ, căm tức nhìn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi không hề lùi lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Lúc này, chợt nghe thấy dưới đài đột nhiên có người quát: "Nguyệt Sơn, cuồng đồ to gan!"

Lập tức liền thấy từ hàng ghế đầu dưới đài đột nhiên có một nhân ảnh chạy ra. Người này tựa như một con chim đại bàng, tốc độ cực nhanh, thân thể giữa không trung choãi hẳn ra, chỉ thấy trong chớp mắt công phu đã tới trước mặt Tiểu Lôi, một chưởng bổ xuống, trong chưởng phong mơ hồ mang theo kình khí!

Võ công người này không ngờ rất khá! Một chưởng đánh ra, ít nhất cũng có mười mấy năm công lực! Bất quá Tiểu Lôi tự nhiên sẽ không bị công kích thế này đánh trúng, trong mắt hắn lộ ra vẻ đắc ý, thuận tay kéo đi, một chưởng người nọ đánh tới đã bị một luồng lực lượng nhu hòa đỡ lấy, vù một tiếng, chuyển hướng lên trời. Người nọ tựa hồ kinh hãi một chút, liền cảm giác tay còn lại của Tiểu Lôi đã nắm lấy cánh tay mình, sau đó dưới ánh mắt của mấy trăm người tại đại đường, vù một tiếng, hắn bị Tiểu Lôi nhấc bổng lên, sau đó quăng rầm trên mặt đất.

Ầm!

Mặt sàn lát đá lộ ra vài vết rạn, người nọ bị quật xuống, mặc dù căn cơ võ công Minh Nguyệt gia thâm hậu, cũng nhất thời không bò dậy được. Tiểu Lôi nhìn tên nọ, người này ước chừng ba mươi tuổi. Tiểu Lôi không nhận ra hắn, nên lặng lẽ nhìn Nguyệt Hoa, sắc mặt hắn bất động, âm thầm dùng pháp thuật truyền âm tới Nguyệt Hoa.

Người này là ai?

Nguyệt Hoa mặc dù không biết pháp thuật truyền ý, thế nhưng Tiểu Lôi đã có chuẩn bị, hắn đã bố trí một pháp thuật nhỏ trên người Nguyệt Hoa...

Còn nhớ tại núi Pyrenees, Châu Âu, Pandora đã bố trí pháp thuật linh hồn ma pháp trên người Nguyệt Hoa thế nào? Lúc ấy Tiểu Lôi sau khi bắt được Pandora, đã từng hỏi rõ yếu quyết pháp thuật này, mặc dù đông tây khác biệt, loại ma pháp kỳ quái này, Tiểu Lôi không thể hoàn toàn nắm giữ. Nhưng mà nguyên lý của nó lại hiểu rõ phần cơ bản.

Đây là một loại pháp thuật định vị linh hồn, chỉ cần thi triển trên người, vậy trên lý luận, mặc kệ khoảng cách với đối phương bao xa, đều có thể sử dụng pháp thuật lập tức tìm được đối phương, sau đó đem hồn phách của mình nhập vào...

Chỉ có điều loại ma pháp tây phương này, Tiểu Lôi không thể hoàn toàn nắm rõ, ít nhất trước mắt trình độ nắm giữ của hắn chỉ có thể là khoảng cách rất gần mới khả dĩ hữu hiệu. Hiện tại cự ly Nguyệt Hoa và hắn bất quá chỉ vài thước, Tiểu Lôi hoàn toàn có thể thông qua ma pháp định vị linh hồn, dùng ý thức kết nối trực tiếp với Nguyệt Hoa!

Nguyệt Hoa lập tức nói cho Tiểu Lôi, người nọ là người của Lục phòng, là đứa cháu trai cũng là thủ hạ đắc lực của Lục thúc, ngày thường võ công rất khá.

Hừ. Tiểu Lôi này mới nhìn Lục thúc một hồi, lạnh lùng nói: "Lục thúc. Đây là đệ tử Lục phòng của thúc! Trong tộc hội, công nhiên tập kích quản sự phòng khác! Chuyện này là tội gì, không cần ta nhiều lời chứ?"

