Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút - Chương 1142
Chương 1142: Mặc quần lót màu gì
Editor: May
Thích Cảnh Nhân quang minh chính đại ở cùng với Tần Thiếu Bạch, theo bọn họ, con đường phía trước nhấp nhô hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cùng trải qua gió gió mưa mưa, cùng trôi qua thời gian.
Thích Cảnh Nhân dùng một đồng tiền đầu tư trò chơi mới nghiên cứu phát triển của Tống Trí Kha, đương nhiên, Tống Trí Kha chịu để cô đầu tư có một phần lớn nhân tố là vì Tần Thiếu Bạch, dù sao cũng là anh em, để vợ của anh em nhặt một tiện nghi cũng không có cái gì không nên.
"Trong vòng nửa năm, chú phải khiến một đồng tiền này trở thành một trăm vạn." Tần Thiếu Bạch còn đề xuất một yêu cầu có tính mấu chốt với anh.
"Tại sao anh không đi cướp đi?" Tống Trí Kha liếc mắt, đầu tư một đồng tiền lợi nhuận một trăm vạn, sao anh lại không gặp được loại chuyện tốt này.
"Cùng lắm thì tặng thêm cho chú mấy gian đánh bida nữa." Tần Thiếu Bạch cũng sảng khoái, thấy Tống Trí Kha còn là một bộ dáng "Tôi cực kỳ khó chịu", anh lại tăng thêm một điều kiện: "Sau này về già, đại gia nuôi chú."
Tống Trí Kha: "Phòng đánh bida tôi miễn cưỡng nhận, về chuyện anh phải nuôi tôi này, thôi miễn đi. Nói tôi giống như là đám mặt trắng nhỏ được người bao dưỡng."
"Là rất giống." Thi Thiên Tước đang ngồi chơi trò chơi ở bên cạnh, lặng lẽ bổ một đao.
Tống Trí Kha nghe tiếng, ném hộp thuốc lá trên tay về phía anh, kết quả Thi Thiên Tước trở tay tiếp nhận hộp thuốc lá, thuận tiện rút từ bên trong ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, lấy bật lửa ra đốt lên.
"Cảm ơn." Anh lại ném hộp thuốc lá trả lại cho Tống Trí Kha, sau đó vừa hút thuốc vừa chơi trò chơi.
"Tôi nói, anh chừng nào thì mới có thể nghiêm chỉnh trải qua cuộc sống tìm phụ nữ đây, cả ngày như tên du côn mò mẫm lắc lư ở trước mặt tôi, chướng mắt." Tống Trí Kha nói.
"Tạm thời không suy tính." Thi Thiên Tước hồi đáp.
"Trí Kha chú chính là đừng làm khó dễ anh ta, phải biết rằng, đàn ông giống như anh ta rất ít có phụ nữ thích. Đều đã lớn, còn mặc quần lót màu đỏ." Tần Thiếu Bạch hài hước nói.
Tống Trí Kha: "..."
Thi Thiên Tước quay đầu liếc nhìn Tần Thiếu Bạch, miệng chứa nụ cười xấu xa, "Sao, anh từng xem qua?"
"Tôi không có sở thích kỳ quái đó." Tần Thiếu Bạch nhướng mày, "Anh của anh nói."
"Lại bôi đen tôi." Thi Thiên Tước hít một hơi thuốc thật sâu, nhẹ nhàng phun ra, khói mù tràn ra một chút từ khóe miệng của anh, ngay sau đó cười như không cười giơ khóe môi lên, "Chỉ là anh ấy cũng là đang bôi đen mình, bởi vì chúng tôi có sở thích giống nhau."
"Hiểu rõ." Tần Thiếu Bạch cười sảng lãng một tiếng: "Song sinh nha, thường nói đều có tâm điện cảm ứng, cho nên Tước thích mặc quần lót màu đỏ cũng bình thường."
Tống Trí Kha bỗng không nhịn được cười, hơn nữa còn rất trượng nghĩa ghi âm lại đối thoại của Tần Thiếu Bạch và Thi Thiên Tước, gửi cho Thi Ngạo Tước.
Lúc nhận được ghi âm, Thi Ngạo Tước đang cùng Tô Cửu Y ăn cơm ở trong nhà hàng, tưởng là chuyện trên phương diện làm ăn, Thi Ngạo Tước mở ghi âm ra ngay trước mặt Tô Cửu Y.
Kết quả ghi âm vừa phát ra một nửa, Tô Cửu Y ngượng ngùng cúi đầu, cảm giác đề tài mấy đấng mày râu thảo luận mặc quần lót màu gì này có chút kỳ quái.
Cô nghịch dao nĩa trên bàn ăn, đợi cho Thi Ngạo Tước nghe xong ghi âm, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ý đồ đổi chủ đề: "Cái kia..."
"Em biết anh thích màu gì không." Thi Ngạo Tước không đợi cô nói hết lời liền ngắt lời cô.
"Không biết." Tô Cửu Y trả lời cực kỳ nhanh, cũng có chút hiềm nghi càng che càng hở.
"Hả?" Thi Ngạo Tước nheo con ngươi lại, mắt sắc thâm trầm nhìn cô.
"Biết chút chút..." Ở trước mặt Thi Ngạo Tước, Tô Cửu Y vốn không hề có bí mật gì đáng nói, cảm giác anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô.