Cinderella 12 Giờ - Chương 29
Cinderella 12 Giờ
Chương 29: Đêm thứ hai mươi chín
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Bài viết này ban đầu cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, cô gái đăng Weibo vốn định chụp thêm mấy tấm để nghiên cứu xem có đúng là Phong Kính không, nhưng concert đã bắt đầu, sự chú ý của cô ta chuyển sang sân khấu.
Ngăn cách đã mười năm, các thành viên của Pumpkin đã là các ông chú hơn bốn mươi tuổi, nhưng giây phút bọn họ biểu diễn trên sân khấu vẫn khiến toàn bộ khán đài hò hét.
Phong Kính đưa cho Giang Nhiễm một cái que phát sáng, Giang Nhiễm bắt chước người khác đứng lên cổ vũ. Khi giai điệu của “Dorothy” vang lên trên sân khấu thì toàn sân vận động hoàn toàn bùng nổ.
“Dorothy” không phải là ca khúc giúp Pumpkin thành danh nhưng là ca khúc nổi tiếng nhất của bọn họ, doanh số tiêu thụ cũng đứng đầu. Người ta nói, bài hát này là do chính Ray viết tặng người đại diện của ban nhạc, vì cô ấy rất thích “Phù thủy xứ OZ” nên anh ấy đã lấy tên nữ chính Dorothy đặt tên cho bài hát.
Lúc ấy scandal của Ray và người đại diện gây xôn xao, hai người hình như còn là thanh mai trúc mã, tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng hai người bọn họ sẽ ở bên nhau, thế nhưng kết quả người đại diện lại kết hôn với một người ngoài ngành.
“Đã nhiều năm như vậy, Ray mãi vẫn chưa kết hôn, thật quá si tình.” Giang Nhiễm nói với Phong Kính.
Phong Kính nói: “Mãi vẫn chưa kết hôn và mãi vẫn chưa có bạn gái là hai việc khác nhau.”
Giang Nhiễm: “…”
Ặc, hình như anh Phong rất hiểu chuyện này.
Bài “Dorothy” được khép lại bằng màn hợp xướng của toàn bộ sân vận động, trải qua sự cuồng nhiệt vừa rồi, lần này ban nhạc hát một bài vui vẻ tươi sáng là “Honey”, cũng là một bài hát cũ nghe nhiều đến thuộc.
Nghe trực tiếp ở đây thật sự rất cuốn hút, khác xa với cảm giác nghe trên máy tính hay điện thoại. Biểu diễn suốt buổi concert là một chuyện cực kỳ tốn thể lực, lúc đầu Giang Nhiễm còn lo lắng, thành viên ban nhạc đều khá lớn tuổi, có thể không biểu diễn được đến cuối cùng. Sau đó sự thật chứng minh cô đã nghĩ quá nhiều, thể lực của Pumpkin và khán giả ở đây đều rất tốt, vẫn hò hét từ đầu đến khi kết thúc.
Cô thấy bọn họ hoàn toàn có thể ca hết đến năm tám mươi tuổi. Khi kết thúc, lúc Ray phát biểu cảm nghĩ cũng thật sự nói như thế.
Mọi người vẫn chưa thỏa mãn sau ba màn biểu diễn, cô gái chụp ảnh Phong Kính lúc nãy lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình. Lần này anh nghiêng sườn mặt về phía cô ta, nhìn càng giống Phong Kính.
Cô ta lại dùng máy ảnh chụp một tấm, kết quả bị Phong Kính phát hiện, anh kéo thấp mũ lưỡi trai, xoay người theo sau Giang Nhiễm đi mất.
“Cậu chụp ai đấy?” Một cô gái mang tai thỏ lại gần, nhìn bức ảnh cô gái kia chụp lúc đầu. Cô gái cầm máy ảnh nhíu mày, vừa đi theo dòng người ra ngoài vừa hỏi cô gái còn lại: “Cậu nhìn người này đi, có giống Phong Kính không?”
“Người nào?” Cô gái thò đầu qua xem, không khỏi cảm thán, “Thật sự rất giống! Đúng rồi, tớ nhớ hình như trước kia đã từng đọc được ở đâu đó, Phong Kính thích ban nhạc Pumpkin nhất đó!”
