Chí Tôn Vô Lại - Chương 97
Chí Tôn Vô Lại
Chương 97: Tôn nghiêm của vô lại
gacsach.com
Tiểu Lôi mang theo tiếc nuối vô hạn chạy ra khỏi phòng của cô nữ phóng viên xinh đẹp.
Trên hành lang còn có khách nhân của hai nhà hàng, bất quá trận đánh nhau hiển nhiên không kinh động đến mấy tầng phía dưới, những người này nhìn Tiểu Lôi vội vàng đi qua, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đích xác là bộ dáng Tiểu Lôi có chút quái dị, hắn mặc một bộ Âu phục vừa thấy đã biết là hàng đắt tiền, nhưng quần áo đã rách nát, có chỗ còn dính mảnh thủy tinh và gỗ, trên trán lờ mờ có huyết tích... nhưng quan trọng là trong tay hắn còn cầm theo một con dao phay!
Theo thang máy tới tầng vừa rồi, cửa thang máy vừa mới mở ra, đã có vài Điền gia vệ sĩ chặn ngay cửa, một người trong đó ngăn Tiểu Lôi lại: "Xin lỗi tiên sinh, nơi này là phòng riêng."
Tiểu Lôi lập tức hiểu ngay, nơi này đã bị Điền gia phong tỏa. Bất quá may mắn Lôi đại tiểu thư đi ra hành lang thấy Tiểu Lôi, lớn tiếng bảo thủ hạ để hắn đến đây.
"Thế nào?" Tiểu Lôi cất thái đao đi.
Lôi đại tiểu thư thở dài: "Đã cho người phong tỏa tầng lầu này, không cho bất luận kẻ nào tiến đến. Thi thể dưới lầu ta cũng phái người lập tức đem đi, trước mắt còn có vài thủ hạ ở chung quanh, nhìn xem có ai chứng kiến hay không, chuyện này ta không muốn truyền ra ngoài, Điền Chấn cũng có ý này, sự tình này quá quỷ dị, công bố ra ngoài, sợ rằng không hay."
Tiểu Lôi cau mày: "Ta không hỏi chuyện này! Ta hỏi chính là các cô, Kha Nhi có bị thương không?"
Lôi đại tiểu thư nhìn hắn: "Kha Nhi không có việc gì, chỉ hơi hoảng sợ."
Tiểu Lôi gật gật đầu: "Điền Chấn đã tới?"
"Đến rồi, lão vốn đang ở dưới lầu nói chuyện cùng vài khách nhân trọng yếu, may mắn hiệu quả cách âm của nhà hàng không tệ, chúng ta đánh cho kinh thiên động địa trên lầu, phía dưới lại không thể nghe thấy thanh âm gì, đại bộ phận tân khách không hề bị kinh động... chỉ là phòng trên lầu bị phá tan hoang, ta đã phái người tu sửa lại phòng. Người trong nhà hàng ta cũng phái người đến dặn dò... sự tình không thể tiết lộ ra ngoài."
"Nói như vậy, cũng không báo cảnh sát?"
"Không có!" Lôi đại tiểu thư nheo mắt, hạ giọng nói: "Ngươi nghĩ, nếu bị mọi người biết, trong yến hội sinh nhật của Điền Kha Nhi tiểu thư xuất hiện một quái vật không phải con người... ngươi cho rằng mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới một cánh cửa phòng, nơi này không bị đổ vỡ, đại môn đóng chặt, trước cửa còn có hai vệ sĩ đứng đó, thần sắc khẩn trương.
Lôi đại tiểu thư ra hiệu cho bọn họ mở cửa.
"Ngươi hãy vào đi, Kha Nhi ở trong. Điền Chấn vừa rồi đã đi xuống, phía dưới phải có hắn ra mặt trấn an mọi người... mặc dù đại bộ phận không biết đã xảy ra cái gì, nhưng trên lầu bị phong tỏa, sẽ có người cảm thấy hiếu kỳ." Lôi đại tiểu thư cười nói: "Ngươi đi vào an ủi Điền Kha Nhi một chút, nha đầu này rất hoảng sợ, nhốt mình trong phòng không đi ra ngoài, Điền Chấn vừa rồi nói cũng không được. Hơn nữa... ngươi nhanh một chút, bởi vì Điền Chấn đi xuống tìm đệ đệ của ta! Hắn có thể là muốn tìm Lôi Hống đến an ủi Kha Nhi. Ngươi may mắn đến trước, an ủi Kha Nhi đi."
