Cô Ấy Thật Mềm - Chương 99
Cô Ấy Thật Mềm
Chương 99
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Vào thời điểm này đang là giờ tan tầm cao điểm, người đi bộ vội vã băng qua đường, cũng có không ít
người mặc áo khoác kín mít dừng lại xem náo nhiệt.
Không còn lý do nào khác, việc ngắm nhìn chiếc xe thể thao hàng tỷ này và một bạch phú mỹ có cặp
chân dài trắng nõn giữa trời lạnh giá là điều đáng giá.
Tình thế giữa hai người phụ nữ càng thêm giằng co, ai cũng không nhượng bộ.
Khương Giang Nguyên dáng người cao gầy, một thân đồ hiệu càng tôn thêm khí chất độc đoán của cô ta,
dẫm lên giày cao gót, khoanh tay trước ngực, nụ cười trên mặt mang theo vẻ trào phúng giống như xem
vai hề đang ra sức diễn xuất, ánh mắt quét về phía người phụ nữ chật vật trên mặt đất.
Sơ mi trắng và váy đen công sở, toàn thân đều là đồ rẻ tiền, hai chân trắng nõn lộ ra, mảnh mai như
có thể bẽ gãy, đầu gối có chút máu chảy ra.
Nhìn qua cũng chỉ là vết thương nhỏ, cho 2 nghìn đã xem như cô tốt bụng.
Khương Giang Nguyên không
làm không khí bế tắc quá lâu, rốt cuộc cô cũng đang đói, tư thái cao ngạo mở miệng: “Xin lỗi? Cô
bắt tôi phải xin lỗi một người phụ nữ nghèo như cô? Cô…”
Lời nói của cô ta dừng lại vài giây, nhìn lướt qua bảng trên cài trên ngực áo sơmi, nói: “Cô tên là
Hòa Sanh đúng không, làm người phải biết xem xét thời thế, chính cô ngẫm lại, giá trị con người của
cô chỉ sợ cũng chưa đáng giá bằng chiếc xe này của tôi, làm sao tôi có thể xin lỗi cô?”
Đụng vào người ta, lại còn tự tin như thế.
Hòa Sanh cũng là thấy quỷ.
Tính tình cô không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài lãnh đạm của cô.
Hòa Sanh chịu đựng vết thương ở đầu gối, đứng dậy, ngón tay giữ chặt một tập tài liệu, đó là tư
liệu cô chuẩn bị để phỏng vấn.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn không ra vui sướng hay tức giận, nhìn
chằm chằm vào vị bạch phú mỹ kiêu ngạo trước mặt.
“Giá trị con người của tôi còn không đáng giá bằng chiếc xe này của cô?” Khương Giang Nguyên vốn
cao 1m72, lại đi giày cao gót, dáng người so với đôi chân gầy gò của Hòa Sanh đương nhiên có khí
thế áp đảo đối phương, ánh mắt kia mang theo tia trào phúng nhàn nhạt, không để người vào mắt.
Ai biết, giây tiếp theo Hòa Sanh trực tiếp động thủ.
Khuôn mặt trắng bệch của cô hoàn toàn không chút biểu cảm, cầm tập tài liệu rồi đập mạnh vào khuôn
mặt cao ngạo của Khương Giang Nguyên.
Cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân để đánh.
Một cú đánh này khiến má của Khương Giang Nguyên lệch sang một bên, trên da lưu lại hai vết đỏ.
Cô ta đưa tay lên che mặt, vô cùng khiếp sợ nhìn người phụ nữ vừa động thủ kia: “Cô muốn chết?”
Hòa Sanh lấy ra chiêu bài mình thường dùng nhất, mỉm cười với cô ta, bình phục lại cảm xúc, ngôn
ngữ sắc bén nói: “Tôi học cô thôi, giá trị con người của tôi không đáng giá bằng chiếc xe của cô,
cô có thể đâm tôi không xin lỗi, và tôi.”
Chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô nhìn thật bình thường, lại có chút cũ.
Cũng là thứ duy nhất cô có
bây giờ.
