Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Chương 05
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài
Chương 5
Chương 5: Một đôi trời sinh
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong tối sầm, đưa tay day day huyệt thái dương.
Cô lại có thể so sánh anh với lợn…
“A, chú à, sao sắc mặt chú kém vậy? Ban nãy tôi làm chú sợ rồi sao?” Ôn Thục Nhi kêu lên một tiếng, có phần không dám tin đưa tay lên sờ khuôn mặt mình: “Kỳ lạ thật, lẽ nào bọn họ đang nói dối mình hả?” Giữa hai hàng lông mày Hoắc Kiến Phong hiện lên sự không kiên nhẫn rõ ràng: “Nói dối cô? Người nhà cô sao?”
“Ừm, chú thật thông minh.” Ôn Thục Nhi gật đầu liên tục: Bọn họ nói lúc tôi không trang điểm là an toàn nhất, không ai sợ tôi, cũng không có ai dám bắt nạt tôi. Nhưng mà tại sao lại thế này, hình như ban nãy tôi làm chú sợ rồi?” Cô nghiêm túc nhíu mày, vẻ mặt nghĩ mãi không thông.
Hoắc Kiến Phong lại ấn huyệt thái dương lần nữa, trầm giọng nói: “Cô đi thay quần áo đi, rồi xuống tầng.” Anh không để ý tới cô nữa, đưa cánh tay dài ra chuyển xe lăn qua.
“Chú à, để tôi giúp chú nhé.” Ôn Thục Nhi vừa mới vươn tay ra, người đàn ông đã ngồi vững vào chỗ ngồi.
Mắt cô sáng lên, rút tay về vỗ vỗ tay: “Oa, chú à, chú giỏi thật.” Từ lúc trợn mắt, cô cứ khen anh không ngừng.
Nếu cô là người bình thường, nhất định anh sẽ cho răng cô có mưu đồ gì đó.
Nhưng Ôn Thục Nhi lại cười ngây ngô chân thật thế này, trong mắt toàn là ánh nhìn hâm mộ anh, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một con nhóc chưa trải sự đời.
“Được rồi, đừng lề mề nữa.” Giọng nói Hoắc Kiến Phong thản nhiên, làm người ta không nghe ra được tâm trạng anh đang thế nào.
Nói xong, anh đẩy xe lăn di.
“Yes Sir!” Ôn Thục Nhi cười híp mắt nhìn bóng lưng của anh.
Cô đưa tay sờ mặt mình, tự lầm bẩm nói: “Dọa được là được rồi. Mình mất thời gian trang điểm cả buổi sáng, nếu mà không có chút hiệu quả nào thì chẳng phải là lãng phí sao?” Theo phong tục, ngày đầu tiên sau khi kết hôn cô phải cùng Hoắc Kiến Phong đi gặp người nhà họ Hoắc.
Dưới cặp kính đen, mắt Ôn Thục Nhi lóe lên vẻ thông minh.
Cô nhanh chóng lật lại đống hành lý đang chỉnh tề một lần, sau đó cô “cần thận” lấy đồng phục học sinh bị giặt đi giặt lại đến mức trắng bệch của mình ra thay, thuần thục giấu kim vào trong quần áo.
Cô xác nhận không có sơ hở gì rồi mới đùa cợt đi xuống tầng.
Dưới sảnh lớn đã không còn tình cảnh không có chút sức sống như tối hôm qua nữa.
Rèm cửa sổ cỡ lớn chạy bằng điện được mở ra, chiếu sáng cả sảnh lớn, có mấy người giúp việc mặc đồng phục đang dọn dẹp.
Động tác của họ vừa nhanh vừa im lặng, giống như bị sự oai phong của kẻ đứng trên cao đè ép, không dám gây ra bất cứ tiếng động gì.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong rồi, người ở nhà cũ cũng đã đến đông đủ.” Trợ lý Ngô Đức Cường đứng bên cạnh Hoắc Kiến Phong, kính cần lễ phép nói với anh.
Hoắc Kiến Phong đã thay một bộ quần áo khác, đang ngồi trên xe lăn.
“Ừ.” Anh thản nhiên trả lời.
Anh vừa nói xong, cửa thang máy mở ra, Ôn Thục Nhi đi xuống.
Đồng phục học sinh rộng thùng thình, hai màu trắng xanh đan xen nhau trông vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa tự nhiên, tóc đuôi ngựa lay động theo chuyển động của cô, trông có vẻ đầy sức sống.
Chỉ có điều khuôn mặt đầy mụn và cái kính đen to đùng làm người khác không muốn nhìn lần hai.
Mặc dù những người giúp việc không dám nói gì nhưng vẫn không nhịn được, mấy người âm thầm liếc mắt nhìn nhau.
Đây là đứa con gái mà nhà họ Ôn đưa tới sao, thế này cũng xấu quá di Z, mi.”
“Xung hỉ thôi mà, mọi người nghĩ có thể đẹp đến mức nào?”
“Gái xấu xí xứng đôi trai tàn phế, thế này cũng là một đôi trời đất tạo nên, dẫu sao trông cô bé này vẫn còn trẻ lắm.” Tất cả mọi người giống như khám phá ra được bí mật khủng khiếp gì đó, ngầm hiểu ý nhau mà cười trộm.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nhìn đám giúp việc một lượt, cuối cùng anh nhìn Ôn Thục Nhi, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh bớt đi một chút: “Thu dọn xong rồi thì cùng tôi đi đến nhà cũ gặp mọi người.”
“Bây giờ sao?” Rõ ràng là cô đã đoán được mọi chuyện nhưng vẻ mặt Ôn Thục Nhi lại vô cùng ngạc nhiên.
“Có vấn đề gì sao?” Hoắc Kiến Phong trầm giọng.
Ôn Thục Nhi oan ức bĩu môi, vuốt cái bụng khô đét của mình, Sợ hãi nói: “Tôi đói rồi.”
“Gặp rồi ăn sau.” Ôn Thục Nhi lập tức lắc đầu xua tay: ‘Không được không được. Tôi gặp người lạ sẽ bị căng thẳng, lúc đói bụng lại càng sợ hơn, lỡ mà tụt huyết áp ngất đi hay là nói xằng nói bậy gì đó làm chú mất mặt thì phải làm sao?” Nhìn mặt cô tràn đầy sợ hãi, trong đầu Hoắc Kiến Phong phút chốc hiện lên hình ảnh tối hôm qua cô ăn sandwich ngấu nga ngấu nghiến như hổ đói.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, quay đầu nói với người làm ở phòng bếp: “Chuẩn bị bữa sáng cho cô chủ.”
“Cô chủ?” Cách xưng hô này phát ra từ miệng Hoắc Kiến Phong làm mọi người ở đây ngạc nhiên một trận.