Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc - Chương 86
Chương 86: Gặp nhau
Editor: heisall
Đêm tối, chính là thiên đường của người trẻ tuổi.
Vào ban ngày, đèn neon ngũ sắc thưa thớt sáng lên có một mùi vị đặc biệt, người trẻ tuổi tốp năm tốp ba tụ tập lại cùng nhau, ném đi một ngày phiền não, hưởng thụ vui vẻ.
Tại một hội trường sang trọng trong thành phố A, lúc này đông như trẩy hội, một hoạt động đang được mọi người chú ý sẽ được cử hành ở chỗ này, những người mẫu cao gầy đang đi những bước tiêu chuẩn xuyên qua giữa sân khấu vào phía sau hội trường, đây là buổi họp báo một năm một lần của tập đoàn châu báu Kình Thiên, tự nhiên gây ra nhiều sự chú ý của không ít truyền thông, hơn nữa lần này bọn họ còn hợp tác với tập đoàn Lục thị nổi tiếng ở thành phố A.
Năm năm trước, tập đoàn Lục thị và tập đoàn Đồng thị kết thân, truyền thông liền hết sức chú ý, sau đó Lục thị lại rút tiền, hơn nữa tiếp sau đó là việc Đồng tiểu thư mất tích, một loạt chuyện khác thường khiến giới truyền thông phấn khích, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, năm năm qua Lục Tử Hiên rất ít xuất hiện trong mắt giới truyền thông, tin tức của anh đã ít nay lại càng ít, nghe nói anh sẽ xuất hiện trong hoạt động tối nay, truyền thông tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Hoạt động ‘tình yêu vĩnh cửu ’ này là tên của một cặp nhẫn, nghe nói những người yêu nhau có nó là đại biểu cho lời thề đời này kiếp này, cả cuộc đời đều yêu say đắm, cặp nhẫn này cũng là tác phẩm mà tiên sinh Kimura tâm đắc nhất, nghe ông nói, năm năm trước ông chế tạo vì lời đề nghị của một người, mà lần đó cũng là lần hoàn mỹ nhất.
Đáng tiếc chiếc nhẫn của nữ đã không thấy tăm hơi từ năm năm trước, không người nào biết nó ở nơi nào?
Đồng Lôi ở phía sau sân khấu khẩn trương chuẩn bị quần áo cho người mẫu, đặc biệt là bộ lễ phục cuối cùng, đó là điểm quan trọng nhất của cả hoạt động.
Khi Lạc Trường Tuấn tới, liền thấy cô khẩn trương qua lại ở phía sau sân khấu.
"Bảo bối, đừng khẩn trương, em là nhà thiết kế nổi tiếng ở Chicago, phải có lòng tin với chính mình!" Ổn định thân thể hồi hộp của cô, rút khăn tay ra, tỉ mỉ lau đi mồ hôi bởi vì khẩn trương mà túa ra trên trán của cô.
Đồng Lôi vặn tay, bĩu môi: "Cái gì mà nhà thiết kế nổi tiếng, cái tên đó cũng là người khác thuận miệng nói, em chưa bao giờ thiết kế trang phục cho một hoạt động lớn như vậy, sợ làm không được!"
Lạc Trường Tuấn bất đắc dĩ nhéo cái mũi của cô: "Không có chuyện gì!"
Âm nhạc dừng lại, tất cả ánh đèn trên sân khấu đều tắt hết, loáng thoáng chỉ nhìn thấy được một bóng dáng đi tới đi lui trên sân khấu, tất cả mọi người ngừng thở lẳng lặng chờ đợi, Đồng Lôi càng thêm níu chặc cánh tay của Lạc Trường Tuấn.
Người mẫu nữ mặc một bộ lễ phục mà đỏ tía nhẹ nhàng khoác tay người mẫu nam cũng một bộ âu phục màu đỏ tía, trên ngón tay hai người cũng là cặp nhẫn kim cương đơn giản màu đỏ tía hào phóng lại không mất vẻ sang trọng, làm nổi bật lẫn nhau lại rất hài hòa.
Nhất thời dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.
Nghe được tiếng vỗ tay, Đồng Lôi mới nặng nề thở phào một cái, Lạc Trường Tuấn ở bên cạnh chỉ cảm thấy buồn cười, cô hình như khẩn trương hơi quá.
"Nghe nói hoạt động lần này, trang phục mà Kình Thiên lựa chọn là do một nhà thiết mới vừa bộc lộ tài năng, chỉ là nhìn hiệu quả thật đúng là không tệ!" Trong góc của sảnh lớn, Lục Minh Hạo bưng ly rượu nói chuyện với Lục Tử Hiên và An An ở bên cạnh.
An An chép chép miệng: "Thật muốn xem thử bộ dạng của nhà thiết kế này ra sao, nghe nói còn rất trẻ, hơn nữa còn là một cô gái, thật ghen tỵ!"
