Cô Ấy Thật Mềm - Chương 110

Cô Ấy Thật Mềm
Chương 110

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Group FB: Sweet Candies

Lúc bước vào đây, Khương Thuấn Ngôn nắm chặt cổ tay Khương Từ không hề buông ra, đại sảnh bữa tiệc

được trang hoàng vô cùng hoa lệ, một đám nam nữ xinh đẹp đứng dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, tiếng

nói chuyện và tiếng cười rôm rả.

Chủ đề là gì?

Chỉ là những chuyện của một số nhà giàu trong vòng, đua đòi nói nhà mình tốt hoặc những thứ liên

quan đến lợi ích kinh doanh.

Trước khi mọi người chú ý bên này, Khương Từ đã khẽ nói với Khương Thuấn Ngôn: “Ann buông ra.”

Khương Thuấn Ngôn mặc một bộ tây trang cao cấp nghiêm nghị, nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn, tính

tình và khí chất của anh thật ra gần giống nhau, đối đãi với phụ nữ chưa bao giờ học được một từ

mềm.

Anh cố ý cho mọi người trong bữa tiệc biết thân phận của Khương Từ, để cô cưỡi lên lưng cọp thì làm

sao có thể buông tha.

“Em Từ, anh biết đêm nay mẹ chồng em cũng ở đây, là vị nào?” Khương Thuấn Ngôn đây là tính toán

nhận họ hàng.

Chưa kể đến Khương Từ, sự xuất hiện của anh cũng bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người trong bữa

tiệc.

Trong xã hội thượng lưu ở thành phố S, bởi vì Khương Thuấn Ngôn đi dự tiệc vài lần, mọi người đều

ngầm truyền tin, bọn họ cũng biết một vị có bối cảnh hiển hách từ Bắc Kinh đến, thân phận lớn có

thể kết giao với anh về sau về mặt chính trị cũng có đường để đi.

Nhưng mọi người cũng biết, Khương Thuấn Ngôn có giao dịch làm ăn với Phó gia, cục vàng này đã bị

Phó gia nhanh chân đoạt trước.

Lúc này, trong đám người có người rất ngạc nhiên nói: “Người bên cạnh Khương Thuấn Ngôn… Sao tôi

thấy quen mắt vậy?”

Lúc này bị nhắc đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Khương Thuấn Ngôn đang lôi kéo Khương

Từ.

Không chỉ quen mắt.

Người tinh ý vừa thấy là có thể nhìn ra thân phận của Khương Từ ở Phó gia.

Điều này cũng khiến mọi người khó hiểu, dù sao Khương Từ không phải con gái Phó gia mà chỉ là con

dâu, trước mặt mọi người lôi kéo với một

người đàn ông có quan hệ làm ăn với Phó gia.

—— Đây không phải công khai đội nón xanh cho Phó Thời Lễ sao?

Bên này, Kiều Doãn Yên đang cười nói với một cô gái cũng bị bạn bè bên cạnh đẩy đẩy: “Cô mau xem.”

“Đó không phải chị dâu cô sao.”

Ánh mắt Kiều Doãn Yên lướt qua liền nhìn thấy Khương Từ đang cử chỉ thân mật với một người đàn ông

xa lạ, đôi tay trắng nõn đoan trang đặt trên eo, đôi mắt hơi híp lại, cũng có chút suy nghĩ như

những người khác.

Những người khác, một vài vị danh viện trước đây từng qua lại bàn tán với nhau, cười châm chọc:

“Doãn Yên, chị dâu cô xuất thân từ gia đình bình dân cũng không sao cả nhưng cô ấy cũng gả đến Phó

gia mấy năm rồi sao vẫn học theo tác phong của giới giải trí vậy?”

Ăn trong bát lại nhìn trong nồi, mỗi tay quan hệ với một người, chỉ muốn trèo cao hơn.

Ôi, không sợ ngã chết sao?

“Nghe nói mẹ cô ấy gả vào hào môn năm lần, có mẹ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.”

Có một quy tắc trong vòng tròn, điều mà xưa nay họ coi thường nhất chính là những minh tinh tầng

lớp thấp kém từ giới giải trí trà trộn vào giới hào môn, cho nên xuất thân của Khương Từ cũng bị

chỉ trích rất nhiều.

