Chồng Quỷ Tuyệt Mỹ - Chương 14

Chương 14
Phó Lệ Lệ vẫn đang tiếp tục kể xấu về những hành vi tồi tệ của thầy giáo Toán thì đột nhiên lớp học vốn ồn ào bỗng nhiên im lặng. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy hai cảnh sát cao lớn đứng ở cửa lớp. Họ thì thầm hỏi một bạn học điều gì đó, người đó quay đầu chỉ về phía tôi. Tim tôi đập thình thịch. Hai viên cảnh sát đi thẳng về phía tôi, chào rồi nói: "Bạn Mục, chúng tôi muốn hỏi bạn vài câu về sự việc tối qua."


Tôi cảm thấy rất không thoải mái, chẳng suy nghĩ gì mà từ chối ngay lập tức: "Xin lỗi, tôi không biết gì về chuyện tối qua cả. Chuyện đó không liên quan đến tôi."

"Chúng tôi đã biết nạn nhân trước khi chết gặp bạn là người cuối cùng, nên hy vọng bạn sẽ hợp tác với cơ quan điều tra."

Khi anh ta nói tôi là người cuối cùng nạn nhân gặp trước khi chết, tiếng xì xào xung quanh rõ ràng lớn lên. Đầu tôi đau như búa bổ. Danh tiếng của tôi vốn đã không tốt, nếu cứ lan truyền những tin đồn sai sự thật, tôi sẽ trở thành "Đứa bé quỷ" mất thôi. Tôi nhanh chóng đứng dậy, ngắt lời: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ hợp tác."

Phó Lệ Lệ bên cạnh hớn hở đáp lời: "Tớ cũng muốn đi!"

Cô này đúng là… Đây là cảnh sát điều tra, chứ có phải đi siêu thị giành mua rau đâu!

Viên cảnh sát cũng tỏ ra khó xử, nhìn cô ấy: "Bạn học này… bạn là ai?"

"Tôi là Phó Lệ Lệ, cũng là nhân chứng khi thầy giáo Toán chết."

Dưới sự kiên quyết của Phó Lệ Lệ, cảnh sát cũng gật đầu đồng ý cho cô ấy đi cùng.

Dưới sự dẫn dắt của hai viên cảnh sát, bốn chúng tôi đến căn tin trường. Hai cảnh sát tự giới thiệu ngắn gọn. Viên cảnh sát có làn da ngăm đen, thân hình rắn rỏi hơn là đội trưởng Đoàn Tuyên, ánh mắt sắc bén, trông rất khó mà qua mặt. Tôi cảm thấy không yên lòng. Người kia là cảnh sát viên Tiểu Trần.

Ánh mắt sắc bén của Đoàn Tuyên dừng lại trên tôi, anh ta mở miệng hỏi: "Chiều qua sau khi tan học, nạn nhân bảo bạn đến văn phòng để dạy kèm riêng phải không?"

Tôi bực bội gật đầu. Mấy thông tin này họ đã nắm rõ rồi, còn hỏi tôi làm gì?

Tiểu Trần mập mờ hỏi: "Thế thầy ta có làm điều gì… kỳ lạ với bạn không?"

Tôi im lặng, không muốn nhớ lại chút nào chuyện hôm qua. Vừa nhắc đến là tôi đã thấy buồn nôn rồi.

Đoàn Tuyên gõ bàn cảnh báo: "Bạn Mục, bạn phải nói thật đấy."

"Hôm qua bao nhiêu người tận mắt thấy, thầy Toán tự dưng phát điên, nắm cổ mình rồi chết, sao các anh cứ phải làm khó tôi mãi thế?"

Phó Lệ Lệ cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến. Cảnh tượng đó quá đáng sợ, giống như bị quỷ nhập vậy."

Cảnh sát Trần bật cười: "Bạn Phó, đừng xem nhiều chuyện quỷ quái như vậy nữa, trí tưởng tượng của bạn có hơi quá đấy. Chúng ta phải đề cao khoa học, tránh mê tín chứ."

Đoàn Tuyên tiếp lời, nhìn chằm chằm tôi: "Bạn Mục, tốt nhất là không nên giấu diếm điều gì." Nói rồi, anh ta lấy từ túi ra một chiếc máy tính bảng.

Phó Lệ Lệ thốt lên: "Giờ cảnh sát được trang bị tốt thật đấy, dùng cả iPad mới nhất!"

Tôi thực sự muốn nói là tôi không quen cô bạn này.

Cảnh sát Trần ngượng ngùng ho khan: "Bạn Phó đừng hiểu lầm, cái này là của đội trưởng chúng tôi. Bây giờ người ta giám sát chặt chẽ việc phòng chống tham nhũng, đừng nói lung tung nhé..."