Hòa Sanh cười, trong mắt dày đặc hàn khí: “Chiếc vòng ngọc này là tổ tiên của tôi truyền lại, còn
quý hơn mặt cô, sao tôi lại không thể đánh cô?” Khương Giang Nguyên tức điên.
Cô ta chưa từng bị tát, chứ đừng là dùng một tập tài liệu.
Trong lúc nhất thời hận không thể xé
rách mặt người phụ nữ này, nhào tới, vươn tay nắm chặt cổ tay Hòa Sanh, hung hăng trừng mắt, nghiến
răng nghiến lợi: “Cô!”
Khương Giang Nguyên vừa định động thủ, Khương Từ trong đám người chậm rãi đi ra, chứng kiến toàn bộ
quá trình tranh chấp này.
Ánh mắt rơi vào bàn tay đang giơ lên của người phụ nữ, giọng nói chậm rãi vang lên: “Khương Giang
Nguyên, nhiều năm không gặp, cô thật đúng là một người phụ nữ não tàn mà thôi.”
Khương Giang Nguyên đột nhiên nhìn qua, đôi mắt hơi híp lại.
“Khương Từ!”
Cô kêu lên hai chữ này, như đang nghiến răng nghiến lợi.
Đã nhiều năm không gặp.
Mặc dù như vậy, mặt Khương Từ, Khương Giang Nguyên có hóa thành tro vẫn có thể nhớ rõ.
Cô ta không
nghĩ tới hai người có thể oan gia ngõ hẹp đến như này, nghe xong lời mỉa mai của Khương Từ, sắc mặt
càng tệ.
“Khương Giang Nguyên, nơi này không phải Bắc Kinh lại càng không phải địa bàn nhà cô,
trước mặt mọi người không nhận sai mà còn náo loạn, cô không sợ liệt sĩ nhà cô tức giận lật quan
tài sao?”
Tác phong thường ngày của Khương Từ vẫn luôn hiền lành, đối xử tốt với người khác, mọi chuyện đều
chừa lại đường sống cho đối phương nhưng cô hôm nay lại nổi tính hiếm thấy, lời nói nói ra từ đôi
môi đỏ mọng cũng đủ khiến người ta tức đến ói máu.
Mặt này thì người khác ít thấy.
Mà Khương Giang Nguyên thì may mắn lần nào cũng nhìn thấy mặt hung ác này của Khương Từ, tính tình
bị chiều hư cũng không buông tha người khác: “Tôi hôm nay xui xẻo tám đời mới gặp cô, như thế nào,
tôi dạy dỗ người của cô sao? Quản cái gì.”
Khương Từ ngước mắt nhìn Hòa Sanh, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Nếu như cô không buông tay, khả năng
lại bị đánh lần nữa.”
Hòa Sanh ẩn nhẫn, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt tập tài liệu.
Khương Giang Nguyên vừa nghe liền
buông tay ra, trong tiềm thức lui về phía sau một bước.
Chờ cô phục hồi tinh thần, sắc mặt đình trệ, trong lòng còn đang tức giận bản thân sợ cái gì.
“Cô là phóng viên Hòa Sanh?” Khương Từ nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, làm rõ thân phận của
mình: “Chúng ta đã hẹn gặp ở nhà hàng này.” Khi Khương Giang Nguyên kêu, Hòa Sanh cũng đã biết.
Cô cũng nhận ra mặt Khương Từ.
“Xin lỗi khiến cô đợi lâu.”
“Tôi cũng vừa đến.”
Khương Từ hoàn toàn không thèm để ý Khương Giang Nguyên, muốn đưa người đi.
Thấy Khương Giang Nguyên muốn cản, cô khinh thường nói: “Lúc trước anh họ cô đến đồn cảnh sát, cô
cũng muốn đi vào đó thể hiện tình cảm anh
em sao?”
Những lời này, không chỉ mỉm mai, mà còn đang dẫm lên chân đau của Khương Giang Nguyên.
Mặc kệ đã qua hai mươi mấy năm, Khương Giang Nguyên như ý nguyện trở thành tiểu công chúa duy nhất
ở Khương gia, nhưng ở trước mặt Khương Từ cô chính là hàng giả.
Căn nguyên của chuyện này đến từ rắc rối chuyện tranh chấp thân phận.
Bên ngoài rất ít người biết,
cô – Khương Giang Nguyên nguyên họ “Khương” tên “Nguyên”.
Cũng căn bản không biết cô được Khương gia nhận nuôi dưới danh nghĩa ba Khương Từ.
[Cái loại ăn bám, hàng giả còn ra oai với chính chủ, chịu đấy ]
Ở cái tuổi ngây thơ vô tri, Khương Giang Nguyên đã có mắt hơn các bạn cùng lứa tuổi, từ sâu trong
tim, cô biết ba mẹ ruột của mình hy sinh vì nước, là Khương gia thấy cô mồ côi đáng thương nên đem
về nuôi.
Cho nên, sau này Khương gia, một gia tộc không có con gái, là nơi duy nhất cô có thể dựa vào.
Thân phận và cuộc sống của Khương Giang Nguyên đã thay đổi rất nhiều.
Mọi người đối với cô sẽ vĩnh
viễn dùng khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.
Sự đãi ngộ như vậy khẳng định không phải bởi vì ba mẹ hy
sinh anh dũng của cô ta mà là bối cảnh và nền tảng quân sự 3 đời vững chắc của Khương gia làm chỗ
dựa.
Vì là con gái, Khương gia chỉ quản lý con trai rất nghiêm khắc nên nói Khương Giang Nguyên được
trăm ngàn sủng ái cũng không quá.
Tình trạng này kéo dài 2,3 năm, đột nhiên, người ba trên danh
nghĩa của cô cũng vì nước quên mình nhiều năm đón con gái về.
Ông nói cô ấy sẽ ở lại một khoảng thời gian, lại khiến Khương Giang Nguyên có cảm giác khủng hoảng.
Khương Từ trở về Khương gia.
Đó mới là Khương tiểu thư chân chính.
Cũng có nghĩa là Khương gia không chỉ còn một cô con gái là Khương Giang Nguyên cô nữa, trong nhóm
anh em cũng không có khả năng chỉ sủng ái một mình cô.
Kể từ đó, Khương Giang Nguyên đã ngầm đối nghịch với Khương Từ.
Hai người mới ở cùng nhau mới được
vài tháng đã kết một mối thù không đội trời chung.
Bản thân Khương Từ không có ấn tượng tốt với Khương gia, lại bị Khương Giang Nguyên và một số anh
em Khương gia ức hiếp, khiến cô càng không muốn sống trong ngôi nhà mà ba mình ở.
Trong các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, cô một mực cự tuyệt Khương gia đến đón cô về.
Khương Giang Nguyên bị cô nhàn nhạt nhắc nhở, khuôn mặt trắng bệch.
Cũng may Khương Từ đưa Hòa Sanh
rời đi, không có hứng thú đáp trả cô ta như khi còn nhỏ.
Gió lạnh thổi qua, Khương Giang Nguyên đột nhiên cảm giác được hơi lạnh xông thẳng vào mặt, cắn vào
xương gò má mà má cô vẫn còn đau, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Thuấn Ngôn.
Thực sự tức giận, không nuốt trôi.
*
Bên này, Khương Từ đưa Hòa Sanh lên xe, từ hộp để đồ tìm cho cô khăn giấy ướt.
“Cảm ơn.”
Hòa Sanh ngồi trên ghế lá phụ, nhiệt độ bên trong xe hoàn toàn trái ngược với cái lạnh bên ngoài,
hơi ấm xua tan hơi lạnh trên người cô.
Ngón tay cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau vết máu trên đầu gối
đi.
Khương Từ liếc nhìn rồi lái xe nói: “Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.” Chân Hòa Sanh đi khập
khiễng, hiển nhiên không chỉ trầy da đơn giản như vậy.
“Khương tiểu thư, tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ không ảnh hưởng đến cuộc phỏng vấn của chúng
ta.” Trong mắt Hòa Sanh, phỏng vấn so với đôi chân quan trọng hơn.
Nếu không phải Khương Giang Nguyên đụng vào cô, lại còn dùng tiền vũ nhục người khác.
Cô cũng sẽ không làm to chuyện.
Khương Từ nói: “Phỏng vấn khi nào cũng được.”