Sắc mặt Lục thúc tái mét, còn chưa nói, Tiểu Lôi đã đi tới, đứng bên cạnh người nọ, nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: "A, ta nhớ rõ tên ngươi là... Nguyệt Vĩ! Phải không? Ngươi sử Nguyệt Gia chưởng không tệ... Vốn chúng ta xem như huynh đệ ngang hàng, bất quá hiện tại là tộc hội. Ta đại biểu quản sự Ngũ phòng! Ngươi không ngờ lại cả gan tập kích ta, đó chính là dĩ hạ phạm thượng! Ngươi có biết là tội gì không?"

Người nọ bị Tiểu Lôi vật xuống, nhìn qua tựa hồ không có gì, thế nhưng Tiểu Lôi là loại người nào? Người khác tập kích hắn, hắn sao chịu thiệt? Nhìn như nhẹ nhàng vật xuống, lại âm thầm dùng vài phần ám kình, hiện tại người này chỉ cảm thấy xương sườn trước ngực đau đến muốn gãy, toàn thân mất cảm giác, một chút khí lực cũng không còn. Chưa nói đến mở miệng nói chuyện, ngay cả hít thở cũng có phần bế tắc, đầu đầy mồ hôi, đối mặt với chất vấn của Tiểu Lôi, tự nhiên là nói không nên lời.

Tiểu Lôi khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn các quản sự phòng khác trên đài, cười nói: "Chư vị trưởng bối thúc thúc bá bá, các vị thấy phải làm sao đây?"

Đại bá quản sự trưởng phòng vốn đối nghịch với Lục thúc, nghe vậy lập tức quát: "Thật to gan! Lão Lục, người này là con em phòng của ngươi, ngươi xem làm sao đây! Căn cứ tộc quy, dĩ hạ phạm thượng, trừng phạt sao đây?"

Trong mắt Lục thúc lộ ra vài phần oán hận, lại lạnh lùng nói: "Vừa rồi chuyện là như thế nào, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, tiểu tử Nguyệt Sơn này đối với ta vô lễ, môn hạ đệ tử của ta không vừa ý cũng đúng. Bất quá dù sao hắn không nên xuất thủ..."

"Lão Lục, chẳng lẽ ngươi muốn che chở hắn sao?" Đại bá lại bồi thêm một câu.

Lục thúc hơi chần chờ, thế nhưng lập tức đã có quyết định, dù sao hiện tại là tộc hội, hắn một lòng tranh đoạt chức tộc trưởng, không thể thiên vị trước mặt mọi người, lập tức cương quyết nói: "Loại sự tình dĩ hạ phạm thượng, có nặng có nhẹ, trong tộc quy, ngôn ngữ mạo phạm, bất quá là phạt nghiền ngẫm lỗi lầm, phạt tiền tiêu vặt hàng tháng là được..."

Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Vậy dám động thủ tập kích đả thương người thì sao?"

Lục thúc hung tợn nhìn Tiểu Lôi, nghiến răng nói: "Phế võ công..."

Tiểu Lôi cười: "Tốt lắm, Lục thúc quả nhiên nắm rất rõ tộc quy."

Hắn khom người kéo cánh tay người nọ, cầm cổ tay hắn, sau đó nhẹ nhàng vặn một cái...

Người nọ lập tức kêu một tiếng thảm thiết, một luồng điện lập tức tiến vào trong cánh tay, hủy bỏ kinh mạnh trên tay hắn. Từ nay về sau cánh tay này của hắn sinh hoạt bình thường, nhưng thi triển võ công thì không thể.

Lục thúc tận mắt thấy thủ hạ đệ tử đắc lực bị như vậy, trong lòng giận dữ, rồi lại hận cháu trai quá mức lỗ mãng, chỉ ngoảnh mặt đi. Tiểu Lôi lại cười lạnh chụp lấy cánh tay khác của người kia...

Hắn vốn không phải là người tàn nhẫn, thế nhưng người này tập kích trước, vậy là do bọn họ tìm đến. Huống chi tại đại hội, nếu không thể hiện một chút uy lực, làm sao có thể trấn áp người?