Tiểu Lôi hơi đau đầu, cười khổ: "Được rồi, ta vào thăm nàng. Còn nửa, các người nói với tân khách như thế nào?"
Lôi đại tiểu thư trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt: "Ta cho người nói cho mọi người biết, nói là ống nước nhà vệ sinh trên lầu nổ tung."
"Lý do thối hoắc." Tiểu Lôi nhún vai cười, đẩy cửa đi vào.
"Đợi một chút!" Lôi đại tiểu thư kéo Tiểu Lôi, đem một bao gì đó dúi vào tay hắn.
Là một bao sơ cấp cứu, bên trong có vải gạc morphin còn có một ít dược phẩm xử lí ngoại thương.
"Cám ơn." Tiểu Lôi lộ ra vài phần mỉm cười chân tâm.
"Đừng đi vào!" Tiểu Lôi vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy thanh âm kinh hoàng của Điền Kha Nhi truyền đến.
Trong căn phòng này, bên trong còn có một cánh cửa đóng chặt, giọng của Điền Kha Nhi từ bên trong truyền ra.
"Là ta." Tiểu Lôi tận lực làm cho thanh âm của mình nhu hòa một chút, hắn cởi áo khoác tiện tay quăng trên sàn.
Cửa phòng chậm rãi mở ra một khe hở: "Tiểu Lôi ca ca?"
Tiểu Lôi đẩy cửa đi vào, liền thấy Điền Kha Nhi quỳ trên sàn, người tựa vào bức tường cạnh cửa, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi. Tiểu Lôi thầm thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Kha Nhi.
Hắn cảm giác được nữ hài trong lòng vẫn đang run rẩy, cơ thể như một con chim câu sợ hãi.
"Tốt rồi, tốt rồi... không có việc gì." Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nữ hài, kéo mặt nàng kề trên ngực mình. Điền Kha Nhi đột nhiên khóc òa, nói đứt quãng: "Quái vật đó... cái đó... quái vật..."
"Không có nữa." Tiểu Lôi ôn nhu nói: "Quái vật đã bị ta đánh chạy rồi."
"Nhưng, nhưng ta thấy hắn! Ta thấy hắn giết người... hắn giết người..."
Cảm giác được cái áo trước ngực mình tựa hồ có chút ẩm ướt, Tiểu Lôi nâng mặt Kha Nhi, thanh âm không lớn, nhưng rất kiên định nói: "Tốt rồi, sự tình đã đã xong. Quái vật đã chết rồi, bị ta tự tay tiêu diệt. Nàng có thể yên tâm. Không có ai sẽ thương tổn nàng."
Trong lòng hắn thêm vào một câu: "Sợ rằng đối phương cũng không phải vì nàng mà tới, mục tiêu là ta đây."
Bị hai cánh tay mạnh mẽ của Tiểu Lôi ôm lấy, Kha Nhi hơi yên ổn một chút, khuôn mặt lại dần dần đỏ lên, ư một tiếng, ngã đầu vào vai Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười khổ, nâng khuôn mặt nàng nhẹ nhàng hôn. Nguyên bản chỉ là một nụ hôn an ủi mà thôi, nhưng không ngờ tới môi mình vừa mới đặt lên làn da mịn màng trên mặt Kha Nhi, nữ hài lại nhắm mắt, quay mặt về phía Tiểu Lôi, vẻ mặt quả thực làm Tiểu Lôi thầm có chút run rẩy không thôi.
Rốt cuộc, đôi môi kề sát, phảng phất thưởng thức một cách tinh tế, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của Điền Kha Nhi.
