Chí Tôn Vô Lại - Chương 51
Chí Tôn Vô Lại
Chương 51: Đệ nhị thứ thu mãi (mua chuộc lần thứ hai)
gacsach.com
Sự phát sinh biến hóa dường như là thuận theo tự nhiên.
Một phần tử trong một tông phái, liên tục một trăm năm bị đè nén, tự nhiên là có thể biến đổi suy nghĩ đến cùng cực. Trên cái thế giới này, bất cứ việc gì cũng có mặt phải và mặt trái. Tu luyện cũng như vậy.
Nếu như nói rằng công pháp tu luyện của Phong môn trong Ngũ hành tông ban đầu là pháp thuật chính tông quang minh chính đại, vậy thì sau liên tục trăm năm bị người của Điền môn ức hiếp, người của Phong môn đã bắt đầu phải suy xét.
Phương diện mà họ tập trung suy nghĩ chính là làm sao để có thể nâng cao tốc độ tu luyện một cách nhanh chóng nhất. "Người của Điền môn chủ yếu tu luyện võ công, chỉ mấy năm là có tiểu thành, vậy thì tại sao chúng ta không thể tìm lấy một biện pháp nhanh chóng đề thăng thực lực, sau đó sợ gì không có chút vốn liếng tranh đấu cùng bọn chúng?"
Đó chính là ý nghĩ của người Phong môn lúc này.
Mặc dù con đường tu luyện không có con đường tắt, nhưng mà sức sáng tạo của con người là rất đáng sợ, dưới trí tuệ của toàn thể Phong môn vốn cùng cực cả trăm năm nay, bọn họ cuối cùng cũng tìm ra một con đường nâng cao tốc độ tu luyện. Đáng tiếc, phàm là việc có lợi tất sẽ có chổ hại! Mặc dù con đường này có thể nhanh chóng nâng cao tốc độ tu luyện, làm cho người tu luyện có thể đạt được tiểu thành trong một thời gian ngắn, nhưng mà cái giá phải trả là quá đắt!
Phương pháp mà người trong Phong môn nghĩ ra, là một loại phương pháp mà người tu ma của tà phái sử dụng! Mà lại chuyên chọn lựa những thứ có uy lực cực kỳ cường đại, tu luyện cực kỳ nhanh chóng để nghiên cứu. Trong trăm năm lại đây, cũng có thu hoạch rất lớn.
Người của Điền môn mặc dù cảm thấy đối thủ lâu năm của mình từ từ biến thành kỳ quái quỷ dị, nhưng mà họ cũng không quá để ý. Tất nhiên, đối với một đối thủ đã bị họ áp chế một trăm năm nay, thế nào cũng tự nhiên nảy sinh sự coi thường.
Kết quả, trong đại hội tranh đoạt ngôi tông chủ 30 năm một lần giữa hai lưu phái, người của Điền môn cuối cùng đã húc đầu vào tấm sắt!
Trong lần tranh đấu đó, Phong môn đưa ra bốn vị cao thủ, liên tục đánh bại mười mấy nhân vật hàng đầu của Điền môn. Mà bọn họ xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, phàm là những người bại dưới tay bọn họ, không chết cũng bị thương, mà một khi bị thương, nhất định là tàn phế!
Đại hội lần đó, Phong môn cuối cùng cũng mở mày mở mặt, mạnh mẽ đạp đổ mối oán hận một trăm năm nay. Có điều về sau này, người của Điền môn cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường!
Ban đầu, là một đệ tử của Điền môn trong lúc ngẫu nhiên bắt gặp cảnh tu luyện của cao thủ Phong môn, hắn ta tận mắt nhìn thấy người của Phong môn nhân làm như thế nào để nhanh chóng nâng cao pháp thuật! Người của Phong môn bắt giết các yêu tinh tu luyện ở hậu sơn của Ngũ Hành tông, sau đó tàn nhẫn hấp thụ tinh phách của chúng.
Về sau, sau khi thu được tin tức, Điền môn ngầm tăng cường tra xét, quả nhiên lại có phát hiện. Bọn họ phát hiện người của Phong môn, rõ ràng là dùng một loại tu ma công pháp để truyền công! Cũng chính là sau khi pháp thuật của một đồ đệ đạt đến một trình độ nhất định, là có thể khiêu chiến sư phụ của mình, mà nếu như đồ đệ thắng lợi, sư phụ liền đưa toàn bộ pháp lực cả đời trút hết sang người của đồ đệ.
