Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 77-2
Lôi Đường Dũng một phát, vừa định lên tiếng nhắc nhở Đường Dũng, anh ta đã miễn cưỡng gật đầu, nói: “Được thôi, thấy ông nổ như vậy, tôi đành chịu thiệt một chút, đồng ý với ông, dù gì tôi cũng có chút kính ngưỡng văn hóa Đạo giáo của các ông, thắng cũng tốt, nhưng chưa chắc có thể học được thứ khác.”
Nói xong anh ta và Phong Thiên đánh một chưởng vào không khí, dường như việc này đã quyết định xong.
Lúc này chỉ còn nữa tiếng nửa là đến nửa đêm, trong lòng tôi nóng như lửa đốt, vừa tách khỏi Phong Thiên, tôi vội níu lấy cổ áo của Đường Dũng, hỏi anh ta rốt cuộc có ý gì, cho dù anh ta muốn dùng tôi để sỉ nhục Phong Thiên thì cũng không thể lấy Trịnh Lâm ra đặt cược, tôi thua thì phải làm sao!
“Em sẽ không thua đâu, yên tâm đi.” Đường Dũng vẫn cười hì hì, sự tự tin không chút giả vờ tỏa ra, bao phủ trên người tôi, khiến tôi bình tĩnh hơn một chút.
“Đừng thấy ông ta đã lớn tuổi, có vẻ như cao nhân đắc đạo, cũng vì thân phận của ông ta rất cao, đi đâu cũng được người ta nịnh bợ, tâm tính mới không vững vàng, giống như pháo hễ đốt là nổ, người như thế có khí cương dương quá nặng, muốn gọi hồn vốn không dễ dàng thành công, hơn nữa anh đã nghiên cứu những trang bị ông ta mang theo, là thuật gọi hồn cấp thấp nhất, nếu lúc nãy em nói không sai, trong ngôi mộ này vốn không có thi thể, vậy thì cho dù ông ta có gọi hồn thế nào cũng không được.”
Vừa nói, trong mắt anh xẹt qua sự xảo quyệt, dáng vẻ nắm chắc phần thắng: “Đây cũng là nguyên nhân anh để em ra tay, tăng nhân bọn anh muốn làm bùa hộ mệnh thì phải lấy được tro cốt thi thể, uy lực mới mạnh. Nếu đây là mộ rỗng, anh cũng không có cách nào làm bùa hộ mệnh, chỉ có thể dựa vào em, không phải em đã luyện được lực cực âm sao, lát nữa chỉ cần quan sát phần mộ của Đổng Ngọc Thanh bằng lực cực âm, thi thể của cô ấy dù sao cũng đã từng chôn ở đây, chỉ cần theo thi khí còn sót lại trong mộ, em có thể tìm được thi thể của Đổng Ngọc Thanh, vậy thì anh cũng có thể làm bùa hộ mệnh.”
Thì ra là vậy.
Tôi hiểu ra, không ngờ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Đường Dũng đã nghĩ ra nhiều thứ như vậy, nhưng bởi vì cược Trịnh Lâm, tôi không tránh khỏi có chút chột dạ, dù sao tôi mới vừa tu luyện được cá âm nhỏ, hơn nữa tôi chỉ gặp nó một lần, ai biết bây giờ tôi còn có thể tìm được cá âm nhỏ không.
Lúc nói chuyện, Phong Thiên đã chuẩn bị xong xuôi, ông ta đặt lư hương và bát đậu nành trước mặt, cắn ngón trỏ, nhỏ máu tươi trên đậu nành, sau đó cất hết đậu nành vào trong lư hương, đốt một nén hương cắm trên đậu nành, miệng lẩm bẩm gì đó.
Ông ta không ngừng niệm chú, tôi chớp mắt cảm giác âm khí bốn phía nổi lên, xung quanh mỗi ngôi mộ đều xuất hiện gió âm, mà gió âm có lớn có nhỏ, lớn có thể thổi đá cát, nhỏ có thể thổi bụi.
Có điều bỏ qua những ngôi mộ có gió âm, tôi chú ý tới ba ngôi mộ trong nghĩa địa không có phản ứng gì, không những không hình thành gió âm, thậm chí ngay cả âm khí cũng không tán loạn.
Trong đó bao gồm mộ của Đổng Ngọc Thanh!
Tôi có chút chờ mong, phàm là mộ có người chết đều sẽ lưu lại địa hồn, cũng chính là nguyên nhân gió âm nổi lên lúc gọi hồn, mặc dù địa hồn tiêu tan nhưng có thi thể thì cũng sẽ có âm khí chảy ra, nhưng duy chỉ có ba ngôi mộ này, phía trên đều sạch sẽ không có chút âm khí nào, chỉ có một khả năng, ba cái này đều là mộ rỗng!
Có điều Phong Thiên dường như không phát hiện ra vấn đề này, ông ta hẳn không tu luyện được cá âm nhỏ, cảm nhận âm khí không nhạy bén bằng tôi, lúc này ông ta chỉ cảm thấy bốn phía có gió âm nổi lên, khóe miệng đã lộ ra sự vui sướng của chiến thắng, tham lam liếc nhìn Trịnh Lâm.
Niệm chú khoảng hai mươi phút, đợi hương gọi hồn trước mặt Phong Thiên cháy hết, ông ta cũng không ngại nóng, trực tiếp vươn tay vào trong lư hương, nhặt tro hương và đậu nành dính máu vung lên mộ của Đổng Ngọc Thanh.