Đây là lần thứ hai hai người hôn nhau, Điền Kha Nhi tựa hồ đờ người, bất quá dần dần mềm ra trong lòng Tiểu Lôi. Hai người đang hôn nhau đắm đuối, đột nhiên nghe thấy đại môn bên ngoài "bình" một tiếng khai mở, sau đó truyền đến thanh âm mạnh mẽ của Lôi Hống: "Kha Nhi đâu? Kha Nhi muội muội?"
Hai người lập tức phân khai, đại môn bên cạnh cũng bị một cước đạp tung, Lôi Hống bước vào, liếc thấy hai người đang ôm nhau trên sàn, khuôn mặt Lôi Hống đờ ra, miệng nhìn như có thể nhét vào hai quả trứng gà, nhìn chằm chặp đôi nam nữ.
"Ngươi, ngươi, các ngươi... các ngươi?!" Ánh mắt Lôi Hống tràn ngập ngạc nhiên, tựa hồ nói không nên lời, sau đó, gã đô con đột nhiên ý thức lại quay đầu nhìn...
Phía sau hắn, Lâm San San và Như Hoa hai người đang sóng vai đứng sau, Như Hoa sắc mặt âm trầm, Lâm San San nhìn Tiểu Lôi đang ngồi trên sàn còn Điền Kha Nhi đang ngồi trong lòng hắn. Lâm San San cắn môi, nàng không nói gì, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó làm người ta cảm thấy đau khổ...
Tiểu Lôi buông Điền Kha Nhi ra, đứng dậy. Hắn cụp mắt, không dám nhìn vẻ mặt Lâm San San, khuôn mặt có chút khổ tâm.
Kết quả mọi người lâm vào trầm mặc, cuối cùng, mở miệng đầu tiên, lại là Lâm San San!
"Ta... ta nghe nói đã xảy ra chuyện... cô thế nào? Cô không có việc gì chứ?"
"Ân... không sao."
Lâm San San cười rất miễn cưỡng: "Vậy, vậy là tốt rồi." Nàng nhẹ nhàng khều Như Hoa, hạ giọng nói: "Ta mệt rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Như Hoa hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng thấy ánh mắt gần như cầu xin của Lâm San San, rốt cuộc ngậm miệng lại, kéo Lâm San San xoay người bước đi.
Lôi Hống đứng ở nơi đó, đi cũng không phải, ở cũng không phải, có chút cứng ngắc. Tiểu Lôi tựa hồ cũng muốn giữ lại, nhưng đưa tay ra rồi lại buông.
Làm gì? Giữ lại thế nào? Giữ lại rồi phải nói cái gì?
Lôi Hống há hốc miệng, khó khăn nói: "Các ngươi? Hai người các ngươi? Các ngươi?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Tốt rồi, đừng có các ngươi chúng ta... Lôi Hống... ngươi ra ngoài đi giúp ta đi theo hai nàng... có chuyện gì chúng ta... chúng ta trở về nói sau."
Lôi Hống chớp mắt, rốt cuộc không nói gì, vỗ vỗ vai Tiểu Lôi, xoay người ra khỏi phòng...
Sau đó trong phòng chỉ còn lại hai người Kha Nhi và Tiểu Lôi, bầu không khí có chút xấu hổ, bầu không khí vi diệu ấm áp vừa rồi đã tiêu thất, hai người yên lặng không nói gì, đều có chút ngượng ngùng.
"Nữ hài đó... cô ấy giống như... rất thích anh? Nàng giống như cùng các anh ở cùng một chỗ, phải không?" Điền Kha Nhi cẩn thận hỏi.
Tiểu Lôi không nói, nhẹ nhàng ôm nàng, cũng không trả lời, chỉ nói: "Chúng ta ra ngoài đi. sự tình đêm nay không thể rêu rao ra ngoài... nàng hiểu được không?"
Điền Kha Nhi thở dài: "Muội biết rồi... muội là con gái của Điền Chấn, từ nhỏ muội đã biết rất nhiều chuyện, là thân bất do kỷ. Chuyện gì phải nói, chuyện gì không thể nói, muội trong lòng có chừng mực."
Hai người ra khỏi phòng, liền thấy Lôi đại tiểu thư tựa ở ngoài cửa, trên mặt mang theo ý cười nhìn hai người: "Thế nào? Người phía dưới đang sốt ruột."