Sau đó, vị sư phụ bị mất đi pháp lực cả đời, cũng giống như ngọn đèn cạn dầu mà chết.
Phương pháp như vậy tự nhiên là tà ác quỷ dị, hoàn toàn không có lấy nửa phần nguyên tắc của đệ tử danh môn chính phái! Người của Điền môn đại nộ, thêm vào đó là cừu hận trăm năm với Phong môn, hai bên cuối cùng thẳng thừng trở mặt.
Điền môn tuyên bố Phong môn tu luyện yêu thuật tà phái, muốn trục xuất Phong môn ra khỏi Ngũ Hành tông.
Mà người của Phong môn, với danh nghĩa tông chủ cũng muốn trục xuất Điền môn ra khỏi Ngũ Hành tông.
Trong lần trở mặt này, hai bên cuối cùng không hề đắn đo, bắt đầu một trường tàn sát lẫn nhau, đao xuất máu chảy. Ngày trước mọi người còn nể mấy phần đồng tông, ngày bình thường ta tranh ngươi đấu còn lưu lại chút phân tình, lần đoạn tuyệt cuối cùng này, mọi người không có chút dư địa nào cả. Hoàn toàn là liều mạng ngươi chết ta sống!
Kết quả, vốn là một Ngũ Hành tông danh tiếng lừng lẫy, sau một trường nội chiến gần như đã diệt môn, tinh anh đệ tử trong tông phái ban đầu cũng gần như chết hết sạch, đại đa số là chết trong lúc tranh đấu. Mà hai phái từ nay cũng đã kết thành mối thù không thể giải!
Điền môn lại đem sự tình Phong môn tu luyện tà ác pháp thuật tuyên truyền ra ngoài. Loại tu luyện pháp môn đi ngược lại với thiên đức này lập tức gặp phải sự chỉ trích của tu hành giả của các tông phái khác, lại có thêm không ít chính tông tu hành giả muốn thế thiên hành đạo, muốn diệt ác để lập danh, trực tiếp ra mặt truy sát người của Phong môn. Trải qua hạo kiếp lần này, Phong môn cuối cùng dần dần mai danh ẩn tích. Mà ngược lại, Điền môn đã trở thành môn phái duy nhất của Ngũ Hành tông.
Có điều Ngũ Hành tông hiện nay, nguyên khí sớm đã đại thương, trở thành một tiểu tông phái trong thế tục.
Từ đầu tới cuối, Phong Cuồng đều như sử dụng một loại giọng điệu hời hợt để kể. Ngữ khí hắn bình thản, lãnh đạm, giống như đang nói về một sự việc của người khác không liên qua chút gì đến mình vậy. Chỉ là Tiểu Lôi dường như có thể từ trong ngữ khí lãnh đạm của Phong Cuồng, nghe ra một chút bi thương không bình thường.
Thở một hơi dài, Tiểu Lôi cười khổ nói: "Một câu chuyện hay! Vậy thì ngươi nhất định là một người trong Phong môn rồi, đúng không? Mà Điền môn kia, hiển nhiên là Điền gia rồi!"
Phong Cuồng gật gật đầu: "Không sai. Ngươi thấy hay sao... Có thể nghe chuyện của người khác, là có cảm giác hay ho..."
Tiểu Lôi trầm mặc một lúc, nhíu mày nói: "Đây là sự tình trong tông môn của các ngươi, ngươi nói với ta có dụng ý gì vậy?"
Phong Cuồng nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi một lúc, hơi nhếc mép, cười mỉm nói: "Thế nào? Ngươi sợ gì chứ?"
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Ta có thể không sợ sao? Vô duyên vô cớ biết được bí mật của tông phái người khác, đó là điều đại kỵ! Sự việc bí ẩn như thế này, ngươi có thể kể cho ta, không lẽ ngươi nắm chắc ta không thể tiết lộ ra ngoài? Hoặc là ngươi đã chuẩn bị để thủ tiêu ta?"