Hòa Sanh sợ nếu tối nay bỏ lỡ lần sau sẽ khó lên lịch phỏng vấn, tiền lương trong túi tháng này đã
không còn bao nhiêu, cũng không dư tiền đi bệnh viện kiểm tra hơn nữa đầu gối chỉ trầy da về nhà
dán băng keo cá nhân là ổn.
Ngón tay cô nắm khăn giấy thành cục, thẳng thắn nói: “Khương tiểu thư, tôi không có khả năng chi
trả tiền thuốc men.”
Khương Từ sửng sốt, tầm mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Hòa Sanh cụp mắt xuống, gương mặt vẫn tái nhợt như cũ: “Túi tôi chỉ còn đủ tiền để ăn tối cùng cô.”
Là người địa phương, tầm 28,29 tuổi theo lý mà nói không nghèo thành cảnh này.
Khương Từ không có thói quen đo giá trị của một người bằng tiền bạc, nếu không, cô sẽ dừng xe ngay
bây giờ, tôn trọng sự sắp xếp của Hòa Sanh.
Cô vẫn lái xe đi về phía bệnh viện, ngữ khí nhàn nhạt
không nghe ra cảm xúc coi khinh người khác: “Vậy chiếc vòng ngọc có giá trị xa xỉ của tổ tiên
truyền lại trên cổ tay cô cũng là giả?”
Trong mắt Hòa Sanh có sự thẳng thắn và bướng bỉnh.
Cô là loại phụ nữ thân hình gầy gò cho người ta ảo giác cô yếu đuối, theo lời của đàn ông, ở trên
giường chỉ cần dùng chút sức là có thể khiến cô đau chết.
Chính là, trên thực tế Hòa Sanh lộ ra kiên cường từ trong xương cốt khiến người khác kinh ngạc.
Khi muốn phỏng vấn Khương Từ, cô đã điều tra bối cảnh của người phụ nữ này, đương nhiên sẽ không vì
thứ gọi là thể diện mà khoe khoang bản thân, ở trước mặt người này vẫn nên thành thật làm người mới
có thể khiến cô có hảo cảm.
Hòa Sanh biết rõ phương pháp đó, khóe môi giật giật: “Là tổ tiên truyền lại không sai, bà ngoại tôi
năm đó dùng một trăm khối tiền mua ở gian hàng vỉa hè, sau khi qua đời, bà ấy chỉ để lại cái này
cho tôi.”
Khương Từ nghe xong, khẽ cười một tiếng.
Mặt Khương Giang Nguyên bị đánh cũng quá oan ức đi.
Đến bệnh viện cũng mất hai mươi phút, Khương Từ mới vừa gặp Hòa Sanh, cũng săn sóc đưa cô đến phòng
y tế, còn đến quầy lễ tân trả phí cho cô.
Hòa Sanh thấy thế, lập tức nhân cơ hội muốn phương thức liên hệ WeChat: “Khương tiểu thư, số tiền
này đợi sau khi tôi có lương lập tức sẽ trả lại cho cô.”
Mấy trăm đồng tiền, Khương Từ cũng không thèm để ý.
Bất quá cô nhìn ra Hòa Sanh muốn kết bạn với mình, cũng không cự tuyệt.
Những người không cùng tầng
lớp không có nghĩa trong cùng một đám.
Hòa Sanh nghèo đến nỗi trong túi chỉ còn ít tiền sau khi bị xem đâm trúng cô chỉ muốn người ta xin
lỗi mà không cần tiền.
Tính cách của người này không tệ.
Khương Từ cũng mềm lòng, thấy cô thực sự thiếu tiền, cũng không khiến cô quay về không có kết quả
báo cáo với tạp chí.
“Nội dung cô muốn phỏng vấn cứ gửi đến hòm thư của tôi, đợi chân cô lành hẳn tôi sẽ đích thân đến
tạp chí cô một chuyến.”
Hòa Sanh cầu mà không được, lần này cơ hội khó có được.
Cô mơ hồ đoán được Khương Từ và bạch phú mỹ
lái xe thể thao kia có xích mích, khi đó mới có thể can dự phiền toái đứng ra giúp cô, nhưng việc
Khương Từ đưa cô đến bệnh viện khiến cô không thể ngờ tới.
