Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút - Chương 1066
Chương 1066: Trả thù (1) Trúng đạn
Editor: May
Đúng lúc đó, con đường tắt vắng vẻ nào đó truyền đến một trận tiếng vang xột xột xoạt xoạt, mấy người đàn ông mặc thân đồ đen thủng thỉnh bước đi, cẩn thân từng ly từng tí lục lọi trong một tòa nhà bỏ hoang.
Nhờ ánh trăng, bọn họ đặt tay đến trên một khối gạch ngói trên tường, nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới một cái, ngói gạch lập tức lõm vào, cửa bên cạnh chậm rãi mở ra, bên trong truyền ra ngọn đèn vàng rất mờ.
Mấy người đàn ông áo đen liếc nhìn lẫn nhau, sau đó gật gật đầu, khom người đi vào.
Ước chừng đi khoảng trăm mét xa, tiếng ồn ào liên tiếp như ong vỡ tổ càng lúc càng gần, bọn họ cởi đồ đen trên người, lộ ra tây trang gọn gàng diễm lệ.
Bọn họ rất nhanh đến gần càng ngày càng gần nơi phát ra âm thanh, sau đó đẩy cửa lớn sắt ra.
"Tôi cá đại, đại..."
"Đến, đến, lại đến một phát..."
Đây là một ngân hàng ngầm dùng để đánh bạc là chính, che dấu cực kỳ bí mật, chỉ có rất ít nhân vật thương nhân nổi tiếng và kẻ yêu thích đánh bạc mới biết được chỗ này.
Mấy người đàn ông thay âu phục màu đen xuyên qua đám người rối loạn, đi đến trước một cánh cửa trong góc tối, tất cả người hầu đứng ở cửa ra vào rất cung kính mở cửa phòng ra cho bọn họ, nói: "Chủ nhân đã đợi các người rất lâu rồi."
Trong phòng âm u chỉ có một cửa sổ xuyên ánh sáng, bầu không khí yên tĩnh có loại cảm giác áp bách khiến người ngạt thở, khắp nơi chung quanh đều tối đen như mực, nhờ ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy ghế ngồi ở giữa phòng.
"Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?" Người trên ghế ngồi đang đưa lưng về phía dưới, tiếng nói hùng hậu mà sâu lắng, vừa nghe đã biết rõ là dùng dụng cụ thay đổi giọng nói.
"Theo như phân phó của ngài, đã an bài một súng bắn tỉa, mai phục ở chung quanh nhà họ Thi." Người cầm đầu hồi đáp.
Người ngồi ở trên ghế ngồi cười vài tiếng, tán dương: "Rất tốt, bước tiếp theo, chính là muốn mệnh Thi Ngạo Tước."
Người cầm đầu cúi đầu: "Xin chủ nhân yên tâm, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ."
*
Lúc lái xe đến cách cửa chính nhà họ Thi khoảng trăm mét xa, Tô Cửu Y đột nhiên nhìn thấy một điểm đỏ lắc lư ở trên người Thi Ngạo Tước, bởi vì nguyên nhân xe đang chạy, điểm đỏ không ổn định, chuyện từ vị trí trái tim anh đến nơi bả vai.
Không tốt, là tia hồng ngoại!
Giây phút đó, trong đầu Tô Cửu Y gần như trống rỗng, hoàn toàn không còn kịp suy tư nữa, liền chợt nhào tới trên người Thi Ngạo Tước, chắn ở trước mặt của anh.
"Pằng" một tiếng vang thật lớn, một viên đạn xuyên qua thủy tinh trên xe, khảm vào thân thể Tô Cửu Y. Nhất thời váy trắng cô nhuộm máu, chói mắt tinh hồng.
"Tước thiếu... Cẩn thận..." Hơi thở của cô đột nhiên thấp xuống, vừa dứt lời, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng cô, đại khái còn có một chút ý thức cuối cùng, cô khó khăn quay đầu, thật sự phun những máu kia ở trên cửa sổ xe.
Trước mắt đột nhiên trở nên tối đen, thân thể của cô bắt đầu không kiềm chế được, như là thừa nhận sức nặng ngàn cân, cô cũng không nhịn được nữa, dần dần khép con ngươi lại, mất đi tri giác.
Ở trước một giây thân thể cô sắp trượt xuống, Thi Ngạo Tước kịp thời đưa tay ôm eo của cô, ôm vững chắc cô ở trong ngực. Một cước đạp cần ga đến tận cùng, một tay anh nhanh chóng chuyển động tay lái, đụng gãy lan can cửa lớn chặn đường của nhà họ Thi, xông vào.
Bảo an và vệ sĩ cho là có người tự tiện xông vào, lập tức cầm súng và gậy điện đi ra xem xét, phát hiện là xe của Thi Ngạo Tước, bọn họ lại lui trở về. Đóng cửa an toàn thứ hai lại.
Thi Ngạo Tước đạp một cước xuống chân phanh, cho xe dừng lại, cảm giác được người trong ngực bắt đầu lạnh như băng, anh vịn vào vai đỡ thân thể của cô lên, tựa ở trên vai của anh.
"Tô Cửu Y."
Giọng nói của anh sâu lắng khàn khàn, mang theo chút run rẩy rất khó phát hiện ra, thật ra vừa rồi anh đã phát hiện mình bị súng bắn tỉa nhắm chuẩn, mà lúc anh muốn tìm biện pháp ứng đối, không có nói ra là sợ dọa cô, không ngờ cô sẽ đỡ cho anh một phát súng này.