Tiểu Lôi không nói, chỉ dẫn theo Điền Kha Nhi đi đến cầu thang, đợi Điền Kha Nhi đi ở phía trước, hắn đột nhiên quay đầu dùng thanh âm chỉ có mình và Lôi đại tiểu thư mới có thể nghe thấy: "Vừa rồi là cô cố ý đưa bọn họ tới, đúng không?"
Lôi đại tiểu thư chỉ mỉm cười, tịnh không trả lời.
Trong nháy mắt, tia hảo cảm đối với nàng vừa phát sinh trong lòng Tiểu Lôi đã tan thành mây khói.
Đi vào trước thang máy, đột nhiên một nam nhân đi tới bên cạnh Tiểu Lôi, nam nhân đó đầu trọc, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng, Tiểu Lôi nhận ra hắn, chính là một bộ hạ đắc lực bên cạnh Điền Chấn, hình như gọi là A Liệt, lúc trước Tiểu Lôi lần đầu tiên bị trói đến Điền gia chữa bệnh cho Điền Kha Nhi, là bị tên đầu trọc A Liệt dẫn đi từ cửa hàng tướng số.
"Tiểu Lôi tiên sinh... Điền tiên sinh muốn gặp ngươi, bây giờ!" ngữ khí của A Liệt lạnh như băng, ngữ khí căn bản không phải đang thương lượng hoặc là mời, mà thật ra giống như một loại mệnh lệnh.
Nếu là người khác dùng loại ngữ khí này cùng Tiểu Lôi nói chuyện, hắn quá nửa là không thèm nhìn, mặc kệ đối phương là ai. Nhưng đây lại là người do Điền Chấn phái tới... mình vừa mới ôm ấp con gái người ta trước mắt mọi người, bây giờ ba của nữ hài muốn gặp mình, lại còn xấu hổ hay sao?
Tiểu Lôi thở dài, quay sang nói với Kha Nhi: "Được rồi, cô đi xuống trước, ta sẽ đến sau." "Tạm biệt anh, hẹn gặp lại."
Điền Chấn đang ngồi một mình trong phòng họp, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Tiểu Lôi cố ý thở dài, cười nói: "Xem ra, Điền tiên sinh. Hình như mỗi lần chúng ta gặp mặt, đều có chút phiền toái."
Điền Chấn gật đầu, chỉ vào cái ghế trước mặt: "Ngồi."
Thấy Tiểu Lôi ngồi xuống, Điền Chấn đột nhiên cười, lão mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt cũng rất nghiêm túc: "Đầu tiên, ta rất cảm tạ ngươi, bởi vì xem tình huống đêm nay... ngươi lại cứu con gái ta một lần nữa."
Tiểu Lôi cười khổ, không nói gì.
Ngón tay Điền Chấn gõ nhẹ mặt bàn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói: "Nhưng, ngươi cũng mang đến cho ta một ít phiền toái... nhưng lại không phải phiền toái bình thường!"
Tiểu Lôi ngẩm nghĩ, trả lời: "Phiền toái chỉ chú trọng vào những người khác thường, phàm nhân bình thường, sợ rằng muốn có phiền toái cũng không có được."
Điền Chấn cười to vài tiếng, nói: "Nói thật là hay! Ta luôn luôn cho ngươi là một dị nhân, dị nhân tất có dị sự, cho nên, vốn ta mặc dù biết sự tình giữa ngươi và Kha Nhi, nhưng cũng không quá phản đối, mặc kệ như thế nào, mạng của nó đều là do ngươi cứu về. Nhưng... bây giờ xem ra, tựa hồ ta còn suy nghĩ chưa đủ."
Điền Chấn đột nhiên từ dưới bàn lấy một ra cái điều khiển từ xa, quay về một màn hình treo trên tường ấn nhẹ một cái.
Trên màn hình chớp động rồi sáng lên, lập tức xuất hiện những hình ảnh gì đó.
Màn ảnh hình như là từ một camera an ninh, chỉ có hai màu đen trắng, không nghe thấy tiếng động gì, trên màn hình đang chiếu cảnh của khu vui chơi!
