Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Chương 193
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài
Chương 193
Chương 193
Ngày hôm sau, vào buổi chiều. Bà cụ Hoắc ngủ trưa dậy.
Dì Mẫn dìu bà cụ xuống lầu, vừa ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách liền nhìn thấy Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong vào cửa.
“Cậu ba!”
Dì Mẫn trên mặt nở nụ cười, sau khi gọi xong liền cúi đầu nói với bà cụ: “Bà cụ, cậu ba và trợ lý Cường đã trở lại.” Từ ngày Hoắc Kiến Phong kiên quyết muốn chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô phía đông, nên anh đã rất nhiều ngày không trở về nhà rồi.
Bà cụ Hoắc trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy điều này, dì Mẫn nhanh chóng nháy mắt với Hoắc Kiến Phong, ý bảo anh mau dỗ dành bà cụ.
Hoắc Kiến Phong khẽ gật đầu, di chuyển về phía phòng khách nói: “Bà nội, cháu có chuyện muốn bàn với bà.”
Bà cụ Hoắc đảo đôi mắt xám xịt, lạnh lùng nói: “Tình cờ, bà cũng có chuyện muốn tìm cháu”
Hoắc Kiến Phong dừng xe lăn trước mặt bà cụ, kính cẩn nói: “Xin bà hãy nói ạ.”
Hừ! Xem ra cháu vẫn còn có chút hiếu thuận!
Bà cụ Hoắc mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Ngày cưới đang đến gần, cháu hãy buông bỏ những chuyện trong tay xuống, tìm thời gian, cùng Thục Nhi đi thử đồ cưới đi.”
Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, giọng điệu có chút chìm xuống: “Bà nội, cháu trở về cũng là muốn bàn chuyện này với bà.
Hiện tại cháu chưa có ý định tổ chức hôn l.”
“Cái gì?” Bà cụ Hoắc cất giọng nghiêm nghị nói: “Kiến Phong, cháu có biết mình đang nói gì không?”
Dì Mẫn nhanh chóng vỗ vỗ lưng bà cụ để xoa dịu, đồng thời nhắc nhở Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, ngày kết hôn của cậu với cô ba đã định, truyền thông cũng đã loan tin rồi. Nếu cậu hủy hôn vào lúc này thì mặt mũi của nhà họ Hoắc, danh dự của công ty, còn cả cô ba phải làm sao đây?”
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm: “Không phải hủy bỏ, mà là hoãn vô thời hạn”
Dì Mẫn sửng sốt: “Nó, nó có nghĩa gì vậy? Trì hoãn vô thời hạn là cái gì?”
“Trước khi sức khỏe của Phi Phi hoàn toàn bình phục, cháu sẽ không rời khỏi cô ấy. Vì vậy, cháu tạm thời không có thời gian và sức lực để kết hôn trong thời điểm hiện tai.”
Anh nói một cách bình tĩnh, như thể điều bọn họ đang nói không phải là hôn nhân đại sự, mà chỉ là mua bán một món hàng rẻ tiền.
Ngô Đức Cường ở sau lưng Hoắc Kiến Phong, tay đang cầm xe lăn nắm chặt lại.
Cậu ba, cậu đối xử với cô ba như vậy, cũng quả thật là tuyệt tình quá rồi!
Bà cụ Hoắc tức giận nói: “Hỗn xược, cháu coi Thục Nhi là cái gì? Cháu coi nhà họ Hoắc của chúng ta là gì? Bà đã từng nói với cháu rằng nếu cháu vẫn thích con bé nhà họ Tống kia thì hai người có thể ở bên nhau. Nhưng Thục Nhi sau này sẽ là em gái của cháu. Nhưng bây giờ, cháu vừa không muốn rời bỏ cô Tống cũng không có trách nhiệm với Thục Nhi, cháu rốt cuộc muốn thế nào?”
“Bà cụ, bà đừng nóng giận, cẩn thận sức khỏe!” Dì Mẫn an ủi: “Nếu có chuyện gì, chúng ta hãy nghe cậu ba từ từ giải thích” Hoắc Kiến Phong vẫn không có động
Di lo lắng nhìn Hoắc Kiến Phong vẫn lãnh đạm nói: “Phi Phi hiện tại không thể rời khỏi cháu, cháu sẽ không vứt bỏ cô ấy. Có điều bà yên tâm, cháu cũng sẽ không đối xử tệ với Thục Nhi. Tóm lại, tất cả mọi chuyện sau khi Phi Phi bình phục, cháu đương nhiên sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Thằng bé đã kiên quyết rồi, muốn dây dưa với con bé nhà họ Tống đó!
