Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút - Chương 43
Chương 43: Xoay người gả cho một kim cương vương lão ngũ
Editor: May
Bà Lý Thẩm Nhi chạy về nhà nấu cơm, trấn an Thẩm Chanh vài câu liền vội vàng về nhà.
Thẩm Chanh đi thong thả dọc theo ven đường, vừa qua khỏi một ngã ba đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại ngay cạnh cô.
Mặt Diệp Mân thò ra từ cửa sổ xe, thuận tay tháo mắt kính hàng hiệu xuống, cười nói: "Đi đâu, tôi đưa cô đi."
Nếu như Thẩm Chanh nhớ không sai, đây cũng là lần thứ tư gặp mặt với cô ta.
Cô thật lòng cảm thấy người phụ nữ này là một nhạc đêm lớn ở trong đời của cô, đều sẽ tự động truyền phát một ca khúc vào lúc cô lơ đãng nhất.
"Không cần." Thẩm Chanh nhìn cô ta, cười đến đừng nhắc tới nhiều sẽ không được tự nhiên rồi.
Diệp Mân cho rằng cô là đang khách sáo, cười cười, "Đều là bạn bè, ngay cả cơ hội để cho tôi giúp cô chút việc nhỏ cũng không cho ư?"
Người ta đối nhân xử thế đã làm đến mức này, Thẩm Chanh cũng không tiện từ chối khéo, đành phải nói: "Vậy làm phiền cô đưa tôi đi số 388 đường Hải Khẩu."
"Được, lên xe."
Lái xe tám phút, vừa dừng lại.
Diệp Mân liền cỡi giây nịt an toàn ra, quay đầu hỏi Thẩm Chanh: "Cô đi đâu vậy, có cần tôi đi cùng cô không?"
Thẩm Chanh lắc đầu, "Không cần, tôi đi gặp mẹ chồng tôi..."
Nghĩ đến lời đã nói ở quán bar đêm đó, Diệp Mân không nhịn được nhíu mày, "Gặp mẹ chồng của cô? Chuyện cô sảy thai, bà ta vẫn chưa có tha thứ cho cô sao?"
Thẩm Chanh khẽ gật đầu, "Ừ."
Diệp Mân vốn không có ý định nhúng tay, nhưng vẫn không khống chế nổi tức giận lên, "Con dâu bà ta cũng đã tới, sao ngay cả thông tình đạt lý tối thiểu cũng không biết vậy chứ?"
Thẩm Chanh thở dài, "Cũng không phải đâu! Sáng sớm liền điện thoại tới, bảo tôi đi ký đơn ly hôn."
Trong lúc nhất thời Diệp Mân có chút tức giận khó ổn định: "Ly thì ly, không có gì ghê gớm đâu."
"Cô rất xinh đẹp, vóc người lại đẹp, xoay người có thể gả cho một kim cương Vương Lão Ngũ."
"Sảy thai thì tính là cái gì, về sau tùy tùy tiện tiện sinh mười đứa tám đứa để tức chết bà ta!"
Mười đứa tám đứa? Heo mẹ sao...
Thẩm Chanh không nói gì: "..."
Diệp Mân luôn dùng lý tính, tự cho mình là đúng, hôm nay lại tùy tính một lần ở trước mặt Thẩm Chanh, "Đi, tôi và cô đi ký!"
Thẩm Chanh từ chối, nhưng cô ta lại cố ý muốn đi theo mới bằng lòng.
Số 388, quán trà Trúc Hải.
Đây là một nơi nghỉ ngơi cao cấp, bình thường mọi người ra vào ở chỗ này là không phú thì cũng quý.
"Mộ phu nhân, nghe nói công tử nhà bà đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài đã trở về rồi, sợ rằng còn càng giỏi giang hơn trước kia đúng không?"
"Còn không phải như thế sao, tôi thấy nhà họ Mộ á, là thuộc về thằng bé Mộ Bạch cực kỳ có tiền đồ đó rồi, không cần phải nói, sau này nhất định có thể giành được một phen sự nghiệp lớn!"
"Đúng, đúng vậy..."
Nhìn mấy người phu nhân chung quanh không ngừng a dua nịnh hót mình, vẻ mặt Lương Ngâm Thu tươi cười, "Các người dó, ngàn vạn lần đừng khen con trai nhà tôi như vậy."
Năm tháng ăn mòn lúc nào cũng vô tình, tuy rằng nhìn thì ung dung hoa quý, nhưng son phấn sang quý này lại giống như không che giấu được nếp nhăn nhỏ trên mặt bà ta.
"Chúng ta nói chính là lời thật, con trai của Mộ phu nhân thật sự rất có năng lực, tuổi còn trẻ đã có thể làm việc độc lập."
"Rèn luyện thêm vài năm nữa, không chừng sẽ thành nhân vật lớn của thủ đô chúng ta rồi..."
"Đến lúc đó Mộ phu nhân người nên chiếu cố mọi người, dẫn dắt mấy người dưới chúng tôi nha..."
Mấy người càng nói càng khoa trương, giống như hận không thể nâng Lương Ngâm Thu lên trời.
Cách đó không xa.
Một chút nghiền ngẫm, chợt lóe lên trong mắt Thẩm Chanh.
Theo tầm mắt của cô, ánh mắt của Diệp Mân cũng đã rơi vào trên người Lương Ngâm Thu.
Cô ta cảm thấy người nọ có chút quen mắt, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ không nổi đã từng gặp qua ở nơi nào.
Mấy phu nhân đang trò chuyện đến vui vẻ, chợt thấy có người đi tới, lập tức yên tĩnh lại.
.