Hiển nhiên góc độ của camera không phải quá tốt, nhưng nhìn màn hình, cũng miễn cưỡng có thể thấy trận đánh nhau tại bánh xe quay ở khu vui chơi... trong đó có một cảnh rất rõ, là Michael bị ba tên huyết tộc vây lấy, còn Tiểu Lôi lăng không lên bánh xe quay.
Hình ảnh chỉ là chợt lóe qua, bởi vì chất lượng hình ảnh quả thực quá kém, căn bản thấy không rõ mặt người, nhưng dựa vào quần áo hay thân hình, vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Tiểu Lôi chỉ nhìn trong chốc lát, cười khổ: "Điền tiên sinh quả nhiên thần thông quảng đại, loại hình ảnh trong camera an ninh này, ông cũng có thể lấy được."
Điền Chấn lạnh lùng nói: "Điền gia của ta có một ít đối thủ lợi hại, không phải là người bình thường. Cho nên trong phạm vi thế lực của ta, có phát sinh sự tình gì kỳ quái, ta cũng sẽ tìm được tin tức... mỗi tháng ít nhất có mấy trăm người lĩnh thu nhập từ ta. Chuyện này cũng chỉ là một ít tiền mua tin tức của ta mà thôi."
Tiểu Lôi cười khổ, không nói gì.
Điền Chấn nghiêm mặt nói: "Thẳng thắng mà nói, ta rất kinh ngạc khi thấy đoạn băng này... phi thường kinh ngạc. Đồng thời ta cũng rất lo lắng..."
Tiểu Lôi mĩm cười: "Lo lắng sao? Sợ rằng không phải lo lắng vì ta, ông lo lắng cho Kha Nhi, đúng không?"
"Đúng vậy." Điền Chấn lập tức khẳng định, sắc mặt nghiêm túc: "Ta chỉ có một đứa con gái là Kha Nhi. Điền gia chúng ta vốn có một đối thủ cực kỳ đau đầu, ứng phó một đối thủ này, cũng đủ để làm ta rất đau đầu. Cho nên, ta không hy vọng có thêm phiền toái, hiểu được chưa? phiền toái ngoài kế hoạch!"
Tiểu Lôi day day thái dương huyệt, cười khổ: "Rất rõ ràng, ông nói rất rõ ràng."
"Nếu nói từ lúc đầu, ta chỉ là kinh ngạc, vậy bây giờ ta đã bắt đầu có chút đau đầu." Điền Chấn nheo mắt, trên người lão tỏa ra một cổ khí thế bách nhân, ánh mắt khép hờ lộ ra một tia uy nghiêm: "Phiền toái ngươi dẫn đến, tựa hồ không hề đơn giản... ít nhất từ cuộn băng, những người đó đều không phải người thường... chuyện này làm ta phi thường kinh hãi!"
Tiểu Lôi bỉu môi...
"Chuyện này khiến cho ngươi lo lắng? Ngươi còn không thấy chuyện ta gặp được khi đi tiên sơn đại hội đâu. Mấy tay gia hỏa đều là lão quái vật mấy trăm tuổi, phi kiếm pháp bảo bay tới bay lui đầy trời, nếu để ngươi xem cảnh đó, ngươi còn không nổi cơn đau tim?"
Điền Chấn thấy Tiểu Lôi không nói, gật đầu, chậm rãi nói: "Vậy bây giờ, đêm nay, ngươi có thể giải thích chuyện này?"
Hắn nhẹ nhàng ấn một nút khác, hai người bức tường bên cạnh tự động mở ra, là một căn phòng nhỏ. Căn phòng không lớn, cửa từ từ mở ra, chỉ thấy trên mặt đất một người đang nằm.
Người đó tóc vàng, mũi cao, khuôn mặt của một người Bắc Âu điển hình, mặc dù nằm trên sàn nhà, nhưng dáng người cực kỳ vạm vỡ, nửa người trên hoàn toàn xích lỏa, quần cũng rách bươm, toàn thân cơ hồ trần trụi. Tiểu Lôi chỉ liếc qua, đã nhận ra, chính là quái vật đã tập kích mình đêm nay!