Ai bảo cô gả vào Phó gia đâu, nhất định phải bị người ta nghị luận.

Kiều Doãn Yên không đáp lại lời nói của một vài vị danh viện, trong thâm tâm cô ít nhiều cũng có

chút xem nhẹ xuất thân và tác phong của Khương Từ.

Bình thường không muốn tiếp xúc với giới thượng

lưu thì thôi, sao vừa xuất hiện lại quét sạch mặt mũi Phó gia.

Cô khẽ cau mày, cảm thấy Khương Từ quá phóng túng.

Lúc này, giữa những ánh mắt, cách một khoảng, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây.

Khương Từ cũng nhìn thấy Kiều Doãn Yên đang đứng xem diễn cùng một đám tiểu thư cao quý.

Cô đang

muốn nói chuyện với Khương Thuấn Ngôn nhưng lại bị một người cắt ngang trước.

“Khương Từ?”

Đường Yến Lan mặt một bộ sườn xám màu xanh ngọc cao quý đi vào, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Bà cũng nghe thấy tiếng nghị luận, đại sảnh bữa tiệc rất lớn, lại có không ít ánh mắt của rất nhiều

người đều dồn lại dây.

“Mẹ.” Nhìn thấy Đường Yến Lan, Khương Từ cuối cùng cũng thoát khỏi tay Khương Thuấn Ngôn.

Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng nhất thời lại không tìm được lời nào.

Khương Thuấn Ngôn khoanh

tay trước ngực, cười như không cười nhìn.

Chỉ đợi ở đấy.

Đường Yến Lan sẽ không bao giờ trước mặt mọi người hỏi Khương Từ có phải bị bắt nạt không.

Rốt cuộc

thanh danh của một người phụ nữ bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, đến cắt ngang sự dây dưa

giữa hai người, miệng chỉ nói: “Thời Lễ cũng ở đây, con nhìn thấy thằng bé chưa.” Khương Từ hiếm

khi tham gia những bữa tiệc như vậy, thứ nhất là cô bận, thứ hai là tính cách cô không phù hợp để

kết giao với mọi người.

Cho nên trong tình huống bình thường Phó Thời Lễ sẽ không tìm cô đến làm bạn nữ, kết quả bây giờ cô

đi cùng một người đàn ông khác, trường hợp lần này có chút xấu hổ, tâm tư mẫn cảm của Khương Từ

cũng nhận ra nụ cười cứng đờ của Đường Yến Lan.

Đường Yến Lan không hỏi không có nghĩa là những người hiểu chuyện sẽ không hỏi.

“Đây không phải là Khương tổng đến từ Bắc Kinh sao?”

Có người cười như không cười dừng ánh mắt trên người Khương Từ, sau đó lại nhìn về phía Khương

Thuấn Ngôn.

Thật giống như giữa hai người có bí mật gì không thể cho ai biết.

Khương Thuấn Ngôn hàn huyên vài câu với người đó, khuôn mặt lạnh lùng, trấn địnn vẻ mặt bình tĩnh,

giống như anh chưa mang vợ người khác đến tham dự bữa tiệc, còn chủ động vươn tay chào hỏi với

Đường Yến Lan chào hỏi: “Xin chào dì.”

Đường Yến Lan treo nụ cười trên mặt, không để vãn bối xấu hổ.

Rốt cuộc tất mọi người đều nhìn chằm chằm, tầm mắt Khương Thuấn Ngôn liếc nhìn xung quanh, mở miệng

nói: “Lúc trước vẫn chưa đến nhà thăm hỏi, là cháu thất lễ, lần này cháu…”

Tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ lời anh nói, nửa câu sau chưa nói xong đã bị Khương Từ cắt

ngang: “Khương Thuấn Ngôn, không phải anh muốn tôi đưa anh đến gặp Phó Thời Lễ sao.”

Giọng nói của cô trở nên lạnh lùng, ánh mắt đen nhìn chằm chằm vào anh.

Bầu không khí có vẻ hơi kỳ

lạ, không nói nên lời.

Lời nói của Khương Thuấn Ngôn bị cắt ngang, anh cũng không tức giận.

Anh cười hiền lành vô hại với

Đường Yến Lan, nghiêng đầu lại nói chuyện với Khương Từ, ngữ điệu ôn nhu nói: “Đợi lát nữa được

không, anh muốn nói xong với mẹ chồng em.”

