Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 05
Chương 5: Có người đang nghe!
Hơi thở nam tính mang theo mùi xạ hương mãnh liệt x khiến Đoan Mộc Mộc như hôn mê, nhịp tim cũng đạt tới cực điểm, cảm giác nếu lâu hơn một giây nữa, trái tim cô sẽ bể ra.
"Anh...Anh muốn làm gì?" Mặc dù biết rõ anh muốn làm gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra, níu chặt ga giường phía dưới, gầy yếu mảnh mai là vũ khí chống đỡ duy nhất của Đoan Mộc Mộc bây giờ.
Lãnh An Thần giống như nghe thấy một chuyện cười, bèn nở nụ cười tà mị, "Bà xã yêu dấu, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, cô nói tôi muốn làm gì?"
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng của cô, qua chóp mũi, qua môi, cuối cùng hướng xuống trước ngực cô, Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng, liền nghe “xoạt” một tiếng, chiếc áo cưới sang trọng đã bị anh xé thành hai nửa.
"A." Đoan Mộc Mộc hét lên.
"Kêu to lên!" Khuôn mặt của Lãnh An Thần đã dán chặt vào cô, hơi thở lạnh lẽo dường như có thể khiến người ta đông cứng, nhưng giờ phút này rõ ràng anh đang cười: "Bà xã yêu dấu, tốt nhất cô nên kêu to nhất có thể, bởi vì..." đôi môi mỏng nhếch lên: "Bây giờ bên ngoài có người đang nghe."
Đang nghe?
Nhất thời, Đoan Mộc Mộc gắt gao cắn chặt môi, không dám lên tiếng nữa, quan sát dáng vẻ của cô, Lãnh An Thần lắc đầu một cái: "Tôi sẽ khiến cô phải kêu lên."
Mấy chữ này, anh nói với vẻ cắn răng nghiến lợi, sức lực này giống như hận không thể cắn nát được cô, sau đó bàn tay to của anh vê trên ngực cô, cô đau thiếu chút nữa bật hét lên.
"Anh khốn kiếp!" Đoan Mộc Mộc nghiến răng.
"Vậy sao?" Lãnh An Thần không thèm để ý đến ánh mắt căm hận của Đoan Mộc Mộc ý, bàn tay vẫn một đường đi xuống, lúc chạm vào bụng cô bỗng dưng dừng lại: "Thiếu chút nữa tôi quên mất..."
Một loại dự cảm xấu khiến sau lưng Đoan Mộc Mộc căng thẳng, ngay sau đó liền nghe anh nói: "Mang thai con của tôi, vậy sao? Tôi lại muốn kiểm tra..."
"Không..." Lời cự tuyệt của Đoan Mộc Mộc còn chưa ra khỏi miệng, áo cưới đã bị anh kéo rơi, không khí lạnh lẽo trong nháy mắt bao bọc lấy cô, cô lập tức co mình lại, bởi vì giờ khắc này toàn thân của cô chỉ còn bộ đồ lót nhỏ xíu che phủ.
Giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc bị anh nắm được, "Tôi không biết từ lúc nào mà mầm mống của tôi tiết ra ngoài, vậy cô nói xem, cô mang thai con của tôi thế nào?"
Giọng nói ngoan độc khiến da đầu người nghe căng lên, Đoan Mộc Mộc lắc đầu, hoảng sợ khiến hai mắt nhanh chóng xuất hiện một tầng hơi nước thật mỏng, đây chẳng qua là vở kịch cô tạm thời dựng lên, chỉ là vô ý mà thôi.
"Nói!" Nhìn cô cắn môi, đôi mắt đẫm lệ, bộ dạng khổ sở, Lãnh An Thần cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
"Không có, tôi không có," Đoan Mộc Mộc thất thanh kêu.
"Không có, cô nói không?" Tay của anh dùng sức, gần như muốn bóp vỡ cô, hung bạo hét lên: "Cô có biết một câu nói của cô phá hủy cuộc đời của tôi hay không?"
Cô không nghĩ tới, ai biết chuyện này sẽ xảy ra?
Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, cô nhất định sẽ không kéo anh chịu tội thay, nhưng cuộc sống không thể hối hận.
"Người phụ nữ đáng chết này!" bàn tay của Lãnh An Thần lập tức trượt xuống, áo lót trên ngực trong nháy mắt bị anh kéo rớt, sau đó là những nụ hôn điên cuồng ập tới.
"Không...Đừng..." Đoan Mộc Mộc biết khi kết hôn sẽ phải đối mặt với chuyện này, nhưng cô không muốn theo cách này, sự né tránh của cô rất nhanh đã bị anh chế ngự.
"Không phải muốn tôi sao? Bây giờ tôi liền cho cô..." Tay anh xé quần lót của cô, làn vải sa rất mỏng, chỉ cần nhẹ nhàng xé cũng rách.
Ngón tay của anh mạnh mẽ chen vào, đau đớn bật ra khiến cô hít một hơi lãnh khí, nhìn người đàn ông tàn nhẫn, Đoan Mộc Mộc cũng nổi giận” "Tại sao lại chỉ trách tôi? Sao lúc ấy anh không phủ nhận?"
Cô hỏi ngược lại khiến động tác của anh bỗng dưng dừng lại, tròng mắt đen lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào cô: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói lúc đó anh cũng không phủ nhận, chuyện này anh cũng phải có trách nhiệm!" Câu nói kế tiếp, từng chữ từng câu cô nhấn rất mạnh, như sợ anh nghe không rõ lắm.
"Cô lặp lại lần nữa xem!" Ngón tay của Lãnh An Thần đặt trong cơ thể cô lại đi trong sâu thêm một chút.
"A." cô đau quá hét lên.