Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo - Chương 145
Tô Lê nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trong mũi của cô tràn ngập mùi nước hoa của anh, hương thơm thanh thoát là hương vị quen thuộc của anh.
Cô không nói tiếp, giống như một chú mèo con, hai tay khoác lên vai anh, khuôn mặt mang theo nụ cười xán lạn nhìn anh, gật đầu,nói: “Được, em biết rồi.”
Giang Thần Hy cũng không nói gì, chỉ nhìn anh, đột nhiên nhớ lại lúc đó nghe cô và Trần Miễn nói chuyện.
Trần Miễn nói, cô chính là làm từ băng, một tảng băng cứng, làm thế nào cũng không tan chảy...
Tô Lê hôm nay ở lại, đây là lần đầu tiên cô đồng ý ở lại sau đêm đó.
Giang Thần Hy tắm xong đi ra, nhìn thấy Tô Lê đang in đồ bên cạnh máy in ở thư phòng.
Giang Thần Hy đi đến, xoa xoa nước trên tóc, nhìn cô hỏi: “Đang in cái gì vậy?”
Tô Lê nói: “In kịch bản, ở đây không có. Đỡ phải chạy đi chạy lại, Hoa Hoa chuyển cho em một phần.”
Giang Thần Hy cầm kịch bản vừa được in ra xem, bình thản nói: “Phim mới?”
Tô Lê ừm một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh, bổ sung: “Vai nữ phụ.”
Giang Thần Hy cụp mắt nhìn kịch bản trong tay quét một lượt: “Rất hợp với em.”
Tô Lê quay người dựa vào một bên, cười nói: “Giang thiếu cũng nghĩ vậy sao?”
Giang Thần Hy ngước mắt nhìn cô, giơ tay nắm eo cô, nói: “Nhưng mà hôm nay muốn quá rồi, không được xem nữa, nghỉ đi?”
Tô Lê cũng không kiên trì, đi ngủ trước, Giang Thần Hy đi sấy khô tóc trở lại, thấy Tô Lê đã ngủ rồi...
Giang Thần Hy cũng không có đi kinh động cô, nhìn cô ngủ say như vậy anh có chút không đành lòng...
Chuyện đó qua vài hôm, Giang Thần Hy đi công tác, chỉ ở nhà một đêm, sáng hôm sau liền rời đi.
Hiển nhiên tối qua là đặc biệt trở lại.
Nghe thím Trương nói, trong lòng Tô Lê có cảm giác kỳ lạ.
Không biết là do không muốn cho đám truyền thông thừa cơ nói linh tinh, hay là do hôm đó Giang Thần Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Tóm lại, mấy ngày hôm nay cô đều ngoan ngoãn ở nhà.
Thím Trương cũng biết chuyện Tô Lê bị sảy thai trước đó, mấy hôm nay đều ở bên cô lải nhải. Trách cô tại sao không nói cho bà, trách cô không chăm sóc tốt bản thân.
Mặc dù chỉ là mấy lời đó nói đi nói lại, hơn nữa cũng rất nghiêm trọng, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
Gần đây, tin tức về Trần Miễn với một người mẫu, diễn viên nào đó rất nhiều.
Tô Lê cũng không biết bản thân có thể vì anh làm cái gì nữa, chỉ thầm than một tiếng.
Thím Trương biết Giang Thần Hy đi Giang thành công tác liền đi ra từ nhà bếp: “Thiếu phu nhân.”
Tô Lê đang quét sơn móng chân, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu, nói: “Thím trương, có chuyện gì sao?”
Thím Trương nói: “Thiếu gia ở Giang thành, cô gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy cho người đi mua hai con gà đồi về.”
“Gà đồi?”
Thím Trương cười nói: “Đúng vậy, gà đồi có nhiều dinh dưỡng, mang về tôi hầm gà cho cô uống. Tôi vừa nghĩ ra.”
Tô Lê không hiểu lắm, không phải đều là gà sao, có gì khác biệt à?
Nhưng mà Tô Lê cũng đồng ý.
Cô gọi điện cho Giang Thần Hy: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
Tô Lê hơi sững người, cô nghĩ mình gọi nhầm số, nhưng nhìn lại đúng là số của Giang Thần Hy.
Nghe giọng nói có chút quen tại, không biết là thư ký nhỏ bên cạnh anh hay là người nào.
“Cô tìm Thần Hy có việc gì? Anh ấy vẫn còn đang ngủ?” giọng của cô gái có chút ái muội và cười nhạt.
Thần Hy? Nghe thật thân thiết.
Nhưng mà cô cũng xác định có lẽ không phải là cô thư ký nhỏ đó, là đại tiểu thư Kiều gia sao? Bởi vì giọng nói hơi quen tai, hơn nữa người bình thường cũng không gọi như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, trong những người phụ nữ cô biết, chỉ có vị Kiều đại tiểu thư kia.
Hơn nữa, chuyến đi Giang thành lần này, tin tức cũng đưa tin, lần này Giang Thần Hy và tập đoàn Kiều thị sẽ hợp tác.
Tô Lê nghĩ có lẽ cũng không có người phụ nữ nào khác làm chuyện vô vị này.
Chắc chắn là Kiều Vi rồi.
Tô Lê vừa quét sơn móng tay vừa bình thản nói: “Ồ, vậy sao.” Hơi cụp mắt xuống cười nói: “Vậy phiền cô đợi Giang thiếu tỉnh lại thì nói với anh ấy, tôi muốn ăn gà đồi Giang thành, kêu anh ấy trở về thì mang hai con về.”
“Cô là Tô Lê?” đối phương có chút kinh ngạc, hiển nhiên mới đầu không biết cô là ai.
Tô Lê cười cười, Giang Thần Hy không có thói quen lưu số điện thoại, điểm này hai bọn họ rất giống nhau.
“Ừm, đúng vậy, sao thế?” Tô Lê cụp mắt cười cười, “Chẳng lẽ Kiều tiểu thư định tốt bụng nói cho tôi, chồng tôi tối hôm qua uống say ngã trên giường của cô hay là khi rời đi quên cầm điện thoại.” Vừa nói, vừa không nhịn được bật cười. Sau đó nghiêng đầu, dùng vai kẹp điện thoại, cẩn thận sơn mong chân, bình thản nói: “Kiều tiểu thư, trò này không thú vị gì cả, lần sau đổi trò khác đi.”
Tô Lê hiểu khá rõ phương diện này của Giang Thần Hy, mặc dù Kiều Vi xinh đẹp, thiên kim tiểu thư, hơn nữa có thể giúp đỡ anh về sự nghiệp, nhưng Giang Thần Hy không thích cô ta.
Nhưng mà Tô Lê vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền bị ngắt.
Tô Lê ngẩn ra, sau đó nhàm chán ném điện thoại trong tay sang một bên, tiếp tục quét sơn móng chân...
Kiều Vi nhìn màn hình điện thoại nghiến răng.
“Sao cô lại vào đây?” Giang Thần Hy tối qua uống khá nhiều, sáng nay vẫn còn cảm thấy say, đầu rất đau.
Kiều Vi bị dọa giật mình, vội vàng để điện thoại xuống, xoay người nhìn Giang Thần Hy đang rót nước, cười nói: “Thần Hy, anh tỉnh rồi? Tối qua em để quên một tập văn kiện ở đây, nhưng nghĩ có lẽ hôm qua anh uống nhiều, không muốn đánh thức anh nên để người của khách sạn mở cửa cho em.”
Giang Thần Hy uống một ngụm nước, hơi chau mày, bình thản nói: “Vậy sao.”
Kiều Vi cười nói: “Thần Hy, hợp đồng ký xong rồi, tối nay chúng ta cùng đến đỉnh núi ở Giang thành ăn cơm đi, em đã đặt chỗ rồi.”
Giang Thần Hy nói: “Không cần, chiều nay tôi về rồi.”
“Nhưng mà Thần Hy...” Kiều Vi nhìn anh, do dự.
Giang Thần Hy nhìn cô ta: “Hửm? sao thế?”
Kiều Vi nhìn anh, sau một hồi do dự liền nói: “Trước đó không lâu em nghe nói anh và Tô Lê chia tay, đây... là thật sao?”
Giang Thần Hy cười khẽ một tiếng, nói: “Đây là nghe ai nói linh tinh vậy?”
Kiều Vi căn môi, muốn nói gì đó, nhưng lại cố nhịn xuống trong cổ họng.
Giang Thần Hy nhìn cô, trong lòng biết rõ cô ta đang nghĩ gì, nói: “Kết hôn không phải là trò trẻ con, nói kết hôn thì kết hôn, nói li hôn liền li hôn.”
Dứt lời vỗ vỗ vai cô, bình thản nói: “Tìm thấy tài liệu chưa? Tôi phải đi tắm.”
