Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Chương 29
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài
Chương 29
Chương 29: Dính vào yêu đương thì sẽ rất dễ bị tổn thương Cốc cốc…
Tiếng đập cửa gấp gáp phá tan sự yên tĩnh buổi đêm của phòng sách.
Hoắc Kiến Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cửa bị mở hé ra một đường, cái đầu bù xù của Ôn Thục Nhi đang thò vào.
“Chú à, tôi có thể mượn hai quyển sách không?” Cô ngả dựa vào cánh cửa, tội nghiệp nháy mắt mấy cái.
Ánh mắt Hoäc Kiến Phong lành lạnh, thản nhiên gật đầu với cô.
Coi như là đồng ý.
Ôn Thục Nhi lập tức nhếch miệng cười: “Cảm ơn chú! Chú là người tốt nhất.” Hoắc Kiến Phong ung dung xoay người tiếp tục làm chuyện mình vẫn chưa làm xong.
Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi dáng người cao thẳng của người đàn ông, cũng soi rõ vải vẽ tranh sơn dầu và bút vẽ trước mặt anh.
Ánh mắt anh chăm chú, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, chỉ vài nét bút, trên vải vẽ tranh sơn dầu đã hiện ra đường nét gò má của một người phụ nữ.
Tóc dài xõa vai, mũi vừa cao vừa thẳng, miệng khẽ cười, chỉ vẻn vẹn vài nét bút đã khiến người ta cảm nhận được sự xinh đẹp và thanh nhã của người phụ nữ này.
Ôn Thục Nhi tò mò đi tới: “Chú à, chú vẽ ai vậy? Đẹp quái”
“Cô không cần biết.” Hoắc Kiến Phong nói.
Giọng nói lạnh buốt, lộ ra sự xa cách rõ ràng.
Anh buông bút vẽ trong tay xuống, thay bằng bút nhỏ hơn, chấm lấy màu đỏ, phác họa đôi môi đỏ của người phụ nữ.
Ôn Thục Nhi lặng lẽ bĩu môi, đi lên trước đụng đụng vào anh: “Chú à, đây là cô gái chú thích hả?” Ánh mắt cô sáng ngời, đầy sự tò mò.
Nhưng không hề có vẻ đố ky và thăm dò.
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Kiến Phong trầm xuống.
Thật đúng là đồ ngốc, cô đang mong đợi trong lòng chồng mình có người khác sao? “Đúng vậy, đây chính là cô gái trong lòng tôi.” Anh ngưng ánh mắt của cô lại, giọng nói không có thiện ý: “Vì vậy cô đừng tưởng rằng được làm dâu ở cái nhà này là cảm thấy có thể có được cái gì đó từ tôi, đặc biệt là tình cảm.
Năm chữ cuối cùng, anh vô cùng nhấn mạnh.
Trái tim Ôn Thục Nhi nhói lên như bị ai đó nhéo mạnh một cái.
Có chút chua xót, có chút đau đớn.
Nhưng bề ngoài cô lại không ngừng xua tay, hốt hoảng giải thích: “Không đâu…
Không đâu, chú tuyệt đối đừng có tình cảm gì với tôi.”
“Cô nói vậy là ý gì?” Ánh mắt Hoắc Kiến Phong lại lạnh lẽo hơn vài phần.
“Không có gì, không có ý gì cả mài” Ôn Thục Nhi giống như không hiểu anh tức giận vì điều gì, ngây ngốc gãi đầu một cái: “Tôi nghe người khác nói nếu dính vào yêu đương thì sẽ rất dễ bị tổn thương, còn khủng bố hơn cả mãnh thú và dòng nước lũ, rất nhiều người vì yêu đương mà muốn sống muốn chết! Vì vậy hai chúng ta cứ làm vợ chồng cho tốt thôi, đừng nói đến chuyện tình cảm gì đó.” Nói xong, cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định.
Hoäc Kiến Phong lại có cảm giác một quyền đánh vào cục bông: “Được, cô biết thế là tốt rồi.” Nói xong, anh xoay người lại, đổi một màu khác rồi tiếp tục vẽ.
Ôn Thục Nhi không hỏi ra được chuyện gì chỉ đành hậm hực đi qua xem sách.
Cô dựa nghiêng vào giá sách, lật từng trang sách, lúc đọc lúc không, ánh mắt dần dần không tự chủ được mà nhìn về phía Hoäc Kiến Phong.
Ánh mắt của anh chuyên chú như vậy, mỗi một nét vẽ đều vô cùng cẩn thận giống như cứ mỗi lần tay anh vung lên là một lần não anh mô phỏng ra.
Nhất là bây giờ anh đang chăm chú vẽ người đó, không hề có sự thờ ơ, lạnh lùng như khi anh đối diện với mình…
Ôn Thục Nhi cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy sách thuốc không hay nữa.
Anh vẽ nghiêm túc như vậy thì nhất định là anh rất thích cô gái kia nhỉ? Trông cô ấy xinh đẹp thế này, nhất định là rất xứng đôi với anh… Nhưng mà, tại sao hai người họ không bên nhau? Cô ấy đi đến một nơi xa, anh đang chờ cô ấy quay về sao? Nghĩ nghĩ, Ôn Thục Nhi thở dài một hơi.
Như vậy là tốt nhất, đợi cô gái kia quay về, cô cũng nên hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi rời đi.
Dù sao mục đích của mình đến đây không phải là để làm cô ba nhà họ Hoắc gì đó.
Cộc cộc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Thục Nhi.
Người giúp việc đẩy cửa đi vào, trên mặt là sự kính cẩn theo tiêu chuẩn: “Cậu ba, đã đến giờ cậu uống thuốc rồi.” Hoắc Kiến Phong gật đầu, người giúp việc mới dám đẩy cửa đưa thuốc vào.
Đúng lúc đó một làn gió thổi vào trong phòng, vị thuốc đông y đẳng ngắt lập tức tản ra khắp phòng.
Ôn Thục Nhi ngửi mùi thuốc đông y từ nhỏ, cảm thấy rất thân thiết nên tham lam hít sâu một hơi, bệnh nghề nghiệp của cô cũng bắt đầu nhận diện thành phần thuốc.
Ngửi rồi lại ngửi, lông mày của cô nhíu lại, đôi mắt sắc bén trầm xuống.
Hình như thuốc này có gì đó không đúng.