A... Nguyệt Hoa kinh hãi kêu lên, giọng nói có chút bất nhẫn. Tiểu Lôi nhìn hắn một lúc, chỉ thấy ánh mắt hắn lộ vẻ cầu xin. Tiểu Lôi thầm thở dài, hơi chần chờ một chút, liền nghe thấy một thanh âm già nua chậm rãi nói: "Nguyệt Sơn, tính ra... Phế tay phải hắn, đã xem như trừng trị rồi. Tất cả mọi người là đồng tộc, không cần làm quá tuyệt tình."

Nói chuyện chính là một lão giả ngồi ở vị thứ hai trong các vị thúc công, lão nhân đó vốn nhắm mắt, lúc này mới thoáng hé mở, hờ hững nói một câu như vậy.

Tiểu Lôi cười, cởi trói cho người nọ, khom người: "Thúc công đã lên tiếng, vậy tha cho hắn."

Trải qua một hồi ồn ào như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Nguyệt Sơn, không khỏi thêm vài phần kính nể.

Vốn mọi người mặc dù đều công nhận võ công Nguyệt Sơn rất mạnh, bất quá bởi vì Nguyệt Sơn ngày thường khá bình hòa, cũng không có uy nghiêm gì, lúc này Tiểu Lôi cố ý phát uy một chút như vậy, mọi người mới nhìn hắn một cách khác hơn.

"Lục thúc, còn phải thỉnh thúc nhường một chút." Tiểu Lôi đi lên trên đài. Lục thúc vẫn nhìn hắn, nghiến răng thay đổi vị trí, ngồi ở phía dưới Tiểu Lôi. Đệ tử Lục phòng phía dưới lập tức có hai người chạy ra, đem người nọ xuống.

"Nguyệt Sơn, không thể ngờ được vài năm không gặp, võ công ngươi tăng tiến nhiều như vậy." Mở miệng chính là một trung niên. Tiểu Lôi trao đổi cùng Nguyệt Hoa một hồi, biết đây là quản sự Cửu phòng, cũng là cha của Nguyệt Cửu mà Nguyệt Sơn đã đánh bại trước miếu Quan đế ngày hôm qua.

"Cửu thúc khách khí rồi." Tiểu Lôi mỉm cười.

Người này rõ ràng là cùng phe với Lục thúc, lại tựa hồ cố ý gây khó dễ cho Tiểu Lôi, hắn lạnh lùng nói: "Bất quá ngươi vừa rồi sử dụng hai chiêu thức kia, hình như lại không giống võ công Nguyệt Gia?"

Hừ, đến rồi!

Tiểu Lôi động tâm, biết đây là đối phương cố ý truy cứu tội Nguyệt Sơn thân là con em Nguyệt Gia, lại bái nhập môn phái khác học võ.

Tiểu Lôi hơi trầm ngâm một chút, mở miệng: "Đích xác không phải võ công nhà chúng ta."

"Ồ..." Cửu thúc cố ý cười, chỉ là nụ cười càng âm trầm: "Không biết là tuyệt học nhà nào?"

Lục thúc ngồi bên cạnh cũng nhìn hắn một cách lạnh lùng.

Tiểu Lôi lại cười ha ha, hờ hững nói: "Không phải tuyệt học nhà nào, chính do ta tự sáng tạo!"

Tự... Tự sáng tạo?

Mọi người đều xôn xao cả lên!

Tự sáng tạo một bộ võ học, vậy xem như cấp bậc võ học tông sư rồi! Mọi người mặc dù biết võ công Nguyệt Sơn cơ hồ là mạnh nhất trong gia tộc, nhưng tựa hồ cũng không mạnh đến mức này chứ?

"Ồ? Thật sự?" Cửu thúc cười lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần giễu cợt: "Nguyệt Sơn, ngươi thật sự tự sáng tạo ra một bộ võ công sao?"

Tiểu Lôi không hề yếu thế: "Cửu thúc muốn thử xem không?"

