Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm - Chương 99
Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm
Chương 99: Bất Hối bị bắt
https://gacsach.com
“Thiếu gia, thuộc hạ đã điều tra kỹ thân phận của Âu Dương Lâm, không hề có chỗ nào hoài nghi.” Tả Viêm báo cáo kết quả mà mình điều tra được cho Sở Trạm Đông.
Không có chỗ nào khả nghi sao?
Đột nhiên hắn trở thành bạn trai của Đường Quả, không phải điều đó là khả nghi nhất sao?
“Trong hai bốn giờ tới, giám thị chặt chẽ từng hành động của Đường Quả.” Sở Trạm Đông nói: “Ngày đó Đường Quả bị cậu chặn lại có phải đang bưng khay đồ của y tá không?”
Lúc đó cũng là lúc Hàn Tử Tây cần phải truyền dịch.
“Đúng vậy!” Tả Viêm gật đầu nói: “Lúc đó tôi đã cho người kiểm tra ngay tại chỗ, đồ vẫn bên trong cũng tiến hành thử nghiệm nhưng không tra ra bất cứ điều gì khác thường, đó đều là những đồ dùng của phu nhân.”
“Vậy sao?” Sở Trạm Đông nhướn mày nói: “Cậu đi xuống trước đi!”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Trạm Đông,
Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, hắn liền lâm vào trầm tư.
Dường như mọi chuyện ngày càng phức tạp. Tại sao Âu Dương Lâm cũng dính vào?
Khi Sở Trạm Đông đang hoài nghi thân phận của Âu Dương Lâm thì Bất Hối đã truyền tới tin tức là nhóc sẽ bắt đầu hành động.
Nhưng Sở Trạm Đông vẫn do dự.
Đối phương đang ở trong tối, mặc dù thằng nhóc kia vô cùng thông minh, nhưng như thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa bé, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn phải đối mặt với Hàn Tử Tây như thế nào đây?
Cho nên khi hắn liên lạc với Bất Hối, Sở Trạm Đông đành nói: “Bất Hối, bây giờ tôi cho người đi đón nhóc, nhóc không được tự tiện hành động, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Tại sao?” Bất Hối khó hiểu hỏi: “Không phải vẫn rất tốt sao? Tại sao chú lại đột nhiên đổi ý? Tôi đã chờ đợi rất nhiều ngày rồi, khó khăn lắm mới có được một cơ hội ngàn năm có một. Bình thường người kia đều không đi ra khỏi cửa, đêm nay cô ta sẽ ra ngoài, tôi chỉ cần bắt trói cô ta trên đường, lúc đó còn sợ không lấy được thuốc cai nghiện cho mẹ tôi sao?”
“Chuyện này không đơn giản như nhóc nghĩ đâu!” Lời nói của Sở Trạm Đông có chút uy hiếp: “Nhóc phải theo người của chú trở lại, nếu không chú liền nói cho mẹ nhóc biết!”
“Chú!” Bất Hối nổi cáu: “Tôi đang rất nghi ngờ không biết chú có thật lòng muốn mẹ tôi cai được nghiện nhanh chóng hay không!”
“Những lời khích tướng không dùng được với chú đâu nhóc con!” Cuối cùng, vẫn là Sở Trạm Đông gửi tối hậu thư: “Nửa tiếng nữa mà tôi không thấy được cậu, tôi sẻ nói mọi chuyện của cậu với mẹ cậu!”
“...”
***
Bất Hối nhìn di động đã không còn tín hiệu, thật sự là cậu cũng không đoán ra rốt cuộc lời Sở Trạm Đông nói là thật hay giả.
Nếu như trong vòng nửa tiếng nữa cậu không về cùng người của ông chú đó thì sẽ nói cho mẹ cậu biết sao?
Nhớ tới lần mà ông ta cho mình vào thăm mẹ... cậu càng không muốn mẹ biết được chuyện này.
Không phải cậu sợ mẹ biết mình đã gặp Sở Trạm Đông... như vậy...
Ai nha... phiền chết đi được...
Đúng lúc này, cánh cửa mà hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy ngày này chợt có động tĩnh.
