Chồng Tôi Là Quỷ - Chương 08-2

Nói xong, anh ta từ trong túi quần jean móc ra một đồng tiền, dùng thế tam sơn* cầm lấy, sau đó dùng sức gõ mạnh vào cửa phát ra tiếng ‘cộc’. (thế tam sơn: dùng ngón cái và ngón trỏ cầm đồng xu, ngón út thẳng hướng ra ngoài, ngón giữa và áp út áp vào lòng bàn tay)

Sau khi âm thanh này vừa vang lên thì tiếng đập cửa kia cũng biến mất. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khúc Thiên, chờ anh ta giải thích.

Bạn nam cao lớn kia lại lần nữa gọi điện thoại, lần này thì gọi được. Cậu ta nói vào điện thoại: “A lô, ba cậu ở bên ngoài làm gì thế? Sao không giữ người gõ cửa lại?”

Nơi này dù đang có mười mấy người nhưng tất cả mọi người đều im lặng, cho nên có thể nghe được âm thanh từ trong điện thoại phát ra: “Không có ai gõ cửa, bên ngoài không có ai cả, bọn tôi vẫn luôn để ý cánh cửa mà.”

Có bạn nữ kêu lên sợ hãi, tôi bị Đàm Thiến khẽ tì vào, chân mềm nhũn cùng ngồi xuống đất.

Khúc Thiên quay lại, nói: “Không sao rồi, đêm nay nó sẽ không trở lại nữa nhưng đêm mai thì không chắc. Nhà này không thể ở, ngày mai nên dọn đi.”

Cô hái nhóm tranh sơn dầu liền khóc: “Tớ biết là quỷ mà, tớ biết mà. Khi tớ ngủ nó có nói là tớ cướp phòng của nó.”

Cậu bạn cao lớn kia nói: “Khúc Thiên cũng không thể đuổi nó đi sao? Không phải ai học phong thủy đều có chiêu lợi hại để đuổi quỷ sao?”

“Cũng phải xem có đáng giá hay không. Nhà này không có ban công, không có cửa sổ lớn, không khác gì tử ốc cả. Hiện tại không phải người ta tới quấy rầy Đỗ Tử, là Đỗ Tử tới cướp nhà người ta. Chẳng lẽ lại muốn tôi đuổi chủ nhà đi? Đó là đạo lý gì? Muốn bình an thì mai dọn đi. Sau đó hơn 5 giờ chiều mai hãy mang tiền giấy ra đốt ở ngã tư đường, coi như là tiền thuê nhà trong thời gian vừa qua, như vậy quỷ sẽ không đi theo đòi tiền nữa.”

Đàm Thiến cũng biết cô ấy khiến tôi khụy xuống cho nên nhanh chóng đỡ tôi dậy.

Cô gái mang tên Đỗ Tử kia khóc lóc không nói gì. Cuối cùng vẫn là cậu bạn cao lớn nói: “Khúc Thiên, vậy ba người ngoài cửa nên làm thế nào?”

“Không sao cả. Ai nên về thì về đi, tôi cũng đi về trước.”

Khúc Thiên vừa muốn đi, tôi vốn định đi theo anh ta, ít nhất đi cùng anh ta sẽ an toàn hơn một chút. Nhưng Lệ Lệ phía sau lại gạt tôi ra, tiến đến nắm lấy cánh tay Khúc Thiên, nói: “Khúc Thiên, có thể đưa em về trường không? Em sợ.”

Khúc Thiên tức giận nói: “Có nhiều người đi về trường cơ mà.”

Tôi nhanh chóng suy nghĩ, nếu lúc này tôi và Khúc Thiên đi cùng nhau, sau đó tất cả bọn họ đều có thể nhìn thấy chúng tôi đến cùng một khu, cùng một tòa nhà, nói không chừng còn có thể thấy chúng tôi ở cùng một nhà. Như vậy thì quả thật rất khó để giải thích. Cho nên tôi lập tức cười: “Phải đấy, Khúc Thiên, anh đưa Lệ Lệ về đi.”

Đàm Thiến đột nhiên kéo ống tay áo tôi, nhỏ giọng nói: “Bọn họ chia tay rồi, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao?”

Khúc Thiên cũng nhìn tôi, sau đó chậm rãi thở hắt ra: “Đi thôi!” Đương nhiên đó là nói với Lệ Lệ.

Chúng tôi cả đám người cùng đi theo Khúc Thiên ra cửa, kỳ thật rất cả mọi người đều sợ. Đỗ Tử cũng quyết định tới  ngủ ké phòng của một bạn học nên cũng cùng chúng tôi rời đi.

Đi xuống nhà liền phải thách nhau đi. Tôi một mình đi về phía tòa nhà cũ kia, không có ai đi cùng hướng cả. Nơi này đã rất cũ, ngay cả đèn đường cũng không còn mấy cái sáng. Tôi đi ngày càng xa bọn họ thì càng cảm thấy sợ, trong đầu đều vang lên tiếng đập cửa kia, lại còn nghĩ tới rất nhiều thứ khác, tưởng tượng quỷ chúng tôi thấy ở trong phần mộ quay về gõ cửa.

Kết quả chân tôi sợ đến mềm nhũn, căn bản không còn đi được. Cuối cùng tôi liền dựa vào tường, ngồi xổm xuống khóc tu tu.

Nhưng đã muộn như vậy, tôi khóc ở chỗ này cũng không có ai để ý tới. Hơn nữa thật sự lúc này tôi cũng không hy vọng có ai khác để ý tới, nếu có người có lẽ tôi sẽ càng thêm sợ hãi, tôi sẽ cho rằng đó là quỷ.

Tôi nhìn bốn phía, vừa rồi còn nghe thấy tiếng đám bạn học nói chuyện, hiện tại một chút âm thanh cũng không có, một chút bóng người cũng không thấy.

Khúc Thiên à, anh mau quay về đi. Tôi bắt đầu hối hận khi bảo anh ấy đưa Lệ Lệ về.

Khi lo lắng người ta sẽ thấy thời gian trôi đi thật sự rất chậm, nhưng dù chậm thì thời gian cũng vẫn trôi đi. Đến khi tôi khóc không ra nước mắt, đã không còn quá sợ hãi như vậy nữa thì Khúc Thiên xuất hiện.

Anh ấy chầm chầm từ bên kia đường đi tới, thấy tôi ngồi xổm dựa vào tường mới thoáng bước nhanh hơn một chút, đi tới hỏi: “Còn chưa về?”