Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh - Chương 262-1
Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Chương 262-1: Cục cưng ra đời (1)
https://gacsach.com
"Hi hi." Vật nhỏ trong bụng như đọc được suy nghĩ của cô, lại cất tiếng cười đáng yêu.
Con trai của cô đang cười ư? Con trai của cô đang nói chuyện hả? Thật không thể tin nổi, làm sao có thể chứ? Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác, mình nhất định là bị tên nam nhân kia chọc điên rồi, cho nên tinh thần mới hoảng hốt.
"Ngươi làm sao vậy?" Ở đối diện, Mặc Nhật Tỳ phát hiện cô hơi khác thường, tuy rằng hay đối nghịch với cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô hình như hơi kém, hắn không khỏi quan tâm hỏi.
Câu hỏi của hắn khiến cô chợt hồi phục tinh thần, liếc hắn một cái, vốn định nói nhưng vẫn nhịn xuống, bởi vì cô cho rằng hắn nhất định sẽ cười nhạo mình, vẫn là đừng để người ta chê cười thì tốt hơn.
"Không có việc gì." Cô nhẹ nhàng nói, sau đó lại kỳ quái nhìn bụng mình, cô cảm thấy giọng nói vừa rồi hình như rất quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
Mặc Nhật Tỳ mới không tin lời cô, thấy Lý Quả nhìn chằm chằm vào bụng của mình, hắn thấy kỳ quái, tiếp theo giống như là nhớ tới cái gì, vẻ mặt liền kinh hãi, vội vàng hỏi: "Có phải ngươi muốn sinh hay không?"
Muốn sinh? Đây là cái quái gì thế? Còn chưa đủ ngày mà? Hắn không hiểu thì đừng nên giả vờ hiểu, cô nào có thể sinh nhanh như vậy, mới có mấy tháng thôi. Bị lời của hắn biến thành dở khóc dở cười, Lý Quả không biết nên đáp lời thế nào, đành im lặng nhìn hắn.
"Vương, tiểu thư đâu có thể sinh nhanh như vậy, còn phải mấy tháng nữa ạ." Tri Vũ ở bên cạnh có lòng tốt giải thích, suýt chút nữa đã bật cười ra rồi.
Hoàng Nhi ngây ngô gật đầu theo, cũng phụ họa thêm: "Bụng tiểu thư hình như còn chưa đủ lớn ạ."
Thật hết chỗ nói, so với người mang thai mười tháng, bụng cô còn to hơn nhiều đấy, mỗi ngày đều phải nâng bụng mới có thể đi, bằng không sẽ khó chịu mà chết, còn muốn lớn nữa thì cô hết nhìn thấy đường đi luôn.
"Vậy ngươi nhìn cái gì hả? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn sinh đấy." Mặc Nhật Tỳ tức giận nói, làm hại hắn khẩn trương như thế, sắp không khống chế được rồi.
"Ta không được nhìn bụng mình sao? Ai quy định hả?" Cô cũng tức giận phản bác lại, thế nhưng trong lòng đột nhiên vui như hoa nở, nếu như mình sinh thật, hắn có thể bị sợ hãi hay không? Vậy khá là thú vị đó, lần sau nhất định phải hù dọa hắn, cô thầm quyết định chủ ý ở trong lòng.
Về phương diện này, Mặc Nhật Tỳ không thể nói lại cô, bởi vì hắn chưa từng có con, càng không biết nữ nhân sinh đứa bé là như thế nào, cho nên hắn quả thật là chẳng hiểu gì cả.
"Ngươi nhỉn cứ nhìn, chứ đừng giả vờ như sắp sinh có được không?" Hắn suy nghĩ hồi lâu, mới nói.
Choáng váng, cô nhìn bụng mình thì cũng đâu có thể sinh ngay được chứ, có kiểu suy luận đó sao?
"Ta lười phải nói với ngươi." Cường đạo à, cô càng hạ quyết định giễu cợt quyết tâm của hắn, thật sự đen cũng bị hắn nói thành trắng rồi.
Hắn hướng về phía cô 'hừ' mũi một tiếng, chu miệng không thèm nhìn cô, y hệt như một đứa con nít.
Cô lại nở nụ cười, cười như một tên trộm, nhưng không dám cười quá mức càn rỡ, sợ sẽ làm hắn càng tệ hại hơn, như vậy không tốt lắm đâu.
Cười cười, cô lại dời lực chú ý của mình về trên bụng, vừa rồi bị quấy rầy nên đã quên mất chuyện kỳ quái kia, cô đúng là nghe được giọng trẻ con mà.
Nhưng là, lúc cô thử đặt tay lên bụng một lần nữa, thì chẳng còn giọng nói của cục cưng nữa, khiến cô vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ sau khi mang thai, tất cả cảm giác đều chậm chạp sao? Hay là hết linh rồi?
"Ngươi lại làm sao vậy? Đừng có giả vờ bày ra bộ dạng sắp sinh gạt người được không?" Hắn vừa thấy tay cô đặt lên bụng, trên mặt còn lộ vẻ hoài nghi, liền đả kích cô.
"Ta đang nghe tiếng tim đập của cục cưng, đang nghe động tĩnh của nó, ngươi hiểu chưa? Sau khi lớn lên, vật nhỏ sẽ ở trong bụng quậy phá, được chưa? Ngươi chưa từng học qua những điều cơ bản đó sao?" Cô tức giận nói, hắn còn đả kích mình, như vậy cô cũng sẽ ăn miếng trả miếng.
Lại còn như vậy nữa? Như vậy mà nghe được động tĩnh của đứa bé ư? Hắn nghi ngờ, có chút khó hiểu, càng không tin lời cô, cảm thấy cô là đang lừa gạt mình. Thế nhưng, ngay sau đó hắn vẫn hành động, vèo một cái liền đến bên cạnh Lý Quả, nhìn chằm chằm bụng cô một hồi lâu, ngay lúc cô chưa kịp phản ứng liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tựa đầu vào bụng cô, dáng vẻ còn rất chăm chú lắng nghe.
"Ngươi..." Cô giật nảy mình, vốn muốn đẩy hắn ra, hoặc là tự mình tránh ra, nhưng cơ thể đang mang thai của cô đã mất đi sự linh hoạt, lại sợ làm đứa bé của mình bị thương, cho nên cô đành phải khẩn trương nhìn hắn.
Mặc Nhật Tỳ vốn cho rằng cô đang lừa mình, nhưng khi đầu hắn đặt ở trên bụng cô, vậy mà thật thần kỳ, hắn đã nghe được một tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, đang đập thình thịch có tiết tấu, có một cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Hắn nghe rất rõ tiếng tim đập của cục cưng, trong nháy mắt, hắn mừng rỡ như điên, có một loại cảm giác khó có thể nói rõ dâng lên trong lòng, kích động, cảm khái, tóm lại là có đủ mọi cảm giác.
"Xong chưa?" Cô không nhịn được thốt ra tiếng, sau đó dùng tay đẩy đầu hắn ra, cô rất không quen với loại cảm giác thân mật đó, tuy rằng mấy ngày nay hai người bọn họ đều cùng ngủ chung mỗi ngày, nhưng cô vẫn chưa quen nổi.
"Chưa xong." Hắn tựa đầu lên bụng cô, tức giận đáp lại một câu, trong mắt chỉ có hưng phấn cùng vui sướng, chỉ cảm thấy hiện tại cảm giác rất thần kỳ.
Một đại nam nhân lại như thế ở trước mặt mọi người, hắn có biết xấu hổ hay không? Hắn không muốn mặt mũi, nhưng cô muốn nhé. Mũi hắn phả ra hơi nóng lướt qua bụng cô, hơn nữa còn có đặc tính khác phái hấp dẫn nhau khiến cô càng thêm khẩn trương và bất an.
"Ngươi không nghe được đâu, mau đứng lên, đừng đè lên bụng ta, ta khó chịu lắm." Cô vươn tay đẩy hắn ra, ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, giống như vừa làm chuyện xấu gì đó.
Hắn mới không cần đứng lên đâu, hắn còn muốn nói chuyện với con trai mình, nghe được tiếng tim đập của bé, hắn vô cùng kích động, nhưng mà giây tiếp theo hắn liền kinh ngạc, hơi hơi cách xa bụng cô một chút, ánh mắt trợn to, nhìn bụng cô.
Vừa rồi, vừa rồi, mặt hắn giống như bị một bàn chân nhỏ đạp mạnh một cái, hết sức rõ ràng, vô cùng khiến người ta khiếp sợ. Có một khắc hắn còn cho rằng đó là ảo giác, nhưng hắn biết là không phải.
"Ngươi, ngươi, vừa rồi có cảm giác đặc biệt gì không?" Hắn vẫn dựa khá gần bụng cô, nghiêng đầu dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn cô, bèn nói.