"Ngươi có thể giải thích một chút, đây là người nào?" Điền Chấn ngữ khí có chút bất thiện: "Đêm nay hắn xuất hiện ở chỗ này, giết hai thủ hạ của ta, xuýt nửa thương tổn con gái ta... nhưng ta nghĩ, phiền toái này tựa hồ không phải nhắm vào Điền gia... hơn nữa, ta tựa hồ cũng không nhớ rõ mình từng trêu chọc qua loại quái vật có thể biến hình thế này."
Lửa giận trong lòng Tiểu Lôi bốc lên. Hắn nheo mắt, đột nhiên lộ ra nụ cười quái dị, chậm rãi nói: "Điền tiên sinh, ông đang cảnh cáo ta sao?"
Điền Chấn cau mày: "Cảnh cáo không có gì để nói. Chỉ là ta đã nói, ta chỉ có một đứa con gái... nguyên bản ta cũng không phản đối ngươi... nhưng bây giờ xem ra, ngươi đã có phiền toái khắp người, ta không hề hy vọng thấy phiền toái này thông qua ngươi mà thương tổn đến con gái ta."
"Ha ha ha..." Tiểu Lôi đứng bật dậy, cười to vài tiếng, nhìn Điền Chấn, lạnh lùng nói: "Tốt rồi, ta hiểu được ý tứ của ông. Ông yên tâm đi, những chuyện sau này, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến bất cứ người nào trong Điền gia."
Hắn đột nhiên hơi gật đầu, dùng ngữ khí bình tĩnh, cười nói: "Bây giờ, ta có thể ra khỏi đây chưa?"
Điền Chấn trầm ngâm một lát, từ trong người lấy ra một tờ chi phiếu, đặt trên mặt bàn chậm rãi đẩy tới.
"Một năm trước, ta cho ngươi hai tấm chi phiếu, nhưng sau lại từ ngân hành báo tin, hai tấm chi phiếu ngươi đều không đến đổi... mặc dù ta không biết vì cái gì ngươi bỏ đi một món tiền như vậy, nhưng Điền Chấn ta làm người, luôn luôn không thích nợ người khác."
Tiểu Lôi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Điền Chấn, lại nhìn trên chi phiếu bàn. sắc mặt hắn bình tĩnh nhưng có chút đáng sợ, ngay cả Điền Chấn, chạm phải ánh mắt của Tiểu Lôi, trong lòng cũng không nhịn được ớn lạnh.
Sau đó, Tiểu Lôi đột nhiên cười, hắn cười rất bình tĩnh, sự bình tĩnh có chút đáng sợ.
"Rất lâu rất lâu trước, ta đã học được một đạo lí... có tiện nghi không chiếm là vương bát đản." Tiểu Lôi mỉm cười, ngữ khí lại bình thản phảng phất không mang theo một chút hứng thú nào: "Tỷ như hôm nay, ông rõ ràng là dùng một món tiền mua chuộc ta... có thể nói, dùng một món tiền để tống cổ ta đi, hoặc nói là mua sự tôn nghiêm và tự tôn của ta, nếu lại nói khó nghe hơn một chút, ông dùng tiền bạc xỉ nhục ta... nhưng ta cũng không phẫn nộ... bởi vì ông có tư cách, bởi vì ông có tiền, ông có thế lực, tiền của ông nhiều đến độ thậm chí có thể đè chết ta. A a..."
Hắn cười, tiếp tục nói: "Nếu ta là loại người sĩ diện, ta sẽ làm ra vẻ phẫn nộ, đem tấm chi phiếu này xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó hung tợn nhổ một ngụm nước bọt, cao giọng tuyên bố cảm tình gì đó của ta là vô giá, tình yêu của ta là các loại cao thượng rắm thối... nhưng may mắn, ta không phải là loại người nhàm chán đó. Ta không phải! Ta chỉ là một vô lại, một tiểu vô lại mà thôi."
Tiểu Lôi mỉm cười, đưa hai ngón tay cầm tấm chi phiếu, đặt trên miệng hôn một cái, cười hì hì bỏ vào người. "Vậy đi Điền tiên sinh, chúng ta sau này sẽ gặp lại."