Giúp đỡ không phải bổn phận của cô mà là ân huệ cô cho.
Hòa Sanh cầm túi thuốc và phim kiểm tra, tiếp tục đi khập khiễng.
Cô ấy bị bầm tím ở đầu gối và bầm tím ở cơ và mô mềm ở bắp chân do bị ô tô đâm, hơi sưng, đi lại
hơi chậm.
Đầu gối cô bị trầy da, cẳng chân bị xe đâm vào phần mềm bị bầm tím, hơi sưng, đi lại có chút chậm.
Khương Từ đang định đưa cô về nhà nhưng khi hai người đi về phía thang máy, vừa lúc chạm trán với
một người phụ nữ đội mũ đen và đeo kính đen,
che khuất hơn nửa khuôn mặt xinh đẹp, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Khi đi ngang qua, Khương Từ liếc mắt nhìn mấy giây, nói với đối phương: “Đường Hàm Hàm.”
Một tiếng gọi này khiến mọi người đứng tại chỗ đều sững sờ.
Khương Từ thấy thế, càng nhận ra là ai, giọng nói nhẹ nhàng lại nghiêm khắc: “Em đến bệnh viện làm
gì?”
Đường Hàm Hàm chậm chạp quay người lại, chớp chớp mắt, bị bắt như vậy thật xấu hổ: “Chị dâu…”
Cô thảm thương kêu tên Khương Từ, ý đồ định lừa bịp cho qua.
Khương Từ không lung lay, mở miệng nói: “Em vừa rồi đi ra từ khoa sản?” “Chị dâu!”
Đường Hàm Hàm nghe thế, lập tức dựng tóc gáy: “Em, em chỉ đến xem.” Khương Từ nhíu mày, nhìn cô gái
nhỏ giả bộ vô tội trước măt liền đau đầu.
Năm sáu phút sau.
Đường Hàm Hàm bị đẩy lên xe giống như con vịt, ủ rũ cụp đuôi đi theo sau Khương Từ rời khỏi bệnh
viện.
Cô ngồi trong xe, hai chân khép lại ngay ngắn, trông rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thu lại
toàn bộ dã tính.
Khương Từ lái xe rời đi, không khí trầm mặc.
Đường Hàm Hàm lặng lẽ ngẩng đầu, cũng nhìn Hòa Sanh bên cạnh, chào hỏi nói: “Chào chị, em là Đường
Hàm Hàm… Chị là bạn của chị dâu sao?”
Tươi cười trên mặt Hòa Sanh đình trệ, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi là Hòa Sanh, là phóng viên phỏng
vấn Khương tiểu thư.”
Đường Hàm Hàm đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy tên này, cảm giác có chút quen tai.
Nhưng lại vừa nghe thấy cô là phóng viên, phỏng chừng là thuộc phương tiện truyền thông nào đó, nói
không chừng đã nghe qua.
Đường Hàm Hàm không nghĩ sâu xa, hỏi cô: “Chị gái nhỏ, chân chị bị sao vậy?”
Hòa Sanh nhìn đôi mắt sạch sẽ, trong veo của cô gái nhỏ, im lặng vài giây, tầm mắt nhàn nhạt dừng
trên váy mình, nói ngắn gọn chuyện bị xe đâm, bao gồm cả việc được Khương Từ đưa đến bệnh viện kiểm
tra vết thương.
Đường Hàm Hàm nghe xong liền khen ngợi nói: “Đáng đánh, cô ta có phải đã bắt nạt vì chị không có xe
không? Lần sau em cho chị mượn một chiếc, lái xe đâm lại.”
Cô gái nhỏ thích giúp đỡ người khác lại không phải khoe khoang, từ nhỏ đã được chăm sóc cẩn thận,
không thiếu thứ gì.
Đáy lòng là ánh mặt trời, không có chút khói mù nào, hơn nữa hành vi tùy ý,
không sợ gì.
Hòa Sanh mới gặp cô nửa tiếng.
Chợt hiểu ra…
Vì sao anh ấy lại thích Đường Hàm Hàm..