Chồng Trước Có Độc - Chương 73

Chồng Trước Có Độc
Chương 73: Cưng chiều
gacsach.com

Đôi môi ấm áp di chuyển đến xương quai xanh của cô. Chỗ nào nó lướt qua qua, cũng làm cho cả người cô run rẩy.

Đến khi cao thẳng ngọc - ngọn núi trước, anh ngậm lấy nụ anh đào phấn hồng, đồng thời chậm rãi mút.

Mặc dù hơi đau, nhưng cô có thể cảm giác được anh trân trọng cô, nên liền đưa tay giữ chặt cổ của anh.

Lúc này, phía dưới của cô cảm nhận thấy vật cứng nóng bỏng kia đang đụng vào rốn của cô.

Anh thì thầm ở bên tai cô: "Ôm lấy anh! Ôm chặt một chút!"

Du Du không kịp mở mắt, liền đưa tay ôm cổ anh thật chặt. Đang lúc này, anh đã đi vào, vật cứng rắn nóng rực chạm vào miệng tiểu huyệt của cô.

Người đàn ông ở trên người cô phát run nỉ non: "Du Du... Yêu anh! Yêu anh được không?"

Anh muốn cô yêu anh.

Du Du không kịp suy nghĩ nhiều. Thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cũng muốn chân thực hơn. Cô cảm thấy phía trong mình đang dần dần co rút lại, siết chặt hơn, bọc lấy vật cứng của anh. Anh bị cô bao bọc lấy, thiêu đốt kích tình ở trong cơ thể cô, rung động theo tiết tấu.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn bộc phát, nhưng hai người đều cảm giác được sự giao hòa từ sâu trong cơ thể của hai người. Anh chỉ hận không thể vào đi vào chỗ sâu nhất của cô, cho đến bên trong linh hồn của cô.

Anh muốn hoàn toàn đoạt lấy cô, để cô cảm nhận được sự mãnh liệt của anh.

Anh lại hướng dẫn cô: "Có thể chặt hơn nữa không?"

Cô đỏ mặt tiếp nhận chỉ thị của anh, toàn thân căng thẳng, tiểu huyệt cũng co rút lại. Vật cứng lại đi vào, chỉ là sự chật khít lại làm cho cô cảm thấy, anh đang ở sâu trong cơ thể cô.

Hình như anh đang bị loại cảm giác ngọt ngào khăng khít này mà cảm thấy mừng như điên, khàn khàn kêu: "Du Du, anh vĩnh viễn là của em!" Dứt lời, anh bắt đầu dùng sức luận động, lúc cô kẹp chặt, đâm vào.

Phía dưới cô dán sát vào anh, để cho hai người vận động càng thêm có tiết tấu vả lại càng them hài hòa. Thân thể anh không ngừng lắc lư, càng ngày càng tiến sâu vào trong cơ thể cô.

Đến lúc sắp cao triều, chân cô quấn lấy anh. Anh thở gấp, đâm nhanh và mạnh vào tiểu huyệt của cô...

Cô lần lượt bị đưa lên đỉnh, kêu lên đầy mê hoặc.

Đến cuối cùng, sức cùng lực kiệt nhưng anh vẫn không nỡ rút lui. Thân thể hai người vẫn đang giao hòa ở chỗ sâu nhất, vẫn nóng bỏng mà ướt át như cũ.

Trên giường lớn, hai người cũng thở hổn hển, mặc cho mồ hôi dần dần khô.

"Du Du, em có hối hận vì gả cho anh lần nữa không?" Anh ôm Du Du nhẹ giọng hỏi, giọng nói có vẻ có chút mệt mỏi.

Du Du vẫn còn thở dốc, suy nghĩ một chút nói: "Bạch Ngôn Sơ, em vẫn rất muốn hỏi anh. Trước kia khi em mói muốn ly hôn với anh, anh đã yêu em chưa?"