Bầu không khí trong lúc nhất thời có phần ngượng ngùng. Cửu thúc đại khái là biết võ công của mình so với Nguyệt Sơn thế nào, lập tức chuyển đề tài: "Đánh quyền sợ trẻ khỏe, Cửu thúc của ngươi đã lớn tuổi, chân cẳng sợ rằng cũng không bằng thanh niên các ngươi. Hắc hắc..."

Chỉ thấy trong mắt Lục thúc lại lộ ra vài phần phức tạp. Cửu thúc cười, ngữ khí xoay chuyển: "Bất quá chuyện này cũng phải hỏi rõ ràng, ngươi biết tộc quy... nếu các ngươi sáng tạo một bộ công phu, vậy chúng ta tự nhiên là cao hứng. Nhưng nếu tự tiện học công phu môn phái khác... Ngươi mặc dù ở bên ngoài vài năm, nhưng chuyện của ngươi, chúng ta cũng có nghe thấy."

Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Không phiền Cửu thúc phí tâm, Nguyệt Sơn vẫn biết tộc quy. Nguyệt Sơn tự sáng tạo bộ công phu này, đợi khi về nhà, tự nhiên sẽ báo cáo với chư vị thúc công, Nguyệt Sơn cũng sẽ không giấu diếm."

"Tốt lắm... Tốt lắm..." Cửu thúc lạnh lùng cười, không nói nữa.

Đột nhiên lại nghe thấy quản sự Thất phòng ngồi ở phía dưới Lục thúc nói: "Được rồi, ồn ào cũng xong rồi, chuyện tộc trưởng này, mọi người còn chưa kết luận, vừa rồi lời của lão Lục, tất cả mọi người đều nghe thấy được, nếu là không có ý khác, vị trí tộc trưởng này, ta thấy để lão Lục ngồi đi."

Tiểu Lôi lập tức biết, Thất phòng và Cửu phòng, xem ra là đồng minh đắc lực nhất của Lục thúc.

Lại nghe thấy quản sự Thất phòng nhìn Tiểu Lôi nói: "Nguyệt Sơn, sự tình trong tộc, chúng ta có thể từ từ bàn, nhưng mà tiểu thư ngồi phía dưới là bằng hữu của ngươi sao? Chúng ta mở đại hội trong tộc, cần phải mời nàng ta ra khỏi."

Lập tức, chợt có vô số ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Hoa.

Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Chuyện này không cần, đây là muội muội kết bái của ta, sau này nàng ấy chính là người của Ngũ phòng. Muội muội này thân thế cô khổ, trên thế giới này cũng không có phụ mẫu huynh đệ thân nhân nào cả. Nếu đã là muội muội Nguyệt Sơn ta, lần này ta dẫn nàng trở về, chính là để nàng gia nhập môn hạ Nguyệt Gia ta."

Mấy người khác lại nhìn vài lần.

Vốn mọi người thấy tướng mạo Nguyệt Hoa đáng yêu, đều tưởng là bằng hữu Nguyệt Sơn, thậm chí đám trẻ tuổi phía dưới, có người lại cho là... hay đó là nữ nhân chi đó của Nguyệt Sơn, đặc biệt là hình dáng giống Nguyệt Hoa, theo mọi người thấy, có ba bốn phần giống Nguyệt Hoa đã qua đời của gia tộc!

Dù sao Tiểu Lôi mặc dù dùng chướng nhãn pháp thay đổi dung mạo Nguyệt Hoa, nhưng nếu biến thành một khuôn mặt khác hẳn với hình dáng, như vậy sẽ hơi khó nhìn, cho nên mặc dù thay đổi diện mạo, nhưng cũng giữ lại vài phần tướng mạo.

Nguyệt Sơn năm đó vì sự tình của Nguyệt Hoa mà bất bình, mọi người đều biết. Họ thấy hắn mang trở lại một cô gái tướng mạo có hơi giống Nguyệt Hoa, đều cảm thấy kỳ quái, bất quá thấy Nguyệt Sơn thừa nhận là muội muội của mình, mọi người đều không nói nữa.

Dù sao Nguyệt Sơn là người đàng hoàng, nói là muội muội, vậy tuyệt đối là muội muội.

Lục thúc Thất thúc Cửu thúc nhìn nhau, đều có chung tâm tư: Đại sự làm trọng, một muội muội kết bái của Nguyệt Sơn, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, không cần thiết phải truy cứu. Lục thúc hơi chần chờ một chút, liền mở miệng nói: "Nếu đã là muội tử kết bái của ngươi, ngươi muốn cho nàng ta vào Nguyệt Gia, cũng không phải không được, thế nhưng phải đợi chính thức nhận tổ tông, bái từ đường mới được. Bất quá chuyện này sau này sẽ nói, hiện tại để nàng ta ngồi xuống đi."

Mấy người khác đều không nói gì, Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Hoa, chỉ thấy trong mắt nàng mơ hồ ngấn lệ, xúc động nhìn Tiểu Lôi.

Dù sao, chuyện này coi như là dùng một loại phương thức đặc thù để đưa Nguyệt Hoa về tới gia tộc...

Mặc dù biết nơi này không tiện nói chuyện, Tiểu Lôi vẫn âu yếm nhìn nàng.

Chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng ho khan, Cửu thúc của Cửu phòng nói: "Vậy việc này chúng ta không cần phải nói, chỉ nói đến vị trí tộc trưởng. Nếu các vị không có ý kiến, vậy thì do lão Lục..."

"Đợi một chút..." Tiểu Lôi cắt ngang lời của hắn.

"Sao thế? Nguyệt Sơn, ngươi có chuyện muốn nói?" Cửu thúc giận tái mặt.

"Phải." Tiểu Lôi nói: "Hiện tại ta phản đối Lục thúc tiếp nhậm vị trí tộc trưởng."

"Hừ! Nguyệt Sơn, ngươi bằng vào cái gì mà phản đối? Lão Lục ngày thường vì gia tộc mà cống hiến. Tất cả mọi người có mắt đều thấy, lần này hậu sự của Thái công, cũng là một tay hắn lo liệu. Làm việc cũng rất khéo léo, tất cả mọi người không phàn nàn. Ngươi bằng vào cái gì mà phản đối?"

Tiểu Lôi đứng dậy, hơi cúi người: "Các vị, Nguyệt Sơn không phải có thành kiến gì đối với Lục thúc, cũng rất bội phục thủ đoạn và bản sự của Lục thúc... Ta phản đối Lục thúc tiếp nhậm tộc trưởng, là có nguyên nhân khác! Theo ta thấy, hiện tại bất luận kẻ nào tiếp nhậm tộc trưởng, đều là không ổn!"

Cái gì?

Lúc này, các thúc công ngồi hàng ghế đầu đều mở to mắt.

"Nguyệt Sơn, ngươi thế này là có ý gì!" Thất phòng Thất thúc nhịn không được quát: "Trong tộc không có một người đứng đầu. Vậy làm sao được!? Chẳng lẽ cứ để trống vị trí tộc trưởng như vậy? Còn nữa, Nguyệt Sơn ngươi bất quá là một vãn bối, bằng vào cái gì mà nói những lời này?"

Tiểu Lôi hờ hững nói: "Bằng vào ta là quản sự Ngũ phòng!" Hắn lạnh lùng nhìn Thất phòng Thất thúc: "Thất thúc đừng quên, Nguyệt Sơn mặc dù là vãn bối, nhưng dù sao cũng đại biểu cho Ngũ phòng!"

"Nguyệt Sơn..." Vẫn là thanh âm già nua vừa rồi, thúc công ngồi ở vị trí thứ hai trầm giọng nói: "Ngươi nói những câu này, rốt cuộc là ý gì? Trưởng bối trong tộc đều có mặt, ngươi không thể gây náo loạn."

"Nguyệt Sơn không dám." Tiểu Lôi khẽ gật đầu, lại đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Lục thúc, nghênh đón ánh mắt phẫn hận của hắn lạnh lùng nói: "Chỉ vì ta hoài nghi cái chết của Thái công còn có nguyên nhân khác! Chuyện này liên quan quá lớn, chưa tìm ra chân tướng chân chính, làm sao có thể tùy tiện làm cho người ta ngồi lên vị trí tộc trưởng?"