"Cái gì mà cảm giác kỳ quái? Không có cảm giác kỳ quái gì, chỉ cần ngươi cách xa bụng ta một chút thì tốt hơn." Cô hung hăng trừng hắn, nói.
Mặc Nhật Tỳ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lại không cam lòng mạo hiểm sợ bị cô cười nhạo, nguy hiểm nói: "Vừa rồi, hình như ta bị bụng ngươi đá một cái, ngươi không cảm giác được à?" Hắn chỉ chỉ phía trong bụng.
Đầu tiên cô sửng sốt, tiếp theo liền nhếch miệng nở nụ cười, rồi cố nén cười, hỏi: "Ngươi bị đá vào đâu?"
"Mặt." Hắn không hề nghi ngờ cô, hết sức thành thật nói.
"Ha ha ha, đáng đời, đá là còn nhẹ đó, phải đá trúng đầu mới đúng. Lực chân của con ngươi quá nhỏ." Rốt cục cô cũng cất tiếng cười to, cười đến suýt chút nữa là đau hết cả bụng, sau đó mới vui sướng khi thấy người gặp họa, nói.
Hóa ra cảm giác của hắn là đúng, đúng là đứa bé trong bụng đã đá mình, nhưng vì sao con trai lại muốn đá phụ vương của nó, thật kỳ quái. Hắn bị cười nhạo nhưng không hề tức giận, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.
"Vì sao nó đá ta?" Hắn phục hồi lại tinh thần, có chút thẹn quá thành giận, tóm lại đứa con trai này đứng ở bên nào thế? Hắn đối xử với nó tốt như vậy, mà nó còn đá hắn nữa.
"Con ta không thích ngươi." Cô rất vui sướng, cực kỳ hưng phấn lừa gạt hắn, miệng cười không khép lại được.
Con trai không thích hắn? Không thể nào, Mặc Nhật Tỳ suýt chút nữa đã bị cô làm cho lầm đường, vừa định phát hỏa với tên nhóc ở trong bụng cô, xong ngẫm lại thấy sai sai, sao con hắn có thể chán ghét hắn chứ?
"Ngươi nói lung tung." Hắn không kìm được cơn giận, rống lên với cô.
Muốn phá hoại quan hệ của phụ tử bọn họ, nàng có ý gì chứ? Chẳng lẽ muốn độc chiếm con trai? Nàng quá mưu mô, quá mưu mô.
Lý Quả mừng rỡ cười toe toét, lần đầu tiên đánh bại tên nam nhân này, trong lòng có một cảm giác khoan khoái không thể tả rõ, cô âm thầm nghĩ: ngươi cũng có ngày hôm nay cơ đấy, tức chết ngươi, đáng đời.
"Ta đâu có, bé đá ngươi chứ có đá ta đâu." Cô cố tình đổ thêm dầu vào lửa, chính là muốn chọc hắn phát hỏa, làm cho hắn khó chịu.
Mặc Nhật Tỳ ngớ người nhìn cô, nhưng thông minh như hắn sao có thể mắc mưu của Lý Quả chứ, sống mấy ngàn năm còn thua kém một nha đầu mới sống mấy chục năm hay sao? Nói ra không phải hắn sẽ mất mặt chết ư?
"Hắn đá ta, thì phải đá ngươi trước." Mặt hắn lập tức chuyển từ u ám sang quang đãng, cười tít mắt nói.
"Vô nghĩa, bé ở trong bụng ta, chẳng lẽ còn có thể từ trong bụng ta vươn một chân ra đá lên mặt ngươi à? Như vậy bé sẽ không phải là người mà là quái vật rồi." Suýt chút nữa cô đã không thể phản bác lại hắn, nhưng cô đâu có ngốc, lập tức phản công ngay.
"Ừ, ta thấy đứa bé này quá hư, tuyệt không hiếu thuận, còn không biết lớn nhỏ, dám đá phụ vương và mẫu hậu, bất hiếu như thế, chi bằng bỏ đi, tránh cho sau này càng không hiếu thuận với chúng ta." Hắn hơi híp mắt, nguy hiểm nhìn bụng cô, đột ngột nói.
Cái gì? Bỏ đi? Cô có chút khiếp sợ, không dám tin nhìn hắn, cục cưng đã lớn như thế, hắn còn dám nói bỏ đi, vậy không phải là đang trêu đùa cô sao?
"Ngươi không cần, ta cần." Cô lập tức dùng hai tay gắt gao bảo vệ bụng mình, trợn mắt nhìn, hết sức tức giận quát.
Hắn nghiêm mặt kiên quyết lắc đầu, thản nhiên nói: "Đứa con bất hiếu thì dùng sao được? Tránh cho sau này chọc chúng ta tức chết."
"Bệnh thần kinh, tức chết ngươi, không phải ta." Cô chẳng thể quản nhiều, vì đứa nhỏ, cô sẽ bất chấp tất cả,-lêqudo- hắn muốn thì cứ thử xem, cô liền đồng quy vu tận (cùng chết) với hắn.
Lúc này, đúng lúc hai người quậy đến tanh bành, mọi người âm thầm sốt ruột trong lòng, thì Tri Vũ đã tinh mắt thấy được thái y đi tới, vội vàng hô: "Vương, tiểu thư, thái y đến ạ, chi bằng để thái y kiểm tra xem ạ."
Sau đó, nàng không đợi hai người đáp lại, lập tức vẫy vẫy thái y: "Thái y, mau tới đây xem tiểu thư và tiểu chủ nhân đi."
"Hừ." Nghe thấy thái y đến, lúc này Lý Quả mới lạnh lùng dùng mũi 'hừ' một tiếng, quay đầu đi, mặc kệ hắn.
"Vậy thì để hắn cẩn thận kiểm tra xem con trai của bổn vương có làm sao không." Hắn liếc cô một cái, rồi nói với thái y đang hành lễ trước mặt mình.
Từ xa thái y đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa bọn họ, không dám nhiều lời, lập tức hỏi một chút, mà Tri Vũ và Hoàng Nhi tự nhiên trả lời thái y thay hai người.
Thái y nghe xong, muốn cười cũng không dám cười, chỉ thật đáng thương cúi đầu, không dám để cho Vương phát hiện suy nghĩ của mình, tiếp đó mới cung kính nói: "Bẩm Vương, đó là vì tiểu chủ nhân đang lớn dần, thai động là hiện tượng vô cùng tự nhiên và bình thường, chứng tỏ tiểu chủ nhân rất khỏe mạnh rất có sức sống, quan trọng nhất là tiểu chủ nhân vẫn phát triển tốt ở trong bụng tiểu thư."
Hắn không dám nói: nếu như không nghe thấy thai động, nếu tiểu chủ nhân không vận động, như thế chỉ có một kết quả chính là tiểu chủ nhân chết non. Vậy ngài bảo tiểu chủ nhân động là tốt hay bất động là tốt?
Lời thái y nói khiến hắn chợt tỉnh ngộ, lập tức hiểu rõ tầng nghĩa này, liền lộ ra tươi cười, rồi thản nhiên nói: "Còn không mau kiểm tra xem con trai của bổn vương giờ thế nào rồi?"
Hắn vừa mới dứt lời, thái y đã tiến lên bắt mạch cho Lý Quả, sau đó mới mỉm cười cung kính nói: "Khởi bẩm Vương, tiểu thư và tiểu chủ nhân đều khỏe mạnh, rất khỏe mạnh, không có gì đáng ngại ạ."
"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Hắn gật gật đầu, phất tay bảo thái y rời đi.
Lý Quả tiếc nuối nhìn thái y rời đi, hận rằng vẫn chưa chọc tức Mặc Nhật Tỳ đủ đã phải kết thúc như thế, có chút không cam lòng, nhưng lúc cô lơ đãng chạm phải ánh mắt thăm dò của hắn, tim cô không khỏi nảy mạnh một cái.
"Nhìn cái gì chứ?" Cô chột dạ mắng hắn một câu, quay đầu đi không nhìn nữa.
Mặc Nhật Tỳ đã biết vừa rồi là Lý Quả cố ý trêu chọc hắn, nguy hiểm nheo nheo mắt cười với cô, suy nghĩ một hồi nhưng không hề phát tác.
Cũng may, sau đó không khí đã tốt hơn rất nhiều, hắn cũng không đối nghịch với cô, chỉ im lặng dùng cơm, nghỉ ngơi. Chỉ có điểm khác biệt đó là, từ ngày đó về sau, buổi tối hắn ngủ đều phải ôm bụng cô, cảm thụ vật nhỏ ở trong bụng cô đấu đá lung tung.
"Ôi, đau chết ta." Vừa đến buổi tối, chỉ cần tay hắn mới đặt lên bụng mình, cô liền kêu đau, bởi vì không đá văng hắn ra được, đành phải dùng phương pháp này thôi.