“…” Bây giờ anh đang giả bộ tính tình rất tốt.

Khương Từ kéo anh không nhúc nhích, liền kéo Đường Yến Lan: “Mẹ, trở về con sẽ giải thích với mẹ.”

Cô là bị anh dùng sức kéo vào yến tiệc, nóng lòng muốn vội vàng rời đi.

Khương Thuấn Ngôn tay đút

túi quần đứng tại chỗ, nói với bóng dáng cô: “Khương Từ, em cho rằng bỏ chạy sẽ không ai biết quan

hệ của chúng ta sao?”

Trong nháy mắt những tiếng nói xung quanh đều im bặt.

Mọi người đều trợn tròn mắt, có một vị tiểu thư họ Cao lúc nãy chế nhạo Khương Từ với Kiều Doãn

Yên, cười nhẹ: “Tình huống gì đây, chuyện tình tay ba sao?”

“Cao Viện, cô nói nhỏ chút.” Bên cạnh có người nhắc nhở.

Cao Viện nhìn Kiều Doãn Yên đoan trang, bình tĩnh lại xem quan hệ của Khương Từ và đại nhân vật đến

từ Bắc Kinh, tất nhiên muốn nói vài câu: “Hình như tôi còn nhìn thấy Khương tiểu thư trong bữa

tiệc, cũng chính là em họ Khương Thuấn Ngôn cũng đến.”

Nói chưa dứt lời, liền hợp tình hình đến lạ.

Tác phong của Khương Giang Nguyên ở thành phố S cũng giống như ở Bắc Kinh đều thích tham dự các bữa

tiệc trong vòng, cô nhìn thấy chỗ này có náo nhiệt, rốt cuộc cũng bị hấp dẫn.

Kết quả từ trong đám người lại nhìn thấy anh mình ở cùng Khương Từ.

[Anh mình? Đcm ]

Đột nhiên, giọng nói Khương Giang Nguyên xuyên qua người khác hét lên: “Anh, anh làm gì vậy.”

Khương Thuấn Ngôn nhìn thấy Khương Giang Nguyên cũng ở đây, đang muốn nói chuyện, Khương Giang

Nguyên bên này đã bùng nổ: “Cô đi theo anh họ tôi làm gì?”

Dáng vẻ dậm chân này giống như bắt được kẻ gian xảo.

Rất thú vị.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hai người không đúng.

Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ nhìn xung quanh, giọng nói lạnh lùng: “Anh em các người thích diễn

trò cho người khác xem đến vậy?”

Khương Thuấn Ngôn cau mày, thấp giọng cảnh cáo Khương Giang Nguyên một tiếng: “Nguyên Nguyên.”

Khương Giang Nguyên có chút nóng nảy, bởi vì cô dự cảm lần này anh họ đến thành phố S còn muốn tìm

Khương Từ hòa giải, chuyện này làm sao có thể!

Đôi khi, càng sợ, càng lấn tới.

“Anh, người ta đối với anh lạnh lùng như vậy sao anh còn cúi người trước cô ta, cô ta không quan

tâm đến anh đâu.”

Khương Thuấn Ngôn dưới ánh mắt xem kịch vui của mọi người đè thấp thanh âm nói với cô: “Em bớt nói

vài câu đi.”

Vốn dĩ Khương Từ có ấn tượng rất xấu về anh, bây giờ lại càng tệ.

Khương Giang Nguyên không nghe:

“Khương Từ cô có cốt khí thì đừng nhận.”

Cuộc trò chuyện giữa 3 người khiến tất cả mọi người nhìn thấy sương mù.

Cao Viện lại đứng lên nói

giúp Khương Giang Nguyên: “Khương Từ, cô có phải đã đắc tội với Khương tiểu thư không? Có hiểu lầm

gì thì mau xin lỗi đi.”

Tầm mắt Khương Từ nhìn về phía Cao Viện, cô cũng không biết người phụ nữ này nhưng cô có thể cảm

nhận được ác ý từ trong lời nói của đối phương.

Vô cớ nhằm vào, hận không thể dẫm lên cô để cảm thấy thoải mái.

Đối với những loại người này, Khương Từ không có một chút cảm tình nào.

Cô nhìn về phía Khương

Giang Nguyên, môi đỏ mọng nở một nụ cười nhẹ, có chút lạnh lẽo.