Bà cụ Hoắc tức quá nên cười khẩy: “Hứ, được. Cháu không có thời gian, không có sức lực đúng không, cũng không sao, bà sẽ bảo Tuấn Tú sắp xếp mọi việc, chỉ cần đến ngày, cháu xuất hiện đúng giờ là được.”
Hoắc Kiến Phong kiên quyết phủ nhận: “Thực sự xin lỗi bà nội, như vậy cũng không được.
Bà cụ Hoắc đập lên tay vịn ghế sô pha: “Kiến Phong, trong gia đình này, e là vẫn không đến lượt cháu quyết định đâu.”
Khoảnh khắc giọng nói đó cất lên, trong phòng khách rộng lớn im lặng như tờ.
Bà cụ luôn hiền từ và tôn trọng với những hậu bối trong gia đình, ít khi dùng thân phận để chèn ép người khác. Ngô Đức Cường thấy vậy liền biết bà cụ
đang nổi cơn thịnh nộ, vội vàng giật vạt quần áo của Hoắc Kiến Phong, thì thào nói: “Cậu ba, hay là cậu cứ nghe bà cụ đi! Cô ba rất tốt với cậu”
Anh ta hi vọng trong lòng cậu ba chỉ có một mình cô ba, nhưng thật sự không có cách nào làm được.
Dì Mẫn cũng khuyên nhủ theo: “Cậu ba, mấy năm nay bà cụ không ép buộc cậu cái gì. Lần này, cậu hãy nghe lời bà cụ đi!”
Hoắc Kiến Phong không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, đang giằng co một cách im lặng hết.
Bà cụ Hoắc tuy mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác trong lòng bà rõ ràng hơn ai hết.
Bà cụ siết chặt bàn tay đặt trên sô pha, giọng nói lạnh lùng: “Kiến Phong, bà hỏi cháu lần cuối, có phải là cháu kiên quyết không kết hôn với Thục Nhi không? Cho dù phải trả giá bằng việc rời khỏi ngôi nhà này?”
Thái độ của anh cứng rắn hơn bao giờ
Trước lời nói cực kỳ mang tính uy hiếp này, dì Mẫn và Ngô Đức Cường đồng thời bị sốc.
Con ngươi của Hoắc Kiến Phong sâu lăng, giọng điệu xa cách: “Bà nội, cháu là người lớn, cháu biết mình đang làm gì, xin bà đừng ép cháu.”
Anh nhìn thời gian: “Phi Phi sắp ngủ trưa dậy rồi, cháu về trước đây. Bà, chú ý sức khỏe nhé”
Dứt lời, anh khẽ cúi đầu, di chuyển xe lắn quay lån đi.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong sững sờ khi bắt gặp bóng dáng mặc đồng phục học sinh xanh trắng đang đứng ở cửa.
Ôn Thục Nhi không biết đã đứng ở nơi đó từ lúc nào.
Ôn Thục Nhi vốn dĩ muốn trốn, nhưng bắt gặp đôi mắt đen láy kia, cơ thể dường như đã bị phù phép đứng im, không thể dời đi một bước.
Dì Mẫn sắc mặt tối sầm, vừa định nói gì đó ngăn cản Hoắc Kiến Phong rời đi, liếc
mắt đi chỗ khác, dì cũng nhìn thấy Ôn Thục Nhi đứng ở cửa.
“Chào, chào cô ba!”
Giọng dì cố gắng bình tĩnh, nhưng hai chữ lặp lại, vẫn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ôn Thục Nhi hoàn hồn, nhanh chóng tránh tầm mắt của Hoắc Kiến Phong, lanh lảnh nói: “Chào dì Mẫn, chào bà nội!”
Cô ngoan ngoãn chào rồi tiếp tục: “Bà ơi, bà thật sự không cần lo lắng về hôn lễ. Dù sao cháu và Kiến Phong cũng đã đăng ký kết hôn, và là vợ chồng hợp pháp được pháp luật bảo vệ. Đám cưới chẳng qua chỉ là hình thức. Thực ra có hay không cũng không quan trọng.
Bà già Hoắc vừa kinh ngạc vừa thương xót, giọng điệu chậm lại, nói: “Đứa trẻ tốt bụng, bà nội biết cháu ngoan ngoãn. Nhưng cháu đang nói thật với bà sao? Cháu thật sự không hề bận tâm chút nào u?”
Ôn Thục Nhi vô thức liếc qua Hoắc Kiến Phong, mím môi nói: “Cháu thật sự không bận tâm. Dù sao thì Kiến Phong cũng quen biết chị Tống trước, chị Tống hiện tại rất cần người chăm sóc.”
Giọng điệu của cô cởi mở và chân thành.