Anh cười khẽ một tiếng, thổi khí nóng vào tai cô: "Khi em như kẻ ngốc chắn cái điện thoại bay tới thì anh liền ý thức được anh nhận thua."

Bắt đầu từ khi đó sao? Trong lòng Du Du run lên.

"Du Du, anh vốn tưởng rằng đời này sẽ không yêu em nữa. Nhưng, anh cũng không ngờ được! Đối với em, anh không thể làm gì khác hơn là nhận thua." Giọng điệu của anh thân thiết mà nhu tình.

Hốc mắt của Du Du đã ướt, cả người khẽ run, úp mặt vào ngực anh.

Anh ôm chặt cô, hình như muốn dùng sức để hòa cô vào trong cơ thể của anh: "Du Du, từ nay về sau, chỉ có em và anh. Không có người khác, không có một ai khác."

Cô tiếp tục rơi lệ, cũng đưa tay ôm chặt anh. Đột nhiên, cảm thấy bụng hơi đau, liền rên rỉ mấy tiếng.

"Sao vậy?" Bạch Ngôn Sơ vội vàng hỏi cô,

"Bụng hơi đau." Cô nói.

Bạch Ngôn Sơ vội vàng ngồi dậy, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, hỏi: "Nơi này sao?" Sau đó lại thở dài, "Đều tại anh."

Có lẽ là bởi vì áy náy, mặt của anh lại lặng lẽ đỏ lên.

Du Du được tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy dễ chịu không ít, liền nói: "Đỡ hơn rồi."

Nhưng này lúc cô mới nhớ tới, kinh nguyệt của cô đã chậm gần một tháng. Trước đó cô bận nhiều việc.. Vì chuyện của cha mà lo lắng không để ý tới, hiện tại đột nhiên nhớ tới, trong lòng cả kinh.

Chẳng lẽ cô trúng thưởng rồi?

Nghĩ tới đây, cả người cũng không được tự nhiên, liền ngồi dậy dùng chăn bọc thân thể lại, tỉ mỉ nghĩ lại mấy lần triền miên gần đây của cô cùng Bạch Ngôn Sơ.

Càng nghĩ càng xấu hổ, mặt đỏ lên.

Bạch Ngôn Sơ ôm vai của cô hỏi: "Còn chưa thoải mái? Có muốn anh lấy dầu bôi cho em hay không?"

Du Du lắc đầu một cái, nói: "Ngày mai em muốn đi bệnh viện một chút."

Bây giờ Bạch Ngôn Sơ mới hiểu được ý của cô, "Em có sao?" Sau đó anh dùng lực lắc lắc cô, vui mừng hỏi một lần nữa, "Em có thật sao?"

"Buông em ra! Anh làm đau em!" Du Du đỏ mặt tức giận nói.

Anh không kìm được vui mừng, cúi đầu hôn cô. Cô hung hăng đẩy anh ra, nhưng lạ lùng chính là cô lại không tức giận.

Anh xúc động ôm cô, khẽ gọi tên của cô, cuối cùng nằm xuống cùng cô.

Ánh đèn trong nháy mắt tắt đi.

***

Sáng sớm bệnh viện rất ít người, Du Du người mặc áo da màu tím, đội mũ lông cừu, bị Bạch Ngôn Sơ kéo tới khoa phụ sản.

Một nữ bác sĩ xinh đẹp cao gầy đi tới hỏi: "Ah? Ngài Bạch? Sao ngài lại tới đây?" Sau đó lại nhìn người phụ nữ bên người anh một chút, không khỏi cảm thấy buồn bực.

Bởi vì, trước kia Bạch Ngôn Sơ tới cùng một người phụ nữ khác.

Du Du cúi thấp đầu, dù sao cũng hơi xấu hổ.

Bạch Ngôn Sơ cười nói: "Bác sĩ Lý, đây là vợ của tôi, Đường Du Du. Hình như là cô ấy mang thai!"

Nữ bác sĩ xinh đẹp vội vàng cười nói: "Ồ! Chuyện tốt! Vậy trước tiên đi lấy máu đã!"