Hắn nhìn Phong Cuồng, trong mắt lộ ra vẻ hài hước. Phong Cuồng lắc đầu nói: "Ta chỉ là rất có hứng thú với ngươi... Với lại, Lôi tiểu thư cũng nói với ta giao dịch giữa ngươi và cô ấy. Ta cực kỳ tò mò, một người trẻ tuổi như ngươi, làm sao có thể là một người tu hành thân hoài pháp thuật? Ta tuyệt không muốn giết ngươi... Thực tế, ta mặc dù là người của Phong môn, nhưng mà cho tới hôm nay, ta chưa giết một người nào".
Mấy ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đan xen vào nhau, làn da trắng như của con gái vậy.
"Vậy thì ta yên tâm rồi". Tiểu Lôi cười hi hi: "Vậy thì, ngươi không phải đang tính toán đường đi nước bước sao, rốt cuộc nghĩ thế nào?"
Phong Cuồng gật đầu nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên nói: "Ta biết Lôi tiểu thư đã mua chuộc ngươi một lần, giữa ngươi và cô ta có một giao dịch... vậy thì, ta muốn... mua ngươi thêm lần nữa!"
Tiểu Lôi ngơ ngác, hốt nhiên ha ha cười to, hắn chỉ vào Phong Cuồng, cười đến nỗi ngả nghiêng, giống như nghe thấy một chuyện gì đó cực kỳ hoang đường vậy.
Phong Cuồng bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt không có chút tức giận, cũng không có biểu hiện gì khác, đợi Tiểu Lôi cười xong, hắn ta mới lãnh đạm nói: "Rất tức cười sao?"
"Rất tức cười". Tiểu Lôi ngưng cười, lẩm bẩm nói nhỏ: "Hai ngày hôm nay thật là kỳ quái, không lẽ ta thiên sinh đều rất dễ dàng được người ta lấy lòng vậy sao? Tại sao luôn có người muốn cùng ta giao dịch vậy?"
Hắn than một hơn, nói to: "Được rồi! Ngươi muốn mua chuộc ta làm gì vậy? Nói trước một điều, ta tuyệt đối không thể giúp người ra tay đối phó với Điền Chấn!"
"Ta tuyệt không muốn người điều đó. Ân oán của Ngũ Hành môn chúng ta, tự nhiên do chúng ta tự giải". Phong Cuồng than vãn, nói: "Sự việc vừa rồi ngươi đã nghe qua, chỉ là còn có một sự tình mà ngươi hoàn toàn không biết"
Ngừng một lúc, Phong Cuồng nói tiếp: "Người của Phong môn chúng ta bị khi phụ bao nhiêu năm nay, coi như học khôn được một chút. Tất nhiên không thể đối phó một cách công khai Điền môn, mà bọn họ còn có thể có được sự giúp đỡ của các danh môn chính phái muốn "mua danh mua tiếng". Cho nên chính diện cùng Điền môn công kích, chúng ta không có cơ hội thắng. Ngũ Hành tông mặc dù không mất đi, nhưng rất nhiều pháp thuật cao thâm của tiền nhân đã bị thất truyền, vì vậy, bao nhiêu năm nay, Phong môn vì báo thù Điền môn, đã chuyển sang ám đấu".
Tiểu Lôi cười hi hi một tiếng: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Câu nói này của người xưa, không lẽ Phong môn các ngươi phải mất thời gian cả trăm năm mới hiểu đạo lí này sao?" Hắn liên tục lắc đầu, trong lòng đối với người của Phong môn bất giác rất coi thường.
Với tính khí của Tiểu Lôi, nếu quả như không địch lại cường địch, tự nhiên là nhờ vả bằng hữu, một người đánh không lại, thì dùng quần ẩu. Nếu chính diện đánh không lại, thì tìm cơ hội đâm đao sau lưng. Rõ ràng là quan hệ địch ta, vậy còn tính toán đúng sai làm gì? Chỉ cần có thể hạ gục địch nhân là được!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Lôi sáng lên: "Ta hiểu rồi, tỷ tỷ của Lôi Hống, chính là người của Phong môn các ngươi đúng không? Là mật thám mà các ngươi cài cắm bên cạnh Điền môn..."
Phong Cuồng lãnh đạm nói: "Không sai"
"Giỏi giỏi giỏi! Không nghĩ ra các ngươi mấy người tu hành gia, cũng có thể chơi cái trò cao cấp như Vô Gian Đạo a (Xem phim Vô Gian Đạo thì hiểu nhá)". Tiểu Lôi cười ha ha: "Vậy thì chuyện nói xong rồi, ngươi nói đi, ngươi muốn mua chuộc ta làm việc gì?"
