Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật - Chương 211
Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 211
Chương 211
Trung tâm thương mại.
Bạch Ngọc Lan cùng Lê Phương vừa ăn lẩu vừa trò chuyện mà đa số toàn là cô nàng Lê phương nói, Bạch Ngọc Lan bên cạnh chủ yếu chỉ ăn và nghe.
“Cậu biết không trưởng khoa mới của tớ vô cùng đẹp trai, vừa đến đã khiến cho nữ bác sĩ và y tá ở đó điêu đứng, bọn họ ngày nào cũng trưởng khoa Lương thế này trưởng khoa Lương thế kia, rồi chụp lén hình của anh, tớ ấy à, mới đầu cũng thấy nhan sắc của anh ta không tệ cũng cho rằng anh ta là một trưởng khoa tốt nhưng đời không như mơ.”
Lê Phương không ngừng luyên thuyên về trưởng khoa Lương gì đó của cô ấy, Bạch Ngọc Lan nghe có chút phiền não lại hỏi: “Nghe cậu nói anh ta có vẻ không tốt như bề ngoài hả?”
“Đúng là như vậy, đúng là ông trời không cho ai tất cả, anh ta được cái vẻ ngoài nhưng tính tình lại rất tệ, vừa vào đã chỉ định tớ làm trợ lý cho anh ta trong khi tớ là bác sĩ cơ mà, tại sao anh ta không tìm một y tá nào đó đi, đã vậy còn vô cùng ác bá, buổi tối anh ta tăng ca cũng thôi đi còn bắt tớ phải tăng ca với anh ta, còn sai bảo mua này mua nọ, tớ là ô sin của anh ta đó hả?”
“Bình thường một ngày tớ có bao nhiêu bệnh nhân chứ, phải nói là xếp hàng từ cổng bệnh viện vào đến văn phòng của tớ, vậy mà từ khi làm trợ lý cho hắn tớ không còn một bệnh nhân nào hết, tất cả bệnh nhân của tớ anh ta lại chuyển giao cho những bác sĩ khác, cậu nói có tức không chứ.”
“Vậy mục đích của anh ta làm vậy để làm gì? Không để cậu khám bệnh mà bảo cậu làm trợ lý cũng phải có lý do chứ.”
Bạch Ngọc Lan nghe cô nàng than thân trách phận mà mệt mỏi giùm, lại có chỗ không hiểu hỏi.
“Tớ cũng đang thắc mắc như cậu đây, tớ có hỏi nhưng anh ta lại không nói gì, người đàn ông này đúng là biết hành người, đáng ghét, nếu còn tiếp tục tớ nhất định sẽ viết đơn xin thôi việc chuyển công tác.”
Lê Phương tức giận nói.
“Đây là công việc cậu yêu thích sao có thể nói bỏ là bỏ.”
Bạch Ngọc Lan uống xong ly coca nói.
Lê Phương phút chốc ỉu xìu: “Ừ thì tớ chỉ nói vậy thôi nhưng anh ta thật sự rất quá đáng, ngày nào tớ cũng bị ám ảnh bởi cái tên Lương Thần, mỗi lần nghe tên thôi là tớ đã nổi cả da gà lên rồi, không biết bạn gái của anh ta ở chung thế nào chứ tớ ở chung một phút thôi cũng có áp lực.”
“Từ khi nào cậu lại trở nên sợ con trai như vậy, bình thường không phải gặp trai đẹp toàn trêu chọc sao?”
Bạch Ngọc Lan không nhịn được trêu chọc, Lê Phương cũng không phải là cô gái yếu đuối nói sợ đàn ông thật sự không ai tin nổi.
“Tớ mới không sợ anh ta nhưng nói đi cũng phải nói lại người đàn ông này có quá nhiều tính xấu, cậu nhìn xem tớ dù gì cũng là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, người nhìn người thích, đàn ông quanh tớ đều phải nhường nhịn tớ mấy phần còn anh ta sao không nhường cũng thôi đi còn liên tục hiếp đáp tớ.”
Lê Phương đang nói hăng say không biết phía sau mình xuất hiện nhiều thêm hai người đàn ông.
Bạch Ngọc Lan lại nhìn thấy rõ ràng, đang định lên tiếng thì một trong hai người đàn ông có bê ngoài cao ráo đẹp trai lên tiếng: “Trợ lý Lê hóa ra ở đây à”
Lê Phương nghe thấy giọng nói này giật nảy mình, cảm thấy phía sau gáy có một hơi thở lạnh lão, cô thậm chí không dám nhìn ra sau, bởi vì cô biết giọng nói này là của ai, thế nhưng đã bị bắt gặp cô còn có thể trốn sao? Đương nhiên không thể! Lê Phương chỉ đành hít sâu một hơi sau đó nghiêng mặt qua bên phải, nhìn người đàn ông mặc tây trang lịch lãm nở nụ cười thân thiện nhất có thể nhưng giọng nói có chút gượng gạo: “Trưởng khoa Lương, anh, anh sao lại ở đây?”
“Không phải trợ lý Lê mệt trong người à, hóa ra còn có thể ăn lẩu.”
Người đàn ông để hai tay vào túi như có như không nhìn Lê Phương.
“Hắc hắc, tôi…tôi…”
Lê Phương có hơi lúng túng nhìn về phía Bạch Ngọc Lan cầu cứu.
Nhận được lời kêu cứu từ cô bạn Bạch Ngọc Lan thở dài trong lòng, lại nhận thấy người đàn ông trước mặt này không đơn giản, có điêu Lê Phương cũng vì cô mà đến đây nên cô cũng không thể thấy chết không cứu, liên nhìn người đàn ông nói.
“Xin chào, tôi là bạn của Lê Phương, tên là Bạch Ngọc Lan, nghe xưng hô của cô ấy thì hình như anh là trưởng khoa của cô ấy phải không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Lương Thần có chút lạnh nhạt hỏi.
“À, chuyện là thế này tối nay tôi có một bữa tiệc quan trọng cần đi mua mấy thứ mà không giỏi chọn nên mới rủ Lê Phương đi cùng, lại không biết cô ấy không khỏe, bình thường cô ấy hết lòng vì bạn bè nên cho dù cơ thể có yếu ớt cũng phải giúp cho bằng được.”
Nói xong cô lại quay sang Lê Phương quở trách: “Cậu đó, lúc nãy tớ đã nhìn ra sắc mặt cậu không ổn rồi còn nhận lời đi cùng tớ làm gì, cậu không lo cho sức khỏe mình chút nào sao, cậu mà ốm ra đấy không phải tớ sẽ rất áy náy sao, cậu muốn tớ áy náy mới vừa lòng phải không?”