Mặt của Du Du đột nhiên đỏ lên. Bạch Ngôn Sơ nắm tay cô thật chặt, khuyên nhủ: "Đừng lo lắng!"

Lấy máu, kiểm tra nước tiểu, sau khi kiểm tra một loạt, Bạch Ngôn Sơ cùng Du Du ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của bác sĩ để nghỉ ngơi.

Nữ bác sĩ xinh đẹp kia đột nhiên đi tới trước mặt Du Du, dịu dàng cười nói: "Bạch phu nhân, mời đi theo tôi!"

Bạch Ngôn Sơ vội vàng hỏi: "Tôi có thể đi vào không?"

Anh cảm thấy rất hồi hộp.

Bác sĩ không thể làm gì khác hơn là nói: "Cùng nhau vào!" Liền dẫn hai người bọn họ đi vào phòng làm việc của mình.

Sau khi ngồi xuống, nữ bác sĩ cười nói: "Bạch phu nhân, chúc mừng cô!"

Toàn thân Du Du chấn động. Thật sự? Mình thật sự mang thai?

Bạch Ngôn Sơ cũng không thể tin được, hỏi: "Bác sĩ Lý, cô chắc chắn chứ?"

Bác sĩ Lý tức giận trợn mắt nhìn anh một cái: "Chẳng lẽ cậu đang nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của tôi?"

Bạch Ngôn Sơ cười nói: "Tôi muốn xác thực một chút."

"Căn cứ lần cuối cùng đến kinh nguyệt của cô, có thể cô đã mang thai được ba mươi chín ngày! Xin nhất định phải chú ý thân thể, ba tháng đầu là cần phải chú ý nhất. Trong khoảng thời gian này, không nên vận động dữ dội, tốt nhất không nên có..."

Nói tới chỗ này ánh mắt của bác sĩ Lý dừng ở trên khuôn mặt anh tuấn của anh: "Hành động mạnh!"

Bạch Ngôn Sơ cười cười, bày tỏ phối hợp: "Bác sĩ yên tâm, chúng tôi sẽ tiết chế!" Dứt lời anh kéo tay Du Du, lại phát hiện mặt của cô đỏ bừng.

"Ok! Tôi sẽ kê ra một số đồ ăn dinh dưỡng, để cho Bạch phu nhân ăn uống hợp lý! Tôi sẽ nói trợ lý của tôi đưa cho cậu!" Bác sĩ Lý cười nói.

Bạch Ngôn Sơ kéo Du Du đứng lên, nói cám ơn: "Cám ơn bác sĩ Lý!"

Đi ra phòng làm việc, anh ôm Du Du bế lên. Du Du bị dọa sợ hét lên một tiếng: "Anh làm gì vậy!"

Anh cũng không coi ai ra gì đi!

"Anh thật sự rất vui! Du Du, chúng ta thật sự có con rồi!" Thế nhưng anh lại ôm cô xoay vòng vòng.

"Em chóng mặt rồi! Dừng lại đi!" Cô ra lệnh.

Lúc này Bạch Ngôn Sơ mới buông cô xuống, cúi đầu hôn cô một cái, thật sâu nói: "Du Du, anh thật sự rất vui."

Du Du thẩn thờ gật đầu một cái. Anh hưng phấn như vậy, ngoài dự liệu của cô.

Đây mới thật sự là Bạch Ngôn Sơ cô biết sao? Kể từ khi anh đối xử dịu dàng với cô, kể từ khi biết được bí mật giữa anh và Giang Tâm Di từ Chu Tuyết Phi, cô cũng có chút mất phương hướng.

Sau khi sống lại cô vẫn muốn nhìn thấu anh. Nhưng, đợi đến khi thay đổi, cô vẫn không có cách nào nhìn thấu anh.

Anh chú ý đến cảm xúc của cô, liền hỏi, "Sao vậy? Em giống như đang mất hứng? Du Du, có phải em không muốn mang thai con của anh hay không?"