Không phải tám giờ cô ta mới đi ra ngoài sao? Hiện tới mới bảy rưỡi, vậy là sớm hơn nữa tiếng so với thông tin cậu có được.
Mà bây giờ người của ông chú biến thái kia vẫn chưa tới... đôi mắt màu lam của Bất Hối híp lại, liều mạng quyết định làm theo quyết định của bản thân...
Vì mẹ, cậu không thể trơ mắt nhìn cơ hội tốt duy nhất chạy đi ngay trước mắt được.
Bất Hối đi ra ga ra xe trước, dùng kỹ thuật của bản thân mở cửa xe đã khóa ra, sau đó trốn xuống bên dưới ghế sau.
May mắn là cô ta chỉ dùng một chiếc xe, nếu như là hai chiếc thì Bất Hối cũng không đoán trước được cô ta sẽ dùng xe nào, bởi vì bình thường cô ta không hề ra khỏi cánh cửa phòng thí nghiệm. Cậu đã theo dõi cô ta rất nhiều ngày rồi, hôm nay là lần đầu tiên cậu thấy cô ta ra khỏi cửa.
Mặc dù Bất Hối đã ở trong tổ chức hai năm, nhưng trước kia cậu cũng không hề biết có một nhân vật lợi hại như thế.
Danh hiệu của cô ta chính là Mị - trùm buôn bán thuốc phiện!
Để điều tra ra người này, cậu đã phải tốn rất nhiều công phu đấy!
Nhưng là tại sao bóng lưng của người phụ nữ quen thuộc như vậy? Dường như cậu đã từng gặp qua rồi!
Cô ta mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, tóc buông xõa ngang vai. Quan sát qua kính chiếu hậu thì chỉ thấy một màu đen, căn bản là không phân biệt được gì.
Bất Hối im lặng di chuyển, giống như một linh hồn, đột nhiên chỉ nòng súng vào sau ót của người phụ nữ đó: “Nếu không muốn chết thì tôi nói thế nào cô phải làm theo thế đó!”
Dường như cô ta bị giật mình nên tay lái lệch một chút, thiếu chút nữa thì xe đã đụng phải dải phân cách trên đường.
Nhưng cô ta rất nhanh đã trấn định lại, lạnh giọng hỏi: “Mày muốn làm gì?”
“Muốn cô theo tôi tới một chỗ.” Bất Hối nói: “Cô yên tâm, chỉ cô phối hợp thì tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cô.”
“Chỗ nào?” Giọng nói của cô ta dường như còn có ý cười, nhưng ý tứ lại như khinh thường: “Súng này của mày là thật hay giả?”
“Cô có thể thử xem!” Bất Hối vừa nói xong thì khẩu súng đã chĩa ra ngoài cửa xe, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng trên cửa kính của xe đã thủng một lỗ.
“Như thế nào? Cô thấy súng này là thật hay giả?” Bất Hối nhướn mi nói: “Nếu như cô còn nghi ngờ thì tôi cũng không ngại thử trực tiếp lên người cô đâu.”
“Đã thấy, nhưng...” Cô ả lơ đãng nói: “Mày cầm thứ đồ chơi nguy hiểm như vậy, không biết mẹ mày có biết hay không?”
“Ây da, tao nghĩ mẹ của mày chắc là không biết đâu nhỉ? Không bằng tao đưa mày đến gặp mẹ mày, để cho cô ta thấy được con trai mình giỏi như thế nào, tuổi mới còn nhỏ mà đã nghịch súng.”
Người phụ đó nghiền ngẫm một chút lại nói tiếp: “Còn nữa... nếu như tao đoán không lầm là chỗ mà mày muốn tao đến sẽ là chỗ của mẹ mày đi!”
“...” Đột nhiên Bất Hối có linh cảm xấu, tại sao cái gì cô ta cũng biết hết vậy?
“Không trả lời coi như là đồng ý với tao đúng không?” Ả ta vừa nói xong thì đã đạp mạnh vào chân ga, chiếc Porsche màu đen đã giống như một con báo xuyên thấu vào màn đêm.