Lục Tử Hiên không thú vị ném qua một câu nói: "Tôi đối với mấy cái này không có hứng thú, phụ nữ các người thật đúng là kỳ quái, cô ta có cái gì tốt mà cô cũng ghen tỵ, cô cũng đừng quên cô một thiên tài kinh doanh, mọi người đều giống như giành giật nhân tài."
An An tức giận trợn mắt một cái: "Anh thật là không có chút hài hước nào, tôi chỉ tò mò thôi? Còn nữa, sao anh cũng trốn ở chỗ này, là bạn hợp tác, anh không phải nên xuất hiện ở nơi đó sao?" Chỉ chỉ đám ký giả trong hội trường, chau chau mày.
Lục Tử Hiên không nói lời nào, đứa ngốc mới xuất hiện ở nơi đó? Những ký giả kia giống như ruồi bọ, đi tới đâu theo tới đó, thật vất vả mới được rảnh rỗi, không muốn bị quấy rầy.
"Tốt lắm!" Ánh đèn hội trường sáng choang, người dẫn chương trình xinh đẹp lên tiếng xuất hiện tại trung tâm sân khấu: "Màn biểu diễn vừa rồi chính là tác phẩm tâm đắc nhất của tiên sinh Kimura của chúng ta, cũng trong tối nay chúng ta sẽ bán đấu giá tác phẩm ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ này, mọi người có phải cảm thấy rất ngạc nhiên hay không? Như vậy bây giờ xin mời tiên sinh Kimura của chúng ta và nhà thiết kế trang phục lần này, tiểu thư An¬nie!"
Một loạt đèn flash lóe lên, mọi người rối rít nghiêng đầu, tiên sinh Kimura dắt tay Đồng Lôi cùng các vị chủ chốt giống như thần tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người bên trong.
Tiếng vỗ tay liên tiếp, Kimura kéo Đồng Lôi đi về phía sân khấu chữ T, lễ phục màu xanh nhạt dài đến gối, đôi giày thủy tinh trong suốt, làm nổi bật cặp đùi trắng nõn càng thêm thon dài, sợi tóc đen vén lên thật cao lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, cô như vậy giống như đóa sen trắng nổi trên mặt nước, ưu nhã phóng khoáng, đi đến đâu đều gật đầu mỉm cười không ngừng với mọi người.
Sao lại như vậy?
Gương mặt đó là thế nào?
Trong góc, thân thể Lục Tử Hiên đột nhiên cứng đờ, con mắt không ngừng trợn to, tay phải dùng sức che ngực, nơi này giờ phút này giống như ngừng đập, thế giới giống như cũng ngừng chuyển động, anh không biết nên miêu tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
"Lôi Lôi..."
Gương mặt này anh đã tìm năm năm, năm năm qua, anh không lúc nào không nhớ đến, không lúc nào không mong đợi có thể tìm được cô, không ngờ cô lại xuất hiện ở chỗ này.
Sắc mặt trắng bệch, dùng sức bóp chặt ngực, mắt cũng không nháy một cái, anh sợ, sợ chỉ là một ảo ảnh, sợ mở mắt lần nữa tất cả đều không tồn tại, kích động bắt lấy cánh tay của An An: "An An, tôi nhìn thấy cô ấy... Tôi không phải đang nằm mơ đúng không? Thật sự là cô ấy!" Trong mắt lấp lánh nước, anh rốt cuộc cũng được nhìn thấy cô.
Lúc này An An so với anh cũng không tốt hơn là mấy, trong mắt cũng lấp lánh nước như nhau: "Đúng vậy, anh không phải đang nằm mơ, bởi vì... Tôi cũng nhìn thấy được!"
Giống như lấy được khẳng định, Lục Tử Hiên sững sờ từng bước từng bước chậm rãi đi về phía bóng dáng kia.
"Bảo bối, hôm nay em làm rất tốt!" Đồng Lôi vừa xuống sân khấu, Lạc Trường Tuấn liền ôm chầm lấy cô hôn một cái.
"Lôi Lôi..." Thấy cô cùng một người đàn ông khác thân mật quấn quýt, anh liền nắm chặt quả đấm bên người, gân xanh nổi lên từng mảng.
Chỉ nghe một tiếng như thế, nụ cười của Đồng Lôi lập tức cứng đờ, khẽ cau mày, hình như có chút lo lắng.
"Bảo bối..." Lạc Trường Tuấn tỏ ý chỉ phía sau của cô.
Đồng Lôi sửng sốt một chút, hít sâu một hơi, giống như chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong nháy mắt khi xoay mặt lại nhìn thấy anh, sắc mặt lập tức trắng bệch, thật sự là anh —
Lục Tử Hiên!
Ngay từ lúc xuống sân bay, trong nháy mắt đó cô vẫn còn sợ, sợ sẽ gặp được anh, nhưng vẫn chạy không thoát, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, rõ ràng nên hận anh, nhưng tại sao khi anh đứng trước mặt mình, khoảng cách gần như vậy lại mơ hồ cảm nhận được hơi thở của anh, lòng của cô lại quay cuồng không dứt.