“Thật không? Không lẽ là Phong Kính thật?”
“Cậu nhìn thấy ở đâu? Người đâu rồi?”
Cô gái cầm máy ảnh nhìn lên, không thấy bóng dáng Phong Kính nữa: “Hình như đi mất rồi, bọn họ ngồi ở khu VIP.”
“Vậy thì càng có khả năng là Phong Kính đấy! Cậu đăng Weibo hỏi xem.”
Vì thế cô gái kia lại đăng hai bức ảnh mình chụp được lên Weibo kèm lời nhắn.
“#concert tái hợp của Pumpkin# nhìn thấy một người, càng nhìn càng thấy giống Phong Kính, mọi người xem giúp tôi. (tự hỏi)”
Vì trong lúc buổi diễn diễn ra có rất nhiều người xem livestream nên đề tài về buổi biểu diễn này đã nằm trên hot search. Weibo này càng lúc càng được nhiều người nhìn thấy, mãi đến sau khi một tài khoản V chia sẻ lại thì hoàn toàn bùng nổ.
Trải qua sự phân tích đối chiếu tỉ mỉ của “đoàn chuyên gia”, mọi người khẳng định đây là Phong Kính.
Sau đó đề tài “Vô tình gặp được Phong Kính ở concert” cứ như thế bay lên hot search.
Trên đường Phong Kính đưa Giang Nhiễm về nhà, trong lòng có dự cảm không tốt, anh chắc chắn trước khi đi, cô gái kia đã chụp ảnh anh.
Anh đã che kín mít như thế, rốt cuộc có gì để mà chụp nữa chứ?
“Anh Phong?” Giang Nhiễm cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn người nào đó đang ngây người, “Tới nơi rồi, tối nay cảm ơn anh, concert rất vui.”
“À, tôi cũng rất vui.” Phong Kính che giấu cảm xúc nhỏ của mình, cười nói với Giang Nhiễm, “Bây giờ cũng không sớm nữa, Nhị Hoàng còn đang đợi cô đấy, cô lên trước đi.”
“Vâng.”
“Từ từ thôi.” Phong Kính lấy cái túi đồ lớn đưa cho cô, “Cái này cô cũng cầm về ăn đi.”
“À, cảm ơn anh.” Giang Nhiễm nhận túi đồ ăn vặt, vẫy vẫy tay với anh, “Anh lái xe cẩn thận.”
“Ừ.” Phong Kính nhìn cô đi vào khu nhà, đang chuẩn bị khởi động xe, chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
Người gọi điện là sói xám Tần.
Phong Kính: “…”
Chắc chắn là chuyện tối hôm nay bị lộ rồi.
Anh suy nghĩ một chút mới nghe máy, vừa mới nói “alo”, giọng nói trào phúng của Tần Phàm vang lên: “Ảnh đế Phong đã xem xong buổi biểu diễn rồi sao?”
“… Ha ha, tin tức của giám đốc Tần nhanh thật đấy.”
“… Ha ha, không phải tôi nhanh, mà là ảnh đế Phong vô cùng được ưu ái nằm trên hot search.”
Phong Kính: “…”
Cái gì? Chẳng lẽ anh lại lên hot search sao?
“Cậu vẫn ở bên ngoài à?”
“… Tôi đang trên đường về nhà.”
“Được rồi, sáng ngày mai tới công ty gặp tôi, nhớ bảo Mạnh Hành Xuyên đi cùng.”
Phong Kính: “…”
Lúc Phong Kính còn đi học cho tới bây giờ chưa từng bị thầy giáo gọi vào văn phòng để dạy bảo, nhưng sau khi làm việc… Thì lại giống như chuyện cơm bữa.
Anh lái xe về Hoa Đô, thả chìa khóa xe xuống rồi lấy điện thoại truy cập Weibo.
Đề tài “Vô tình gặp được Phong Kính ở concert” vẫn đang nằm hiên ngang trên hot search.