Nói xong, Tiểu Lôi nghênh ngang ra khỏi phòng, không hề hồi đầu nhìn Điền Chấn. Ra tới phòng bên ngoài, nụ cười trên mặt hắn mới tiêu thất một chút, ánh mắt lại lạnh như băng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vài vệ sĩ, Tiểu Lôi xuống lầu tới sân khấu lộ thiên của yến hội.
Giờ phút này các tân khách đã ổn định, một hồi chém giết trên lầu đêm nay, tựa hồ không ai biết. Điền Kha Nhi tựa hồ đã thay y phục, tỏa sáng trong vòng vây của chúng nhân, phảng phất như chúng tinh củng nguyệt. Ngoại trừ ánh mắt nàng tựa hồ thỉnh thoảng hiện lên một chút mê ly, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, phần lớn thời gian, nàng mỉm cười rất lịch sự.
Tiểu Lôi đi xuống cầu thang, thấy Điền Kha Nhi bị một đám người vây quanh chúc phúc, hắn đột nhiên cảm thấy nơi này rất nhàm chán, quả thực nhàm chán đến tận cổ.
"Ngươi tựa hồ có chút kỳ quái." Phía sau truyền đến một thanh âm, là Lôi đại tiểu thư. Nàng bưng một ly rượu, tư thái ưu nhã đứng đó, bận bộ lễ phục màu đỏ, khiến cho nàng nhìn qua phảng phất như một đóa hồng kiều diễm.
Tiểu Lôi chẳng nói câu nào, lại không để ý đến vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, lấy ly rượu trong tay Lôi đại tiểu thư, ngửa cổ uống cạn một hơi, lúc này mới chậm rãi thở hắt ra: "Thật khó uống."
Lôi đại tiểu thư nhún vai: "Chỉ là ngươi không quen mà thôi."
Tiểu Lôi tiện tay đem ly rượu quăng đi, vỗ vỗ quần áo, nói: "Tốt rồi, chuyện đáp ứng cô, ta đã hoàn thành... còn như chuyện còn lại, ta cũng không muốn làm tiếp, giao dịch của chúng ta đến đây là chấm dứt!"
Ánh mắt Lôi đại tiểu thư nheo lại, mờ mờ chớp động một tia lửa.
Tiểu Lôi lại đột nhiên đến gần một bước, thừa dịp bên cạnh không người, rất nhanh vươn tay nhéo cằm Lôi đại tiểu thư. Tiểu Lôi kề mặt sát mặt Lôi đại tiểu thư, cười ác ý: "Cô biết hay không, nếu cô ít gây chuyện, kì thật lại rất đẹp."
Trong mắt Lôi đại tiểu thư hiện lên vẻ lúng túng, đột nhiên nhấc chân đá tới Tiểu Lôi! Chiêu thức nàng dùng chính là võ thuật chính tông "Liêu âm thối"!
Tiểu Lôi cười ha ha lắc mình né tránh, lập tức lui ra phía sau vài bước. Ngại chung quanh có người, Lôi đại tiểu thư không dám ra tay nửa, tức giận đến nổi mặt đỏ bừng, nghiến răng nói: "Ngươi! Ngươi to gan!"
Tiểu Lôi bỉu môi: "Con người ta lá gan tựa như không nhỏ."
Hắn vỗ tay, nói: "Nơi này ta ở đủ rồi, bây giờ, ta muốn quay về. Ta sẽ tiếp ở trong trang viên đó, cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ đi, bởi vì con người ta căn bản là một tên vô lại, chuyện có thể chiếm tiện nghi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Hắn xoay người đi vài bước, đột nhiên đứng lại, quay đầu cười nói: "Tý nửa quên mất một chuyện... à, trên lầu, một trong các phòng của lầu chín, còn có một chuyện phiền toái chưa kết thúc... ta đuổi theo quái vật đó tới lầu chín, vừa lúc trong phòng có một nữ nhân biết ta... bất quá ta đã đánh ngất nàng. Cô tốt nhất có thể phái người đi xem nàng, thuận tiện kết thúc chuyện này... bất quá nhắc nhở cô trước, tốt nhất phái một nữ nhân đến phòng đó... bởi vì lúc ta đánh ngất cô gái đó, nàng đang không mặc quần áo... hơn nữa, nàng là một vị nhân vật của công chúng. Xem cô làm sao bịt miệng của nàng lại."