"Hồ thuyết bát đạo!" Lục thúc quát to. Hắn chỉ Nguyệt Sơn, cả giận nói: "Nguyệt Sơn, lá gan ngươi càng ngày càng lớn! Loại sự tình này há có thể nói loạn! Thái công lão nhân gia bất ngờ qua đời, tất cả mọi người rất đau đớn, nhưng lời này của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ là nói Thái công bị người hại chết sao!"

Tiểu Lôi lại cười ha ha, nói: "Ồ? Lục thúc, ta chưa hề nói Thái công là bị người hại chết a! Thúc gấp như vậy làm gì?" Hắn lãnh đạm nói: "Ý tứ của ta là, trong phòng của Thái công đột nhiên phát cháy, chuyện này cũng phải truy cứu trách nhiệm của ai? Rốt cuộc là đệ tử phòng nào phụ trách hầu hạ Thái công, buổi tối hôm đó là đệ tử phòng nào tuần tra... việc này đều phải tra xét rõ! Sự tình lớn như vậy, sao có thể cứ để như vậy được?"

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Lục thúc, bất quá theo thúc nói, Thái công có thể là bị người hại chết... Tựa như cũng không phải không có khả năng! Nếu quả như vậy, càng phải tra rõ chuyện này!"

Vị thúc công đó lại dùng thanh âm khàn khàn nói: "Nguyệt Sơn, đại hội trong tộc, ngươi không thể nói lung tung! Sự tình có lớn có nhỏ, nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng... Ngươi nếu còn muốn mở miệng phải cẩn thận đúng mực!"

Tiểu Lôi nhìn thúc công này, gật đầu, nói: "Đúng là bởi vì có lớn có nhỏ, càng phải tra rõ ràng! Chúng ta đường đường Minh Nguyệt gia tộc, tộc trưởng lại bị chết không minh bạch, sự tình này, nếu không tra rõ ràng, truyền ra ngoài, tôn nghiêm của Minh Nguyệt gia tộc chúng ta sẽ ra sao?"

Hắn vừa nói xong, mỗi người đều biến sắc, mấy trăm người phía dưới đại đường bắt đầu thấp giọng thảo luận, mỗi người đều cảm thấy lời Tiểu Lôi mặc dù quá mức cực đoan, nhưng tựa hồ cũng rất có đạo lý, cảnh tượng nhất thời có chút mất kiểm soát.

Tiểu Lôi chọn thời cơ, lại ném ra một quả tạc đạn hạng nặng: "Theo ta thấy... Nếu Thái công thật sự là bị người hại, vậy kẻ chủ mưu, nhất định sẽ rất gấp rút đem chuyện này che dấu, nghĩ biện pháp dùng tốc độ nhanh nhất lo liệu xong hậu sự của Thái công, sau đó đem chuyện này chôn vào trong quan tài!"

Lời này càng lộ liễu, quả nhiên, Lục thúc đã không nhịn được, đột nhiên nhảy lên, giận dữ nói: "Hậu sự của Thái công là ta một tay lo liệu! Nguyệt Sơn, ngươi rõ ràng ám chỉ ta mưu hại Thái công!"

Tiểu Lôi vẫn không hề tức giận, nói tiếp: "Nhưng phàm là có âm mưu, kẻ chủ mưu nhất định là kẻ có được lợi ích cuối cùng lớn nhất! Lục thúc, ta không ám chỉ thúc, ta chỉ là lấy việc mà nói thôi!"

"Hỗn láo, ngươi khi dễ ta quá đáng." Lục thúc hốt nhiên giận dữ, đột nhiên tung một chưởng bổ tới Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi thông qua nhận thức của Nguyệt Sơn, bên người còn có Nguyệt Hoa, đã khá hiểu rõ đối với võ công Nguyệt Gia. Vừa thấy đối phương động thủ, liền nhìn ra Lục thúc thi triển chính là một loại chưởng pháp cao nhất của Nguyệt Gia, thấy một chưởng của hắn bổ tới, chưởng phong mơ hồ mang theo kình khí, uy lực thật kinh nhân, Tiểu Lôi lắc người, nhảy xuống đài, mặt sau Lục thúc đuổi sát, lại tung một chưởng đánh tới, Tiểu Lôi há có thể bị hắn đánh trúng, lắc người, một chưởng này lại đánh vào khoảng không.