Phong Kính: “…”
Phản ứng đầu tiên của anh là nhấn vào ảnh nhìn xem Giang Nhiễm có bị chụp không, cũng may hai bức ảnh trên Weibo anh đều trùng hợp che luôn Giang Nhiễm. Ngẫm lại cũng đúng, nếu Giang Nhiễm bị chụp được thì sao Tần Phàm có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế.
Phong Kính âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: có phải anh bại lộ rồi không?
Giang Nhiễm về nhà rồi tắm một lượt, sau đó ngồi trước máy tính chuẩn bị lên Weibo xem buổi biểu diễn hôm nay.
Không ngờ dạo này ảnh đế Phong có mặt khắp nơi, ngay cả concert của Pumpkin mà anh cũng có thể leo lên hot search.
Khoan đợi chút, Giang Nhiễm còn cố ý đeo kính lên, nhấn vào ảnh chụp lớn, bức ảnh kia được fan xác định là Phong Kính.
Nếu khẩu trang đen và mũ lưỡi trai có thể còn là trùng hợp, nhưng áo T-shirt và áo khoác này, giống như đúc với áo hôm nay anh Phong mặc.
Ngón trỏ Giang Nhiễm đặt nhẹ trên chuột trái, thời gian như dừng lại tại giờ phút này
Anh Phong chính là Phong Kính.
Mắt cô không hề chớp nhìn chằm chằm người trên màn hình, trong lòng chấn động không thốt nên lời. Nhưng sự chấn động này không phải vì “Anh Phong chính là Phong Kính” mà bởi suy đoán giữ trong lòng mình một thời gian dài bỗng nhiên được chứng thực, xảy ra trong lúc không ngờ tới.
Điều cô kinh ngạc nhất không phải anh Phong là Phong Kính, mà vì sao anh Phong lại là Phong Kính.
Vì sao anh lại xuất hiện bên cạnh cô?
Suốt một buổi tối Phong Kính vẫn luôn đợi điện thoại Giang Nhiễm gọi cho mình, tâm trạng gần giống lúc trước chờ điện thoại của mẹ anh vậy.
Nếu Giang Nhiễm thấy hot search trên Weibo, chắc chắn sẽ gọi điện cho anh đúng không? Nhưng nếu cô gọi điện tới đây, anh nên giải thích thế nào mới tốt đây? Anh không muốn lấy lý do dùng để ứng phó với Tần Phàm ứng phó với cô, nhưng anh lại không nghĩ được lý do gì tốt hơn để giải thích.
Sau đó anh đợi mãi đến 12 giờ, Giang Nhiễm cũng không gọi điện thoại tới.
… Có phải con gái đều như thế không?:)
Sau khi biến thành Nhị Hoàng, anh vẫn ghé vào bậc cửa sổ quen thuộc. Trong phòng tắt đèn, Giang Nhiễm đã nằm ngủ trên giường.
Khó có khi cô ngủ sớm như thế.
Nhưng Phong Kính biết cô chưa ngủ, anh vẫy vẫy cái đuôi đến gần cô như muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ nhìn cô như vậy, không làm gì cả.
Đêm hôm nay dường như yên tĩnh hơn so với trước kia, rất thích hợp để suy nghĩ một số chuyện quan trọng.
Sáng hôm sau, Phong Kính ngồi xe Michelle lái tới công ty. Khi anh đến văn phòng Tần Phàm thì Mạnh Hành Xuyên đã ở đấy, thấy anh vào, giống như gặp được người anh em cùng cảnh ngộ.
“Ngồi đi.” Tần Phàm chỉ vào cái ghế trống bên cạnh Mạnh Hành Xuyên. Phong Kính đi qua ngồi xuống, nhìn Tần Phàm ngồi đối diện, nói: “Giám đốc Tần tìm chúng tôi tới đây có chuyện gì? Lát nữa lão Mạnh còn phải đến phim trường, đúng không?”
Mạnh Hành Xuyên gật đầu thật mạnh.
“Yên tâm đi, không mất bao nhiêu thời gian của các cậu đâu.” Tần Phàm nhìn thoáng qua Mạnh Hành Xuyên, sau đó mới nhìn Phong Kính hỏi, “Tối hôm qua cậu ra ngoài chỉ để đi xem concert?”
