Chiến Tranh Hoa Hồng - Chương 32

Chiến Tranh Hoa Hồng
Chương 32

Im lặng rất lâu, đến mức không khí trong xe cũng như đóng băng. Máu trên mặt Tuyên Tiêu một giọt cũng không còn, trắng hệt như một tờ giấy.

"Nếu sống cùng anh khiến em cảm thấy khổ sở như thế, vậy thì, được, ly... hôn đi!" Tuyên Tiêu lên tiếng trước phá vỡ sự yên lặng, âm lượng không cao, cũng rất kiên định.

Không hề dễ dàng, chỉ cảm thấy việc này như cát bụi phù du.

"Được, ngày mai tám giờ gặp lại. Em muốn xuống xe đi một chút, trong xe quá bí bách, không cần đợi em, lát nữa em sẽ đón xe quay về." Trì Tiểu Ảnh mỉm cười mở cửa, gió lạnh kéo đến một lượt, vỗ lên mặt, cô không khỏi rùng mình một cái.

Không thể tiếp tục ở trên xe nữa, còn có thể nói gì nữa đây? Cô vô tình hay cô ý, cũng sẽ nhìn thấy chiếc quần lót màu hồng đó, nó giống như một kho đạn, nhắc nhở tình trạng của bản thân cô. Có thể trái tim kiêu ngạo của anh sẽ bị thương, nhưng cô không thể quan tâm đến anh. Bởi vì tim cô cũng đau. Cô không quay đầu lại, dọc theo lề đường đi về phía trước. Cô nghe được tiếng động cơ khởi động, sau đó lướt qua cô, điên cuồng lao về phía trước, khi cô không còn nhìn thấy nữa, đôi vai rũ xuống, tựa vào thân cây ven đường, dần dần tê liệt ngồi sụp xuống đất.

Gió luồn vào áo khoác của cô, thổi tóc bay loạn, cô ngồi ngây ngốc. Mười phút trôi qua, lại thêm mười phút. Những học sinh gần đó tò mò nhìn cô, không biết đang nói gì, cười ồ lên rồi nghênh ngang bỏ đi.

Hoàng hôn buông xuống, đèn đường lần lượt được bật. Tay chân lạnh đến không còn cảm giác, khi điện thoại trong túi vang lên, cô nhất thời không rút ra được. Chuông reo không ngừng, cho đến khi cô mở điện thoại.

"Tiểu Ảnh, vẫn chưa về nhà sao?" Giọng nói êm ái của Tần Lãng từ trong điện thoại truyền đến.

"Vâng, em đang ở bên ngoài." Cô cảm thấy có gì đó trỗi dậy trong lồng ngực, từ từ dâng lên, dần đến cô họng. Hơi ngứa một chút, nhịn không được phải nuốt xuống, chỉ cảm thấy chua chát, cũng không biết là thứ gì.

Tần Lãng nở nụ cười: "Xung quanh nơi ấy thế nào?"

Cô ngẩng đầu lên: "Có cây lớn, có nhà lầu, có học sinh, không có đèn đường, à, có một cái đèn đường tối thui, mắt mờ mất rồi, hì hì." Cô cười ngây ngô.

"Ừm, vậy em ở bên cây đèn đường kia trước đã."

Điện thoại cúp, cô cuộn người lại, tiếp tục ngồi, khuôn mặt lạnh đến căng cứng. Cũng không biết đã bao nhiêu lâu, cô nghe thấy sau lưng có tiếng phanh xe, một cánh tay dài ôm lấy cô từ dưới đất, phút chốc chạm vào gò má của cô, hơi nóng một chút.

"Tần Lãng, anh lợi hại quá, thoáng một cái đã tìm đến rồi! Em đi bộ xa quá, nên lạc cả đường." Hệ thống sưởi trong xe được bật tối đa, sưởi ấm đến cả cõi lòng.

"Ừm." Tần Lãng đưa tay khẽ vuốt tóc cô, từng chút một: "Bây giờ, anh đưa em về nhà, được không?" Anh không phải người Tân Giang, trường học ở Tân Giang nhiều như vậy, để tìm một ngọn đèn tắt ngúm, anh đã vòng đi vòng lại trên đường đủ ba tiếng đồng hồ, không dám nói cho cô biết, bây giờ đã gần mười một giờ rồi.

"Được! Tần Lãng, người ta ai làm bác sĩ cũng bận tối cả mắt, sao anh lại rảnh rỗi như vậy?" Cô ngoẹo cổ, hỏi anh.

"Trước đây anh ở nước ngoài, ở Bắc Kinh, cũng bận rộn lắm, động một chút là làm thêm giờ, ca đêm, bất tri bất giác, cơ thể mệt lả đi. Vì để được nghỉ ngơi hẳn hoi, anh mới đồng ý đến Tân Giang đấy. Khi còn trẻ thì không vấn đề gì, qua bốn mươi tuổi, người ta sẽ cảm thấy sức khỏe vô cùng quan trọng."

"Đúng đấy, được sống tốt bao nhiêu, cái gì cũng vẫn còn kịp để làm." Cô gật gù như gà mổ thóc.

Không lâu sau, xe đi vào tiểu khu.

"Bây giờ người ta ngủ sớm thế!" Trì Tiểu Ảnh ngước đầu, nhìn khu trọ đèn tắt tối thui, chớp chớp mắt: "Tần Lãng, em có thể lên lầu, anh không cần bế em."

Tần Lãng phì cười: "Anh bận cả một ngày rồi, sao còn bế em nổi. Được rồi, vậy em lên lầu, hôm khác anh sẽ đến quấy rầy bác gái sau."

"Vâng, lái xe cẩn thận nhé." Cô vẫy tay, xoay người lên cầu thang.

Hành lang cầu thang đèn rất mờ, cô bước từng bậc, mỗi một lần nhấc chân, đều giống như tiêu hao hết thể lực, thở hổn hển như trâu. Tốn gần hai mươi phút, cô mới lên được lầu sáu, giống như một loài bò sát bò đến cửa, móc lấy chìa khóa để mở. Trong phòng lạnh ngắt, sáng nay Hạ Tú Phân nhìn sắc mặt của cô, vội vàng thu dọn hành lý, quay về trấn nhỏ xem tình hình cổ phiếu. Đóng cửa lại, không hề bật đèn, cô nắm tay lại cắn chặt trong miệng, tưởng rằng có thể nhịn, nhưng không được nữa rồi. Nước mắt, như hạt châu đứt dây, lộp độp rơi vỡ.

Nước mắt giàn dụa như mưa, đột nhiên cô nghe được tiếng chuông cửa. Cô còn cho rằng mình bắt đầu bị ảo giác, tiếng chuông đổi thành tiếng gõ cửa gấp gáp. Hàm răng va đập, nước mắt vẫn đọng trên mi, cô khó khăn bước về phía cửa, mở ra.

Tần Lãng lo lắng đứng bên ngoài: "Anh thấy đèn vẫn chưa mở, không yên tâm. Tiểu Ảnh, em..."

Cô không nói gì, giang rộng hai tay, giống như một người rơi xuống nước đang vùng vẫy vớ được một khúc cây, cô nhào vào lòng Tần Lãng, nước mắt tràn mi, rất nhanh đã làm ướt vạt áo Tần Lãng.

Tần Lãng khẽ thở dài, cằm chôn sâu trong tóc cô, yêu thương siết chặt: "Tiểu Ảnh, để anh chăm sóc em, được không?"

Run rẩy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3