Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật - Chương 240
Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 240
Chương 240
Đám phóng viên bên ngoài thấy chiếc xe của ông Dương đột nhiên rời khỏi nhà thờ thì lấy làm lạ, ai nấy nhìn nhau hỏi: “Ông Dương đi đâu vậy?”
“Làm sao tôi biết.”
“Chúng ta có nên đi theo không?”
“Đoàn rước dâu của chủ tịch Dương xảy ra tai nạn rồi mau đến đường Trung Lương lấy tin tức.”
Không biết người nào hô lên đám người lần lượt đi theo.
Tại hiện trường vụ tai nạn, xe cảnh sát và cấp cứu đã đến đầy đủ, lúc này chiếc xe đã được dập lửa bọn họ đang xử lý hiện trường, lập biên bản hỏi người xung quanh về vụ tai nạn.
Mà người được hỏi đầu tiên là nhóm người trong đoàn xe rước dâu, ai cũng có một lời khai nhau, chiếc xe đang đi bình thường thì đột nhiên tăng tốc rôi nổ tung, bọn họ phía sau may mắn dừng xe lại mới không bị thương tổn gì.
Lúc này một chiếc xe Ferrari màu đỏ tiến về phía này rồi dừng lại trước rào phân cách, một cô gái mặc váy cưới bước xuống xe, vội vàng chạy về phía hiện trường vụ án.
Đám người kinh ngạc khi một cô dâu lại xuất hiện ở đây nhưng nhìn đoàn xe rước dâu mọi người coi như cũng hiểu ra điều gì đấy.
Bạch Ngọc Lan mặc kệ mọi người nhìn mình cứ thế chạy về phía trước, thế nhưng chưa kịp đến chỗ chiếc xe bị cháy thì cô bị một viên cảnh sát chặn: “Thưa cô, cảnh sát đang làm việc cô không được qua đó.”
“Anh tránh ra, tôi phải xem chồng tôi có ở đó không, mau tránh ra.”
Bạch Ngọc Lan đẩy tay viên cảnh sát né hàng rào chăn chạy vào bên trong.
“Tử Sâm, Tử Sâm, anh ở đâu, Tử Sâm”
Cô vừa chạy vừa điên cuồng hét lên hy vọng anh ở đâu đó có thể trả lời cô.
Nhìn thấy chiếc xe bị cháy cô không suy nghĩ muốn xông vào đó, như thể nơi đó có thể tìm được Dương Tử Sâm.
Nhân viên cảnh sát thấy vậy vội vàng đi tới kéo cô lại: “Này cô, không được vào đó, nguy hiểm lắm, để cảnh sát chúng tôi làm việc.”
“Buông tôi ra, tôi phải tìm chồng tôi, tôi muốn tìm chồng tôi, anh mau buông ra cho tôi.”
Bạch Ngọc Lan thúc mạnh vào người nhân viên cảnh sát phía sau khiến anh ta đau điếng buông lỏng cô ra, nói thế nào cô cũng là con nhà võ, ai cũng không thể cản cô.
Lại nói Bạch Ngọc Lan đi chưa được mấy bước thì đột nhiên có người hô lên: “Ở đây tìm được hai cái xác”
Người này hô xong Bạch Ngọc Lan điếng người đứng im tại chỗ không dám tiến lên nửa bước, cô nhìn thấy phía chiếc xe đã cháy thành than có bốn năm viên cảnh sát lôi ra được hai cái xác đã cháy khô không nhìn rõ hình dáng.
Trái tim Bạch Ngọc Lan đập thình thịch liên hồi, cô muốn tiến lại xem nhưng hai chân lại bất động không thể nhấc nổi, cô sợ, sợ một trong hai cái xác kia là anh, đến lúc đó cô phải làm sao? Cô không muốn tin vào điều nà.
Bạch Ngọc Lan cứ thế trơ mắt nhìn nhân viên đem hai cái xác ra khu vực trống để xuống, bọn họ giơ máy ảnh chụp hình hai cái xác, một cơn gió lạnh chợt thổi qua thân hình Bạch Ngọc Lan như cành liễu lung lay sắp ngã.
Bên này Lê Phương nói chuyện với mấy nhân viên cảnh sát một hồi bọn họ mới cho cô vào, mắt thấy Bạch Ngọc Lan muốn té ngã cô lật đật chạy tới.
“Ngọc Lan, cậu không sao chứ.”
Bạch Ngọc Lan bắt lấy tay của Lê Phương nói: “Nhất định không phải anh ấy, đúng không, anh ấy làm sao cứ thế rời đi được, anh ấy đã hứa ở bên cạnh tớ mà, không thể nào bỏ tớ đâu, đúng không Lê Phương, cậu nói đi, nói cho biết đi, hu hu hu….”
Bạch Ngọc Lan không nhịn được nữa òa khóc trong lòng Lê Phương, thân hình run rẩy lạnh lẽo.
“Ngọc Lan à, cậu đừng như vậy, cậu nói đúng, hai cái xác kia chưa chắc là của chủ tịch Dương, cháy thành than rồi sao có thế xác định được, vẫn là, vẫn là để pháp y kiểm tra kỹ trước, được không.”
Trong lúc nhất thời Lê Phương không biết phải khuyên nhủ cô thể nào.
Bất thình lình có một giọng nói vang lên bên tai hai người: “Chiếc xe đó là của Dương Tử Sâm cho nên nhiều khả năng một trong hai cái xác chính là của anh ấy”
“Anh là ai, sao có thể chắc chắn như vậy? Anh đừng có nhận định lung tung”
Lê Phương quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao to đẹp trai, cô không quan tâm người này là ai trừng mất lạnh với anh ta một cái.
Bạch Ngọc Lan nghe giọng nói quen thuộc lập tức ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt tức giận nói: “Trợ lý Trân, anh làm sao chỉ dựa vào chiếc xe mà có thể khẳng định người trong xe là anh ấy, lỡ may, lỡ may anh ấy đi chiếc xe khác thì sao?”
“Đúng, đúng vậy đó, anh đừng nói linh tinh nữa.”