“Đúng vậy.” Phong Kính cây ngay không sợ chết đứng trả lời, “Đột nhiên tôi nhớ ra mình có vé nên liền đi xem.”
“Chỉ vì đi xem concert mà phải để Mạnh Hành Xuyên nói dối giúp cậu sao?”
“Tôi chỉ có một vé, tôi sợ anh đề nghị muốn đi cùng tôi, đến lúc đó không khí lại lúng túng.”
Tần Phàm: “…”
Anh ta im lặng, lại hỏi Mạnh Hành Xuyên: “Tối qua cậu ta nói với cậu thế nào?”
Mạnh Hành Xuyên nói: “Chỉ nói cậu ấy muốn đi xem concert thôi, anh cũng biết cậu ấy rất thích Pumpkin mà.”
Phong Kính thích Pumpkin không phải là bí mật gì, Tần Phàm cũng biết, chẳng qua anh ta cảm thấy tại sao Phong Kính vẽ vời thêm chuyện làm gì, chắc chắn còn có mục đích mờ ám nào đó: “Không còn gì khác?”
“Cái khác… Cái khác tôi không biết đâu!”
“Cậu chưa biết gì khác đã giúp cậu ta nói dối, hai người các cậu thật đúng là anh em tốt.” Tần Phàm cười như không cười nhìn bọn họ, “Lần sau ảnh đế Phong kiếm được tiền nhớ chia cho cậu ta một ít.”
Phong Kính: “…”
Đã là anh em tốt sao còn nói chuyện tiền bạc chứ?
Tần Phàm lại nói mấy lời với bọn họ một lát, hai người vẫn luôn khẳng định chỉ đi xem concert. Trong lòng Tần Phàm mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng tin tức tối hôm qua cũng không có vấn đề gì, trên ảnh bị fan chụp cũng chỉ có một mình Phong Kính: “Vậy được rồi, lần này coi như xong, lần sau ảnh đế Phong muốn xem concert của ai cứ nói thẳng với tôi là được, không cần lo lắng tôi không có vé.”
Phong Kính: “…”
Từ công ty đi ra, Phong Kính hít một hơi không khí mới mẻ, để Michelle lái xe. Nhìn cảnh vật bắt đầu lùi dần về sau ngoài cửa sổ, Phong Kính lại đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Sáng sớm hôm nay, trước khi Mễ Tuyến Nhi tới đón anh, anh đã gửi một thùng chuyển phát nhanh cho Giang Nhiễm, chắc giờ cô đã nhận được. Cô sẽ có phản ứng gì nhỉ?
“Mễ Tuyến Nhi, lái xe đến Chẩm Thủy Hương.”
“Hả?” Michelle hoảng sợ, lúc nãy mới từ văn phòng Tần Phàm đi ra mà đã bắt đầu không an phận nhanh như thế sao?
Phong Kính nói: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ chợt nhớ mình để quên một ít đồ ở đấy, lấy xong sẽ đi.”
“À… Tôi biết rồi.”
Giang Nhiễm vừa xuống dưới nhận hàng chuyển phát nhanh, là công ty cùng thành phố đưa tới. Ở phần tên người gửi chỉ viết một chữ “Phong”.
Giang Nhiễm giật mình, vội bước nhanh về nhà.
Tới nhà rồi, cô lấy dụng cụ mở thùng trên bàn, cắt hai ba cái đã mở thùng hàng ra.
Bên trong có một thỏi son được bao bọc bởi giấy giảm xóc, là màu 007 của Bunny đã sớm cháy hàng. Cô đặt son sang một bên, cầm tấm card bên cạnh lên.
Là một dấu son.
Không phải loại in ấn, mà là dấu môi thật in lại.
Gần như trong nháy mắt Giang Nhiễm đã hiểu hai cái này là gì, trái tim đập thình thịch không ngừng. Khi cô còn đang ngây người, chuông cửa lại vang lên. Nhị Hoàng chạy tới cửa như mọi khi, vui vẻ kêu lên với cửa.
Giang Nhiễm liếc mắt, đoán được người ngoài cửa là ai.
Tim cô đập nhanh hơn, cô hít sâu một cái mới đứng lên đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, anh Phong đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai đang đứng hơi khép nép ở bên ngoài.