Chiến Thần Tu La - Chương 67
Chiến Thần Tu La
Chương 67
CHƯƠNG 67
Lúc này, trong một căn biệt thự sang trọng, một bàn đầy món ngon.
Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu và Đường Văn Chương ngồi vào bàn vui vẻ thưởng thức bữa tối.
Đinh Phong Thành vừa nhai thịt bò vừa nói: “Thằng Giang Nghĩa chết tiệt kia, để anh ta ngạo mạn lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để chấn chỉnh anh ta!”
Đường Văn Chương cười khẩy.
Anh ta vẫn nhớ chuyện tổng phụ trách nhậm chức lần trước, lần đó Giang Nghĩa khiến anh ta mất hết mặt mũi, anh ta tức giận mấy ngày không ra khỏi cửa, món nợ này cũng có cơ hội để trả rồi.
Đinh Hoàng Liễu có chút nghi ngờ nói: “Nhưng mà thấy biểu hiện của anh ta trong cuộc họp hôm nay, chị cảm thấy hình như Giang Nghĩa có kế hoạch gì đó? Chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề gì?” Đinh Phong Thành mỉm cười vui vẻ nói: “Chị à, chị không phải không biết tình hình bây giờ của nhà họ Đinh. Từ sau khi nhà họ Đinh lấy được dự án xây dựng của thành phố thì đã trở thành kẻ thù chung của các công ty trong toàn thành phố rồi. Bọn họ chỉ mong sao nhà họ Đinh trở thành trò hề cho thiên hạ. Căn bản không có công ty lớn nào sẵn sàng giúp đỡ nhà họ Đinh chứ đừng nói đến việc đầu tư tiền bạc. Tên Giang Nghĩa đó không tiền không quyền, sao có thể thuyết phục được những công ty kia bỏ tiền ra cho nhà họ Đinh được chứ.”
Đường Văn Chương cũng nói: “Về điểm này thì anh đồng ý với Phong Thành. Giang Nghĩa còn không biết xấu hổ muốn nhà họ Lê xin lỗi, ha ha, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ngay cả anh, cho dù có cố gắng hết sức cũng chỉ có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, miễn cưỡng không đi truy cứu chuyện Lê Hùng Phong bị thương thôi. Giang Nghĩa kia có năng lực gì mà có thể khiến nhà họ Lê quên đi thù hận, còn khiến bọn họ đến tận cửa xin lỗi? Là thần tiên hay là quái vật?”
Hai việc này đều khó như lên trời, muốn làm được cùng lúc thì xác suất gần như bằng không.
Hơn nữa, Giang Nghĩa còn khoe rằng chỉ mất có hai ngày.
Đường Văn Chương kiên quyết nói: “Anh dám chắc Giang Nghĩa sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ đâu. Sở dĩ cần hai ngày là vì để mua vé chạy trốn. Chờ xem đi, hai ngày sau tên khốn kiếp đó chắc chắn sẽ biến mất không còn chút dấu vết.”
Đinh Phong Thành vội nói: “Anh rể, anh không thể để cho anh ta chạy trốn được!”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Đường Văn Chương nói: “Anh sẽ bố trí người phong tỏa sân bay, nhà ga và bến xe của thành phố. Cho dù Giang Nghĩa có mọc cánh cũng khó thoát. Hai ngày sau, anh sẽ khiến hắn quỳ lạy trước mặt mọi người, rồi sẽ chơi cho hắn chết luôn.
Dám khiến anh mất mặt thì anh sẽ khiến hắn ta mất mạng!”
Cả ba cùng nâng ly.
“Chúc mừng Giang Nghĩa sẽ toi mạng, cạn ly!”
……
Ban đêm gió lạnh, một bóng dáng lẻ loi bước đi trên đường.
Một chiếc siêu xe hạng sang dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, Lâm Chí Cường bước xuống xe, chào kiểu quân đội.
“Lão đại, tôi đến đón anh.”
“Ừm.”