Chồng Yêu Bá Đạo - Chương 123
Cô phải nhanh chóng gom đủ tiền phí phẫu thuật, để cho Bà Thẩm được làm phẫu thuật, đợi một lúc đã đến bệnh viện rồi,nói với Bà Thẩm là mình vừa mới kiếm thêm được 5 vạn nữa, bà chắc chắn sẽ rất vui.
Nghĩ tới đây, trên mặt Cố Phi Yên nở một nụ cười rạng rỡ.
Từ cửa nhà Sở Gia đi ra, Cô để buổi tối đến bệnh viện nói cho Bà Thẩm biết.
Bà Thẩm nghe xong cười, từ trong điện thoại có thể nghe thấy bà rất là vui, thế là, tâm trạnh của Cố Phi Yên cũng vui hơn nhiều.
Tâm trạng tốt,duy trì rất lâu.
Đặc biệt mua một chút hoa quả cho Bà Thẩm, Cô quay về phòng của mình trước nằm nghỉ, trong nhà nấu canh gà mùi rất thơm, lại sào thêm chút rau, đự định đem đến bệnh viện cho Bà Thẩm để bổ sung chút dinh dưỡng, và cùng ăn cơm với bà ấy.
Xách đồ đến bên ngoài cửa bệnh viện, Cố Phi Yên chạm phải điều không ngờ tới.
Một bóng dáng tốc độ rất nhanh từ cửa lớn đi ra, lúc cô nhìn thấy đã không kịp tránh rồi, chỉ có thể nhắm mắt, và bị cái người đó đâm vào đầu một cái.
Lực đập vào rất đau, Cố Phi Yên chăm chú vào hoa quả chọn lựa từ trong túi nilong rơi ra ngoài, thùng giữ nhiệt cũng “bụp” một tiếng rơi xuống đất, thùng giữ nhiệt là cô bọc kín, bên trong là nước canh và cơm rau không có bị rơi ra ngoài.
“Bụp!” Bả vai cô bị người kia đâm vào rất đau, tỏ vẻ thất vọng.
Cũng không biết có phải do tâm lý của cô hay không, cô cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng, chóng mặt.
“Tiểu Yên, cô không sao chứ?” Bỗng nhiên, đôi tay đặt lên trên vai cô, người đàn ông giọng nói dễ nghe mát lạnh vang lên,kèm theo là có ý xin lỗi, “thật ngại quá, vừa mới chạy đến quá vội vàng rồi,không nghĩ đến rằng lại có thể đâm vào cô như vậy, cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao.” Cố Phi Yên lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay của người đàn ông đó.
Mặc dù trong lòng không đau lắm, nhưng người ta đã xin lỗi rồi, cô cũng không muốn truy cứu nữa.
Ngước mắt lên nhìn, Cố Phi Yên có một chút không ngờ tới, giương cao đôi lông mày.
Người đàn ông không ngờ tới đứng trước mặt rất đẹp trai, phong độ, vẻ đẹp siêu đẳng.Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng và chiếc quần bò màu xanh,giống như gió của núi rừng vậy, cho người ta một cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Ánh nhìn của anh ấy đầy sự lo lắng, nhìn ra rất là có lỗi.
“Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại của tôi, tổn thất hôm nay của cô, tôi đều có thể bồi thường cho cô, mong cô hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi hôm nay.” Nhặt hoa quả dưới đất lên,người đàn ông đưa vào tay cho Cố Phi Yên, tiện thể đưa luôn danh thiếp của mình.
“Không cần đâu, tôi không có tổn thất gì cả.” Cố Phi Yên lắc đầu.
Nhưng, cô cuối cùng vẫn là có chút hiếu kì.
Nhờ nhìn vào tấm danh thiếp ở tay của người đàn ông, Cố Phi Yên nhìn thấy tên của anh ấy.
Lục Tu Chi.
Một cái tên rất hay và người đàn ông tính cách trong trẻo như gió rất phù hợp với nhau.
Cố Phi Yên trong lòng yên lặng cảm thán một câu, cho rằng đây chỉ là một sự việc nhỏ xem vào thôi, nhưng không biết sau cái tên này sẽ cùng với cô vẫn còn có một đoạn liên quan nữa. Đó là những gì cô ấy có bất ngờ vào cuối ngày.
...
“Tiểu Yên, con gần đây có phải là rất bận không, rất lâu rồi không có đến thăm ta.” Bà Thẩm quở trách cầm lấy tay của Cố Phi Yên, lườm nguýt cô một cái, “nhưng mà, con không đến thăm ta cũng không sao, nhưng con phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, có biết không? Đừng có bận quá, rồi để cho bản thân phải chịu khổ!”
“Con biết rồi bà.” Cười một cái, Cố Phi Yên bày cơm canh ra cái đĩa nhỏ, rồi đưa cho bà Thẩm một bát canh trước,” bà nội mau nến thử canh đi, buổi chiều con nấu mất mấy tiếng đó, chắc chắn sẽ rất là ngon.”