Không biết vì sao, Khương Giang Nguyên có chút lạnh sống lưng.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy Khương Từ nói với Khương Thuấn Ngôn: “Được rồi, không phải anh muốn

nhận sao, hôm nay tôi cho anh một cơ hội.”

Ngón tay trắng nõn của Khương Từ chỉ vào Khương Giang Nguyên, quật cường hỏi: “Cô ta là ai?”

Sắc mặt Khương Giang Nguyên từng chút từng chút tái đi, khẩn trương nhìn Khương Thuấn Ngôn.

Trong bữa tiệc này, hầu như tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều đến.

Mọi người đều đang xem

trò vui, rốt cuộc ai cũng biết Phó gia và Khương Thuấn Ngôn có quan hệ làm ăn, lại không ai biết

quan hệ sâu xa của họ là gì.

Khương Từ làm việc đã để lại rất nhiều lối thoát cho người khác, thấy vẻ mặt Khương Thuấn Ngôn sững

lại, cô đưa mắt nhìn về phía Cao Viện và những người khác: “Vừa rồi cô nói nếu tôi làm sai thì phải

xin lỗi?”

Cao Viện phát hiện tầm mắt mọi người đều tập trung trên người cô, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên:

“Khương Giang Nguyên tiểu thư là khách, cô không cần phải nhắm vào cô ấy như vậy.”

“Cô nhìn thấy chỗ nào tôi nhắm vào cô ấy trước?”

Khương Từ hỏi thẳng: “Tôi còn chưa nói cô nhắm vào tôi đâu, cô không định xin lỗi tôi sao?”

“Khương Từ.” Đường Yến Lan thấy không khí giằng co, rốt cuộc xem xét tình thế, nhẹ giọng nói với

con dâu: “Thời Lễ đang ở trên lầu, con lên tìm thằng bé trước.”

“Mẹ, nếu bây giờ con đi không biết sau này con sẽ trở thành loại người gì.” Tuy lời nói của Khương

Từ rất nhẹ, lại rất rõ ràng.

Cô nhìn về phía Khương Thuấn Ngôn, quá rõ ràng điểm yếu của người đàn

ông này ở đâu, một chữ lại một chữ nói: “Tôi như anh mong muốn đứng ở đây, anh không phải muốn nhận

họ hàng sao, tôi cho anh cơ hội.”

Khương Thuấn Ngôn không ngờ Khương Giang Nguyên sẽ ở đây, lúc trước anh cố tình đưa Khương Từ đến

bữa tiệc tuyên bố thân phận, háo hức thành công.

Bây giờ nhìn thấy Khương Giang Nguyên sắp khóc nhìn mình chằm chằm và Khương Từ một bên châm chọc

mỉm cười.

Người cưỡi lên lưng cọp đã xuống, bây giờ đến lượt anh – Khương Thuấn Ngôn.

Lúc này cách đó không xa, một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu bạc không chút cẩu thả làm nổi

bật khí chất cao quý, lãnh đạm, ở trong đám đông không dễ dàng bị bỏ qua.

Đôi mắt thâm trầm kia nhíu lại, dường như nhìn thấy một vài hình bóng quen thuộc.

“Khương Từ.”

Giọng nói dễ nghe quen thuộc của người đàn ông truyền đến đột nhiên cắt ngang bầu không khí giằng

co.

Đường Yến Lan cũng nhìn sang, thấy đó là Phó Thời Lễ, bà tức khắc yên tâm, nhẹ nhàng thở ra: ”Thời

Lễ, con đến vừa đúng lúc.”

Phó Thời Lễ yên lặng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt không chút

biểu cảm của Khương Từ, lời nói lại không phải nói với cô: ”Nói cái gì vui vẻ như vậy?”

Mọi người: “…”

Với một nụ cười của anh, bầu không khí đã tốt hơn.

Phó Thời Lễ chậm rãi đi đến, bắt tay với Khương Thuấn Ngôn: “Khương tổng.”

“Phó tổng.”

Hai người mặt ngoài không nhìn ra một tia địch ý, nhưng mọi người ở đây vẫn chưa quên Khương Thuấn

Ngôn lôi kéo tay Khương Từ không bỏ.

Sau khi Phó Thời Lễ bắt tay xong, anh đứng bên cạnh Khương Từ, cánh tay không đụng đến cánh tay cô,

lại như không có chuyện gì ôm eo cô, thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Khương Từ ở đây anh đã rất ngạc nhiên rồi lại nhìn thấy Khương Thuấn Ngôn liền hiểu rõ.

Cảm xúc của Khương Từ có thể coi là bình tĩnh, nhấp môi nói: “Khương tổng nóng lòng nhận người

thân, hỏi anh ta lại không nói.”

Ánh mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ nhìn đến Khương Thuấn Ngôn, môi mỏng cười như không cười nói:

“Xem ra anh đã đắc tội không nhẹ với vợ tôi.”

Khương Từ lại nói: “Vị Cao tiểu thư kia, miệng lưỡi giống người trong cuộc bắt em phải xin lỗi

Khương Giang Nguyên, nói em nhằm vào người ta.

Em rất tò mò, nhằm vào trong miệng cô ấy, là có ý

gì?”

Từ đầu tới đuôi, đều là Khương Giang Nguyên vội vã dậm chân ồn ào không ngừng.

Khương Từ không buông tha Cao Viện, đem từng lời mỉa mai, châm chọc của cô nói ra không thiếu một

chữ.

Bây giờ tại hiện trường, cô cũng thuật lại cho Phó Thời Lễ nghe.

Khi Phó Thời Lễ nhìn Cao Viện, người sau âm thầm cả kinh, sắc mặt tái đi.

“Thời Lễ, Viện Viện gần đây cũng có quan hệ tốt với tiểu thư Khương Giang Nguyên mới có thể nói đỡ

vài câu, không phải cố ý.” Kiều Doãn Yên lúc này tự nhiên cũng muốn giúp bạn bè trong vòng nói

chuyện, cô chủ động đứng ra nói: “Em thay Viện Viện xin lỗi Khương Từ.”

Kiều Doãn Yên chủ động gánh vác, như vậy mặt mũi Phó gia và Cao gia đều có thể giữ được.

Cô đảm bảo Phó Thời Lễ sẽ không làm em dâu của mình xấu hổ trước mặt mọi người, cũng có thể bảo vệ

Cao Viện, nụ cười dịu dàng trên môi.

Khương Từ lại nói: “Xem ra quan hệ của các người rất tốt.”

Khuôn mặt Kiều Doãn Yên hơi cứng lại, những lời này rất có tính hướng dẫn, nếu suy nghĩ nhiều chẳng

phải còn tưởng là cô bày mưu tính kết Cao Viện sao.

Bàn tay to của Phó Thời Lễ vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Em và mẹ đi ăn gì trước đi, nơi này để

con lo liệu.”

Nói xong anh nói với mẹ mình: “Mẹ, phiền mẹ chiếu cố vợ con vài phút.” Tầm mắt Đường Yến Lan mới từ

trên người Kiều Doãn Yên trở về, trong lòng âm thầm nảy ra một ý tưởng, đáp lại con trai: “Ừ.”

Khương Từ không muốn đi.

Cô lúc trước muốn rời đi vì không muốn thu hút sự chú ý.

Giờ thì hết ai cũng chú ý rồi, bỏ đi còn

nghĩa gì?

Phó Thời Lễ thấy khóe mắt cô nghẹn ửng đỏ, thần sắc cũng ủy khuất, tự nhiên không đành lòng để cô

tiếp tục ở đây kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng an ủi cô: “Năm phút, anh lập tức đưa em về nhà?”

Khương Từ thật sự không có cảm xúc muốn khóc.

Cô chỉ tức giận hành vi vô sỉ của Khương Thuấn Ngôn, chính khi nhìn thấy Phó Thời Lễ, mới có loại

xúc động không thể giải thích này.

Khó có thể chống lại vài câu nói của người đàn ông, khi gật đầu nghe theo liền thấy sắc mặt Khương

Thuấn Ngôn thay đổi, lên tiếng nói: “Phó tổng, Khương Từ tốt xấu gì cũng là em gái tôi, sao giống

như tôi bắt nạt con bé vậy?”

Em gái?

Câu nói này giống như một tin tức trọng đại, ngay lập tức gây sự chú ý của đám người.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Biết điều gì đó về chuyện riêng của Khương Thuấn Ngôn, cũng biết Khương gia chỉ có một cô con gái..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3