Nhưng là không phải đi đến bệnh viện mà chở thẳng hai người quay trở về tổ chức.
Đến nơi, cô ả đi xuống xe trước rồi nói: “Có phải mày muốn nổ súng giết chết tao? Cứ tự nhiên đi! Nhưng là mày phải hy sinh mẹ của mình rồi. Không phải tao khoác loác như trên thế giới này ngoại trừ tao ra thì không ai có thể cai nghiện được cho mẹ mày đâu!”
Cô ta chỉ về phía tổng bộ của tổ chức nói tiếp: “Tao cũng rất muốn để mày và mẹ mày được gặp nhau, nhưng ta nhớ là chủ thượng đã từng nói trước khi mẹ mày hoàn thành nhiệm vụ thì mẹ con bọn mày không được gặp nhau, cho nên tao mới mang mày đến hỏi chúa thượng xem có thể phá lệ một lần hay không?”
Lúc này thì Bất Hối vô cùng hối hận vì không nghe lời Sở Trạm Đông, lần này thì thật sự cậu gặp phải nguy hiểm rồi!”
Hóa ra nhất cử nhất động của cậu đều bị đối phương giám sát, cậu đoán ngay cả cuộc nói chuyện vừa rồi của cậu với Sở Trạm Đông cũng đã bị nghe lén, nếu không thì làm sao cô ta lại đi ra ngoài trước nửa tiếng như vậy.
Cửa sau xe cũng đã mở ra. Cô ả không thèm để Bất Hối vào trong mắt, vừa nghênh ngang xuống xe lại còn bày ra tư thế mới cậu đi xuống: “Bất Hối thiếu gia, mời xuống xe!”
“...” Hiện tại cậu trốn có kịp nữa không?
Không còn kịp rồi!
Cậu nhóc khóc không ra nước mắt đi thấy một đám người mặc đồ đen tiến đến.
Bất Hối vô cùng hối hận... cậu không muốn bị tóm tý nào!
Quả nhiên cho dù cậu thông minh như thế nào, nhưng khi gặp phải chuyện tình vô cùng quan trọng cũng sẽ biến thành ngốc nghếch!
Nếu không phải cậu muốn nhanh chóng cứu được mẹ thì Bất Hối tiểu gia cậu tuyệt đối sẽ không tự mình chui đầu vào lưới như vậy!
Trời ạ!
***
Trước khi Sở Trạm Đông nhận được điện thoại của Tả Viêm thì hắn đang ở trong phòng của Hàn Tử Tây.
Sau khi hắn gặp mặt Cố Hạ, mặc dù thái độ của cô ta không như trước kia, nhưng hắn cũng biết vì sao lại vậy!
Cuối cùng vẫn là lời nói của Cố Hạ đã thức tỉnh hắn:
“Sở Trạm Đông, tôi thật ngại khi nói cho anh một chuyện, đó là ngoài tiền ra thì anh đừng tự đắc với trí thông minh của mình.
Bởi vì sao sao?
Rốt cuộc là anh làm sao có thể gầy dựng lên tổ chức R và cả tập đoàn HC vậy? Sẽ không phải là anh chỉ là người ngoài sáng, còn người ngồi trong bóng tối sau màn mới chính là đại boss đi?
Anh còn không biết xấu hổ hỏi cô ấy làm sao vậy?
Hừ... cũng vì Hàn Tử Tây quá ngu ngốc, sau khi bị anh dày vò thừa sống thiếu chết mới có cầm súng chỉ thẳng vào anh.
Anh còn muốn tôi cho anh sắc mặt tốt sao? Anh nằm mơ đi.
Anh giả bộ mất trí nhớ hay là cố tình vậy? Cô ả ôm đứa bé trong hôn lễ kia thì sao? Anh đừng nói với tôi anh ở chung với cô ta lâu như vậy nhưng đứa bé kia không phải là của anh đấy?”
Vì thế... cho dù bề ngoài Hàn Tử Tây không quan tâm đến chuyện của Mộ Cẩn Du và Sở Trạm Đông, nhưng kỳ thật nghi vấn trong lòng cô vẫn chưa hề tiêu tan.