Ầm!

Một chưởng của Lục thúc bổ vào một cây cột trong từ đường, cây cột gỗ một người ôm không hết, không ngờ bị một chưởng của Lục thúc đánh thủng!

Một chưởng này đánh xuyên qua cột, không ngờ không có gỗ vụn bay tán loạn, mà lại không hề rung động!

Mọi người tiếp nối kinh hô, không ngờ võ công Lục thúc đã tới tạo nghệ như thế!

Lúc này, mỗi người đều kinh hoảng, nguyên là võ công Lục thúc, không ngờ cao như vậy! Nếu thật sự tỷ đấu, Nguyệt Sơn vị tất là đối thủ của hắn!

Tiểu Lôi cũng kinh hãi, không nghĩ tới võ công Lục thúc thật sự ngoài dự kiến, may mắn mình không phải Nguyệt Sơn thật sự, nếu không, Nguyệt Sơn thật sự chưa chắc có thể thắng được hắn!

Lục thúc thấy hai chưởng đánh hụt, đột nhiên đứng lại, quát: "Tiểu tặc, ngươi ngậm máu phun người, hôm nay ta muốn thay lão Ngũ quá cố giáo huấn ngươi!"

Hắn đột nhiên gồng người, xương cốt toàn thân liên tiếp phát ra thanh âm tựa như rang đậu, ngay cả gạch dưới chân hắn cũng đột nhiên vô thanh vô tức vỡ tan! Lúc này ngay cả các thúc công cũng biến sắc, không thể tưởng được võ công Lục thúc không ngờ đã luyện tới cảnh giới tùy tâm nhi phát!

Lục thúc há mồm thở ra, đơn chưởng chậm rãi vỗ ra, một chưởng này đánh ra, càng kinh nhân, chỉ cảm thấy chưởng phong đập vào mặt, đã đem toàn bộ đường lui trên dưới trái phải của Tiểu Lôi đều bịt kín, tựa hồ bức bách Tiểu Lôi cùng hắn ngạnh tiếp một chưởng!

Tiểu Lôi cũng cả kinh, hắn thầm cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, thấy khí thế kinh nhân của đối phương, cơ hồ một chưởng đăng phong tạo cực áp tới trước mặt, Tiểu Lôi lại tựa như tùy ý đỡ một chưởng.

Ầm!

Một tiếng nặng nề vang lên, rung động tâm linh mỗi người ở đây, mọi người đều bị chấn nhiếp bởi thực lực kinh nhân đột nhiên bộc phát ra của Lục thúc, xem ra Nguyệt Sơn không thể địch nổi, lại không thể ngờ...

Vù... Một bóng người bắn ra ngoài, đập mạnh vào bức tường nằm xa chừng mười thước, đập thủng một lỗ to trên tường, sau đó rớt trên mặt đất...

Người văng ra ngoài không phải Nguyệt Sơn, không ngờ là Lục thúc!

Lục thúc run rẩy vài cái, miễn cưỡng đứng dậy há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt vàng như nghệ, lại liên tục phun máu, bên cạnh sớm có đệ tử xông đến đỡ hắn dậy.

Tiểu Lôi đứng tại chỗ bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Lục thúc, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một chút nghi vấn.

Hắn hộc máu? Chẳng lẽ hắn tu luyện không phải Thánh Huyết Tông công pháp?

Lục thúc run run miễn cưỡng đứng dậy, lại dùng lực đẩy đệ tử đang đỡ mình, sắc mặt thê lương: "Nguyệt Sơn... Ngươi... võ công ngươi khá lắm... quả nhiên là đệ nhất Minh Nguyệt Gia chúng ta... Đệ nhất..." Hắn chưa nói xong, lại phun ra một ngụm máu, sau đó hai mắt nhắm nghiền, co giật một hồi, rồi hôn mê.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3