Bà Thẩm nhắm mắt uống một ngụm nhỏ, không, không ngừng gật đầu, trên mặt biểu lộ ra nụ cười hiền hậu.
“Tiểu Yên nhà ta nấu ăn rất giỏi, về sau không biết tiết tử thối nào sẽ được lợi đây.” Nghĩ tới đây, Bà Thẩm lại hỏi, “đúng rồi, Yên nha đầu kia, khi nào con mới đưa bạn trai ra mắt ta chứ? Con cũng đã 22 tuổi rồi, có thể yêu đương được rồi!”
“Vẫn không phải vội gì cả.” Cố Phi Yên cười lắc lắc đầu.
Nói đến chuyện yêu đương, trong lòng cô không mong đợi cái người đàn ông cao to đó xuất hiện, chỉ có nghỉ đến đôi mắt đen láy sâu thẳm trầm mặc, tâm trạng của cô không tránh khỏi có chút suy sụp, nhẹ nhàng thở dài.
“Cái gì mà không vội chứ? Cả đời ta đây muốn được nhìn thấy con kết hôn nhất. Đợi con kết hôn rồi, có thể sinh cho ta một đứa cháu, cơ thể của ta tốt, còn có thể bế con của con nữa cơ!”
“Bà nội!”
Ánh nhìn của Bà Thẩm càng ngày càng xa xăm, khuôn mặt trắng nhỏ của Cố Phi Yên dần đỏ lên vì xấu hổ.
Người bệnh bên giường bên cạnh cười rồi nói, “bà lão đừng có nói nữa, cháu gái của bà xấu hổ rồi kìa, con bé càng lớn càng xinh, lại hiếu thuận, sau này nhất định sẽ có nhiều người trẻ tốt bụng muốn cưới cô ấy về nhà.
Người bệnh này là một người phụ nữ trung niên, cười trông rất lương thiện hiền lành, nhìn rất phúc hậu, sống rất vui vẻ hoà thuận.
“Đều lớn hết rồi, yêu đương nhất định phải làm rồi, nhưng không thể xấu hổ được.” Bà Thẩm lắc lắc đầu, nghĩ ra cái gì đó, bỗng nhiên hỏi người bệnh của giường xanh, “Triệu Tú,có phải con trai cô cũng chưa có bạn gái đúng không?”
“Vâng! Nó cũng 27 tuổi rồi, tôi lo thay cho nó.”
“Cô xem Tiểu Yên nhà tôi thấy thế nào?”
“Hả?”trong lời nói của người phụ nữ trung niên có chút sững sờ, sau đó đập một cái vào tay, cười lớn, “bà nhìn xem, tôi làm sao có thể không nghĩ đến được cơ chứ?” Con trai của tôi và cháu gái của bà, nhìn chúng rất là hợp nhau đó!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Bà Thẩm gật đầu tán thành, con trai của cô lát nữa sẽ quay lại đây chứ?” Chúng nó vừa hay có thể gặp nhau,”
“Chú ý này rất hay, vậy nhất trí rồi nhá!”
Cố Phi Yên, “...”
Nhìn thấy Bà Thẩm và người khác nói chuyện rất vui vẻ, cô như có cảm giác bị sét đánh vậy.
Đang muốn trốn đi ra, bên tai coi vang lên giọng nói của Triệu Tú vui mừng, “con trai, con nhanh qua đây đi, mẹ mới tìm cho con một cô vợ tương lai vừa xinh đẹp lại hiếu thuận, đảm bảo con sẽ rất là thích!”
“...” Cố Phi Yên không thể nói được gì nữa quay người, nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn thấy cái người không ngờ tới vừa nãy.
“Là anh?”
“Là cô?”
Cùng đồng thanh lên tiếng, Cố Phi Yên và Lục Tu Chi trong mắt đều vô cùng kinh ngạc,đều không thể ngờ tới được,vừa xong ở cửa bệnh viện còn ồn ào sau sự cố nhỏ xảy ra,bọn họ đã rất nhanh lại gặp lại.
“Hai đứa biết nhau? Đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Cái này, Bà Thẩm và Triệu Tú rất là tò mò.
Lục Tu Chi kể chuyện vừa xong xảy ra, trước khi sự cố ngoài ý muốn xảy ra, Bà Thẩm và Triệu Tú trong mồm đều biến thành “một cuộc hôn nhân ngàn dặm.”
Bà Thẩm vui mừng vô cùng, thích thú vui mừng yêu cầu Lục Tu Chi và Cố Phi Yên ở cùng nhau xem sao, đuổi hai bọn họ đi ra ngoài xem phim, còn phải đứng ở cổng rạp chiếu phim chụp ảnh để làm chứng cứ, bà muốn kiểm tra họ xem có đi cùng nhau hay không.
Bị đuổi đi như con vịt, Cố Phi Yên và Lục Tu Chi ở trước cửa rạp chiếu phim, sau khi chụp anh xong thì ngơ ngác nhìn nhau.