Tiểu Lôi nói xong bỏ đi, Lôi đại tiểu thư đứng lại hai mắt trợn tròn.
Tiểu Lôi đi về phía Lâm San San.
Lâm San San Như Hoa Lôi Hống ba người đứng ở một góc sáng sủa, lưng Lâm San San quay về Tiểu Lôi, tựa hồ đang ngẩn người nhìn gì đó, mà Như Hoa và Lôi Hống hai người đứng bên cạnh nàng, sắc mặt Lôi Hống càng xấu hổ, xem ra nói chuyện cũng không phải, không nói cũng không phải.
"Hê." Tiểu Lôi sắc mặt như thường chào hỏi.
Như Hoa vừa thấy Tiểu Lôi, lập tức nghiêm mặt lại.
Tiểu Lôi căn bản không để ý tới nàng, đặt tay lên vai Lâm San San, nàng tựa hồ có chút khẩn trương.
"Ta hơi mệt mỏi, nơi này quá nhàm chán, ta muốn về, cô nguyện ý theo ta trở về không?" Tiểu Lôi cười rất ôn hòa.
"Trở về?" Lâm San San sửng sốt : "Bây giờ sao? Nhưng..." ánh mắt nàng không khỏi nhìn Điền Kha Nhi đứng giữa đám người. Điền Chấn cũng đã đến, chỉ là đứng ở trên cầu thang mỉm cười.
"Bây giờ." Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ta không muốn ở chỗ này nửa, nếu cô không thích, ta có thể tự mình trở về."
Ánh mắt Lâm San San lập tức sáng ngời, tất cả thần thái đều đã trở lại, nàng gật đầu, nhỏ nhẹ nói: "Hay lắm, em đi cùng anh! Vô luận anh muốn đi đâu em đều cùng đi với anh!"
Tiểu Lôi cười rất vui vẻ, nắm tay Lâm San San, kéo nàng ra ngoài, lại hồi đầu nhìn Lôi Hống Như Hoa, cười nói: "Các ngươi tự vui đi, không cần quản chúng ta."
Hai người rời đi, không có làm cho kẻ nào chú ý, ngay cả Điền Kha Nhi cũng không nhận thấy Tiểu Lôi rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Tiểu Lôi đột nhiên xé bỏ bộ quần áo đắt tiền, vo thành một bó sau đó tùy ý quăng vào thùng rác, thở dài: "Thoải mái hơn! Mặc quần áo quý như vậy trên người, cảm giác giống như bị một cục tiền đè trên người, thật sự rất khó chịu."
Lâm San San hé miệng cười, nhìn Tiểu Lôi sóng mắt cực kỳ ôn nhu.
Tiểu Lôi huýt sáo, hít sâu một hơi: "Không khí bên ngoài tốt quá."
Hắn gọi một chiếc taxi, kéo Lâm San San đi vào. Tiểu Lôi báo địa chỉ nhà cũ của mình.
Lâm San San bên cạnh thủy chung không hỏi một câu, chỉ là nhu thuận ngồi cạnh hắn, yên lặng nhìn Tiểu Lôi.
Nhà cửa hai bên đường bỏ lại phía sau, xe hơi chạy trên đường quốc lộ, Tiểu Lôi đột nhiên mở miệng phá tan trầm mặc.
"Cám ơn cô, cám ơn cô đã không hỏi điều gì." Tiểu Lôi đột nhiên thấp giọng nói một câu, lúc hắn nói câu này, trên mặt không có một tia cợt nhã, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Lâm San San "Ân" một tiếng, đột nhiên chủ động nắm chặt tay Tiểu Lôi, sau đó chậm rãi ngả đầu tựa trên vai Tiểu Lôi, nhắm mắt lại.
Trong lúc đó, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy con tim mình trở nên nhu nhuyễn dị thường.
Đúng vậy, rất nhu nhuyễn...