Kiều Vi không nói gì, sau đó quay người cầm tài liệu rời đi.
Giang Thần Hy nhìn Kiều Vi rời đi, trong mắt nổi lên một tia âm u.
Tắm xong cũng tắm luôn cả chút hơi say cuối cùng, đầu óc tỉnh táo không ít.
Anh đi ra khỏi phòng tắm, thuận tay cầm điện thoại, giở nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy số Tô Lê, ánh mắt hơi động.
Lập tức gọi lại.
Tô Lê liếc màn hình điện thoại, sau đó nhận điện thoại.
“Vâng, ai vậy?”
Giang Thần Hy hiển nhiên biết là Tô Lê cố ý hỏi: “Là tôi, sao, ngay cả số của chồng cũng không biết à?”
Tô Lê cụp mắt cười nói: “Em đương nhiên biết chủ nhân số điện thoại này là ai, nhưng làm sao em biết người nhận điện thoại là anh chứ?”
Giang Thần Hy cười khẽ: “Chiều nay tôi về, tối nay cùng ăn cơm, em hiện ở đâu?”
“Nhà của anh.” Tô Lê giơ bàn chân mình vừa quét móng xong nhìn, nói.
“Là nhà của chúng ta.” Giang Thần Hy sửa lại lời cô.
Tô Lê nghe xong hơi sững lại, không biết tại sao, chỉ một câu nói đơn giản, lại chạm vào nơi mềm mại nhất của trái tim cô.
“Sao thế? Gọi điện thoại cho tôi có phải có chuyện gì sao?” Giang Thần Hy bình thản nói.
Tô Lê hoang mang một chút liền cụp mắt bình thản cười, nói: “Em đang sơn móng chân. À, đúng rồi, thím Trương nói gà đồi của Giang thành rất ngon, kêu anh mang hai con về hầm canh uống.”
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được cười một cái, nói: “Được, lát nữa tôi sẽ cho người đi mua.”
Hai người nói thêm mấy câu, cho đến khi A Hào gõ cửa, Giang Thần Hy mới cụp điện thoại.
Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn A Hào. A Hào mang mấy tập tài liệu cho anh để ký tên, lại báo cáo tình hình một số công việc.
Giang Thần Hy dựa gần cửa sổ, nghiêng mặt nhìn bên ngoài, bình thản nói: “Vừa rồi kêu cậu đi tìm Giám đốc bộ phận phòng, tại sao lại mở cửa phòng tôi cho Kiều Vi?”
A Hào cung kính trả lời: “Giám đốc bộ phận Phòng nói, Kiều tiểu thư là vị hôn thê của anh.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, bình thản nói: “Thông báo bộ phận nhân sự, trước khi tôi rời đi hôm nay cho Giám đốc bộ phân Phòng này đuổi khỏi khách sạn?”
A Hào nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Giang Thần Hy cầm điện thoại trong tay nghĩ ngợi một chút, nói: “Đúng rồi, gà đồi của Giang thành có phải rất ngon?”
A Hào hơi sững lại, nói: “Hình như có nghe là vậy. Hồi trước có nghe mẹ nuôi nói, gà đồi ở đây để dưỡng thân tốt nhất.”
A Hào là con nuôi của thím Trương, thím Trương không nơi nương tựa, A Hào rất hiếu thuận với bà.
Giang Thần Hy gật đầu nói: “Lát nữa mua cho tôi hai con mang về.”
“Vâng.” A Hào vâng một tiếng.
Rất nhanh, chuyện giám đốc bộ phận Phòng của khách sạn bị đuổi được truyền ra.
Kiều Vi tìm đến Giang Thần Hy: “Thần Hy, em chỉ bảo ông ấy mở cửa phòng anh cho em, anh cần gì phải đuổi người ta?”
Đương nhiên không phải vì nói hộ người khác, chỉ là có chút tức giận, Kiều Vi thậm chí còn cảm thấy là Giang Thần Hy cố ý làm cho cô xem.
Giang Thần Hy đã thu xếp hành lý chuẩn bị rời đi, nhìn cô bình thản nói: “Kiều Vi, tùy tiện mở cửa phòng của bất kỳ vị khách nào, đây là sai lầm sơ đẳng nhất mà bất kỳ một nhân viên khách sạn nào cũng biết. Nếu như một người như vậy còn ở lại trong khách sạn của tôi, sau này ngộ nhỡ có người khách nào mất đồ, là tìm tôi hay tìm cô tính sổ, hả?”