Đoàn Tuyên nhẹ nhàng vuốt màn hình máy tính bảng, rồi quay màn hình về phía tôi. Trên đó hiển thị một đoạn video từ camera giám sát. Cảnh sát Trần lấy sổ ghi chép và bút ra, chuẩn bị ghi lại.

"Đây là camera giám sát ở cuối hành lang tầng 4, đối diện với văn phòng của nạn nhân, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài văn phòng."

Anh ta nhấn nút "Bắt đầu", cửa văn phòng vốn đóng chặt bỗng mở ra, tôi lảo đảo chạy ra ngoài, chạy được vài mét, quay đầu nhìn lại một cái rồi chạy càng nhanh hơn. Tôi nhớ lúc đó nhìn thấy Giang Ngạo Thiên vung tay gọi nữ quỷ ra.

Đoàn Tuyên tua nhanh đoạn video vài phút, rồi chỉ vào màn hình. Thầy giáo Toán lảo đảo bước ra từ văn phòng, trên đầu ông ta đã có một vết nứt lớn, máu me đầy mặt, người cúi gập như đang cõng vật nặng, không thể đứng thẳng lên. Lúc này, có lẽ ông ta đã bị nữ quỷ ám. Ông ta run rẩy bước đi, mặt đầy sợ hãi, miệng mở to như đang gào thét điều gì đó, nhưng camera không ghi lại âm thanh, chỉ có hình ảnh. Sự im lặng càng làm cho cảnh tượng thêm phần rùng rợn. Ông ta đi với tư thế kỳ quái, méo mó, từng bước một cho đến khi biến mất ở cầu thang.

Phó Lệ Lệ sợ hãi đến mức che mắt nửa chừng, thì thào: "Cái này y như phim ma vậy…"

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao của Đoàn Tuyên đang chằm chằm nhìn tôi, trực giác của anh ta thật đáng sợ: "Xin bạn giải thích cho chúng tôi biết, rốt cuộc chiều qua trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì."

"Anh đã điều tra về quá khứ của ông ta chưa?"

Đoàn Tuyên gật đầu: "Đúng, có tin đồn rằng nạn nhân không tôn trọng nữ sinh của mình."

Không tôn trọng.

Cách nói này thật quá nhẹ nhàng.

Tôi cười lạnh: "Đúng thế, ông ta định giở trò sàm sỡ tôi, nhưng không thành. Tôi đã cố gắng chạy thoát."

Phó Lệ Lệ bên cạnh kêu lên, rồi lại gật đầu vẻ như đã hiểu: "Cậu xinh đẹp thế này, lão dê già đó sao có thể bỏ qua cho cậu được."

"..." Tôi thật sự… muốn đánh cô ấy quá.

Câu nói của Phó Lệ Lệ khiến hai người đàn ông đối diện có chút lúng túng. Đoàn Tuyên chỉnh lại tư thế, nghiêm túc hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao?"

"Cái gì mà… chỉ có vậy?" Tôi tức giận, chẳng lẽ họ muốn tôi bị tên súc sinh đó làm hại thì họ mới hài lòng?

Đoàn Tuyên nhận ra câu nói của mình có phần không đúng, vội vàng giải thích: "Bạn đừng hiểu lầm. Ý tôi là tại sao trên đầu ông ta lại có vết thương lớn như vậy?"

Tôi giơ cánh tay trắng trẻo, gầy guộc của mình lên: "Anh nghĩ cánh tay yếu đuối của tôi có thể làm gì một ông béo nặng đến hơn 80kg không?"

"Vậy vết thương trên đầu ông ta từ đâu mà có?"

Tôi đảo mắt: "Có thể là lúc ngã va vào bàn."

Đoàn Tuyên nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao khi ông ta ra ngoài lại có tư thế kỳ quái như vậy? Còn gào thét trong sợ hãi?"

"Có lẽ ông ta không tập thể dục thường xuyên, muốn đuổi theo tôi nhưng lại trẹo lưng." Tôi ghét kẻ đồi bại đó đến mức gọi ông ta một cách bừa bãi. "Còn về chuyện gào thét… ai mà không la hét khi đầu bị nứt toác chứ?"

Đoàn Tuyên bị tôi làm cho nghẹn lời, không biết nói gì tiếp.

Cảnh sát Trần lên tiếng: "Bạn còn chi tiết nào muốn bổ sung không?"

Tôi liếc nhìn họ, trả lời lạnh nhạt: "Lúc đó tôi lo chạy thoát thân, làm gì còn thời gian để ý đến chi tiết gì nữa." Tôi ngừng lại một chút, châm biếm: "Vì lúc đó chẳng có cảnh sát nào đến cứu tôi cả."

Hai viên cảnh sát bị câu nói của tôi làm cho ngỡ ngàng, nhìn nhau không biết đáp lại thế nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3