Đúng vậy, tại sao cô có thể quên mất Mộ Cẩn Du. Còn có đứa bé kia nữa.
Lúc đó, Sở Trạm Đông đang muốn nói rõ mọi chuyện thì đột nhiên Tả Viêm gọi tới.
Bất Hối đã bị bắt!
Sở Trạm Đông không dấu vết liếc nhìn Hàn Tử Tây, sau đó chỉ với Tả Viêm: “Tôi biết rồi!”
Khi hắn vừa cúp máy thì đột nhiên sắc mặt Hàn Tử Tây tái đi, cô ôm tim của mình thở gấp...
“Sao vậy?” Sở Trạm Đông cho rằng cô lại lên cơn nghiện.
Nhưng Hàn Tử Tây lại lắc đầu: “Tôi không biết, đột nhiên tim rất khó chịu, không thở nổi!”
Loại cảm giác này cô đã từng trải qua, là lúc Bất Hối gặp chuyện không may hai năm trước, chẳng lẽ...
Không thể nào... bọn họ sẽ không làm gì Bất Hối...
Tuyệt đối không thể nào, cô còn chưa lấy được thứ đó cho người kia, tuyệt đối hắn ta sẽ không dám làm gì Bất Hối. Hắn ta phải biết rõ hơn người khác tầm quan trọng của Bất Hối đối với mình là như thế nào!
Nghĩ như vậy nên Hàn Tử Tây đành nén sự lo lắng xuống đáy lòng, nhưng càng đè nén lại càng khó chịu, vì thế cô nói với Sở Trạm Đông: “Em muốn liên lạc với bên kia một chút, anh đừng để nhân viên kỹ thuật quấy nhiễu, đừng để bên kia phát hiện ra sự có mặt của mọi người.”
Hắn không ngờ trước mặt hắn cô lại nói những lời như vậy, quả thiệt làm cho hắn rất cảm động, điều này chứng minh đối với hắn cô giấu giếm bất kỳ thứ gì. Nhưng hiện tại hắn không thể để cho cô liên lạc với bên kia được, nếu cô ấy biết được tin Bất Hối vì cứu mẹ mình mà bị bắt thì chắc cô sẽ phát điên lên mất.
“Có phải em muốn tìm Bất Hối không?” Sở Trạm Đông bình tĩnh nói: “Em yên tâm đi, Bất Hối không có chuyện gì đâu.”
“Làm sao anh biết được nó không có việc gì?” Chẳng lẽ bên kia có người của anh?
“Mấy ngày trước cậu nhóc đã lẻn tới thăm em, có lẽ vì sợ thân phận bị bại lộ nên cậu nhóc chỉ đứng trên sân thượng nhìn em một lúc rồi rời đi.”
Sở Trạm Đông cố gắng điều chỉnh ngữ điệu của mình bình thường nhất: “Anh đã âm thầm cho người đi theo nó. Tình huống nó ở bên đó mấy ngày này cũng có thể biết được tường tận. Cuộc điện thoại vừa rồi là thông báo tình hình của Bất Hối. Hôm nay trong lúc luyện tập, cậu nhóc đã...”
“Sở Trạm Đông, anh có biết là anh không hề biết nói dối không?” Hàn Tử Tây nhìn thẳng vào mắt hắn ngắt lời: “Khi anh nói dối, sắc mặt sẽ vô cùng nghiêm túc. Chỉ sợ là điều này anh cũng không hề biết đi. Còn nữa, cho dù bản lĩnh của anh lớn như thế nào thì cũng rất khó cài người vào. Cho dù có thể đi vào nhưng đã nhiều ngày như vậy, không thể không bị phát hiện. Anh mau nói cho em biết, Bất Hối đã xảy ra chuyện gì?”
“...”
Khi hắn nói dối, sắc mặt hắn sẽ rất nghiêm túc sao? Sở Trạm Đông cau mày, cuối cùng đành phải nói thật: “Bất Hối vì muốn cai nghiện cho em nên tính toán bắt người đã chế ra thuốc phiện, nhưng lại bị người kia bắt!”