Du Du lắc đầu một cái, cứng nhắc nói: "Không có! Em chỉ là cảm thấy quá nhanh!"

Thật sự là chưa chuẩn bị tâm lý. Cô liền mang bầu đứa bé của anh.

Trước kia cô còn thề, tuyệt đối sẽ không sinh con cho anh. Nhưng, vận mệnh xoay chuyển một vòng rồi vẫn như cũ.

Thế nhưng anh lại nhỏ giọng hạ lệnh: "Du Du, em nhất định phải sinh đứa bé của anh ra!"

Cô ngẩng đầu trông thấy ánh mắt bá đạo lạnh lùng của anh, đáy lòng khẽ run lên, liền cười nói: "Sao vậy? Anh lo lắng em sẽ lặng lẽ phá thai sao?"

"Em coi như anh nổi điên đi! Nhưng, đó là mệnh lệnh của anh!" Anh vòng tay qua eo của cô, đi qua hành lang.

Lúc này, điện thoại di động của Du Du vang lên. Là Từ Thi Thi gọi tới: "Du Du, cậu có ở nhà không?"

"Sao vậy?" Du Du nghe được giọng nói của cô có cái gì không đúng, liền hỏi.

"Ừm, tớ muốn đến chỗ cậu ngồi một chút, nói chuyện một chút." Giọng nói của Từ Thi Thi trầm trầm.

Du Du liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Không thành vấn đề! Chúng tớ sẽ về ngay!"

Cô cúp điện thoại, nói với Bạch Ngôn Sơ: "Thi Thi hình như có chuyện gì muốn tới nhà chúng ta! Chúng ta đi về thôi!"

"Ừ!" Bạch Ngôn Sơ dắt tay cô nói.

***

Mười phút sau, Từ Thi Thi ngồi ở trong vườn hoa nhà Du Du. Trên khay trà, để thêm một cốc đường để bỏ vào Hồng Trà.

"Sao vậy?" Du Du có chút lo lắng hỏi.

Từ Thi Thi cười nhạt, trong mắt đều là khổ sở: "Sau khi Đặng Tử Mộ đi nước ngoài trở về liền giống như người điên, anh ta luôn quấy rầy tớ! Gọi điện thoại tới tớ đều không nghe, anh ta liền chạy đến nhà tớ, ép cha tớ, nói muốn tái hôn với tớ! Cha tớ phiền muộn với anh ta, liền đuổi anh ta đi. Nhưng, anh ta lại tới, không ngừng nhấn chuông cửa, còn muốn dội sơn đỏ trước cửa nhà tớ! Ai!"

Du Du giận đến cả người phát run: "Buồn cười! Sao anh ta lại biến thành như vậy?" Sau đó cầm điện thoại di động lên, gọi cho anh họ của mình.

Nhưng bên kia không nghe máy. Cô tức giận để điện thoại di động xuống, nói: "Tớ đi tìm anh ta nói chuyện!"

Từ Thi Thi vội vàng kéo cô lại: "Đừng đi! Anh ta đã mất trí rồi! Sau đó tớ mới biết, bởi vì sự nghiệp của anh ta không thành công, mới muốn tái hôn cùng tớ để có thể tìm được một chút giúp đỡ! Cho nên tớ mới chán ghét anh ta!"

Du Du hung hăng nói: "Báo cảnh sát! Gọi cảnh sát bắt anh ta!"

Từ Thi Thi cười khổ: "Báo cảnh sát mà có ích thì đã sớm báo! Ai, anh ta là chó điên, không nhân tính! Cha tớ đưa mẹ tớ tới núi bên kia, để có thể an tĩnh hơn. Mẹ tớ gọi tớ cùng đi, mà tớ nghĩ tránh mặt cũng không phải là biện pháp, liền muốn tìm cậu thương lượng một chút."

Du Du thở dài nói: "Cậu để cho tớ suy nghĩ thật kỹ đã!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3