Phong Cuồng nghiêm túc nói: "Nơi mà ngươi đang ở này, bên trong là do Phong môn chúng ta hơn hai mươi năm bố trí. Để đối phó Điền gia, người Phong môn chúng ta tự nhiên nghĩ ra một biện pháp, không chỉ có con cờ ngầm Lôi gia bên cạnh Điền gia bọn họ".
Tiểu Lôi gật đầu, trầm giọng nói: "Vậy thì, ngươi thừa nhận, trận pháp bên trong trang viện này, là do Phong môn các ngươi ngầm bố trí?".
"Đúng vậy". Phong Cuồng rất thẳng thắn trả lời: "Chỉ là sự việc này tự nhiên có người làm, Lôi tiểu thư thực sự không biết. Lúc xây dựng căn nhà này, Lôi tiểu thư vẫn còn chưa ra đời. Nhà này do người của Lôi gia một thế hệ trước, là đệ tử của Phong môn chúng ta, phụng mệnh Phong môn xây dựng nên. Chỉ là ám chiêu này bao nhiêu năm, đến hôm nay lại bị ngươi phá tan, cũng chỉ có thể nói đó là thiên ý".
Tiểu Lôi giơ hai tay ra, cười khổ nói: "Điều này không thể trách ta. Các ngươi xây dựng căn nhà này là để hại Điền gia, hi vọng Điền gia trong thời gian sống ở đây sẽ ngầm bị phong thủy họa hại, chỉ là hiện nay nhà này do ta ở. Hắc hắc... Trận pháp phong thủy trong căn nhà này, nếu quả sống ở đây, sợ rằng không đến một tháng là ta đã có thể gặp phải xui xẻo lớn! Việc dùng trận pháp phá phong thủy để hại người, đúng là quá tổn âm đức".
Phong Cuồng mỉm cười: "Ta mặc dù nói với ngươi mấy chuyện này, tuyệt không phải là muốn truy cứu ngươi. Chỉ là hy vọng ngươi có thể giúp ta làm tốt việc ta nhờ vả mà thôi".
"Ngươi nói đi".
Phong Cuồng im lặng mấy giây, đột nhiên vung tay một cái, hắn ta từ trong tay lấy ra thêm một chu sa chỉ phù nho nhỏ, bố trí "tĩnh âm chú"xung quanh (Ngăn không cho âm thanh lọt ra ngoài). Lại nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống đang đứng ngoài xe đằng xa, lúc đó mới hạ giọng nói: "Việc ta nhờ ngươi làm, chính là giúp ta tìm đệ đệ của cô ta!"
"Đệ đệ của cô ta? Không phải là Lôi Hống sao? »
Phong Cuồng mỉm cười, trầm giọng nói : « Ta nói là, thân sinh đệ đệ (em ruột) của Lôi tiểu thư! »
Tiểu Lôi nhíu mày, không nhịn được kêu lên một tiếng kinh hô : « Ngươi! Ngươi nói là, Lôi Hống hắn ta... Lôi Hống hắn ta không phải là... »
« Không phải là Lôi Hống! » Phong Cuồng điềm đạm trả lời.
Tiểu Lôi lần này cuối cùng trợn tròn mắt nhìn Phong Cuồng, hắn bất ngờ ôm bụng cười, nói : « Ha ha ha ha... Chuyện này thật thú vị! Tên gia hỏa Lôi Hống rõ ràng... ha ha ha... hắn ta rõ ràng không phải là con trai của Lôi gia! Mấy việc này ngươi làm sao mà biết vậy? Lôi Hống kia cuối cùng là con của ai? »
Ánh mắt Phong Cuồng hướng đến cửa xe bên ngoài, trên một chiếc xe khác, Phương Bá đang yên tĩnh nằm bên trong.
« Vấn đề thứ nhất trong câu hỏi của ngươi, ta chỉ có thể nói với ngươi, ta tự nhiên có biện pháp để biết! » Phong Cuồng vẫn không quay đầu lại, trả lời đơn giản : « Đến vấn đề thứ hai trong câu hỏi của ngươi, đáp án của ta chính là... »
Hắn ta đưa tay chỉ, Tiểu Lôi lúc đó đột nhiên im miệng, cả khuôn mặt ngờ vực nhìn Phong Cuồng.
« Ngươi nói... hắn ta?! »