Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Chương 345
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài
Chương 345
Chương 345
Do dùng sức quá đà nên những vết bầm tím trên mu bàn tay, trên cổ anh lại sưng tấy lên, như thể sẽ vỡ bung ra bất cứ lúc nào.
Trái tim Tiêu Nhi quặn thắt.
Cô im lặng không nói, bướng bỉnh kiễng chân, đặt môi lên bờ môi mỏng của anh.
Mùi thơm của thảo dược bất ngờ xộc tới và làn môi mềm mại ngỡ đã mất từ lâu khiến Hoắc Kiến Phong bần thần trong thoáng chốc.
Đợi khi anh định thần lại, chỉ cảm thấy cổ vai gáy đau nhói như bị công trùng đốt, và sau đó mí mắt sụp xuống không ngăn lại được. “Cô làm gì vậy?” Anh nghiêm giọng hỏi, cảm giác bất lực như cá nằm trên thớt dâng lên trong lòng.
Tiêu Nhi nhanh nhẹn lật tay, cất cây kim bạc vào trong tay áo. “Không có gì, tại mắt anh đỏ quá, đỏ như mắt thỏ. Tôi không thích thỏ, không muốn thấy.”
Giọng cô thờ ơ, hờ hững như một cơn gió, khẽ thoáng qua rồi vụt tan.
Vừa dứt câu bông đùa, dòng nước mắt nóng hổi mà cô gắng kìm nén cuối cùng cũng ứa ra theo khóe mắt. Từng giọt nước mắt lóng lánh như pha lê.
Cô không muốn anh nhìn thấy mình khóc, đi đến bước đường ngày hôm nay, cả hai bọn họ đều cần quá nhiều dũng cảm.
Trong thâm tâm, tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi.
Ý nghĩ giết người trăn trở trong lồng ngực, Hoắc Kiến Phong nhíu mày,
Dẫu không nhìn thấy nhưng anh vẫn túm được cổ của Tiêu Nhi một cách chuẩn xác, đanh giọng lại: “Cuốn ra ngoài! Cút ngay! Cho w dù không nhìn thấy tôi cũng có thể giết được cô!”
Từ sau khi trúng phải cổ đoc, khứu giác của anh nhạy bén lên trông thấy, nhạy đến mức gần như một loại dị năng.
Tiêu Nhi bị ép lên cửa, nhưng chỗ cổ họng lại không hề đau đớn rõ rệt do bị bóp, chỉ không nhúc nhích được mà thôi. Cô biết, anh chỉ đang cố tình ra vẻ.
Cô ngẩng lên nhìn anh, bàn tay mềm mại túm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng gỡ ra.
Cô kiễng chân, thỏ thẻ bên tai anh: “Anh sẽ không làm thế đâu! Dù cho tự làm mình bị thương cũng sẽ không bao giờ làm hại tôi đâu!”
Đúng vậy, đây là tình yêu anh dành cho cô, là sự dịu dàng chưa bao giờ thay đổi.
Tiêu Nhi chớp mắt, nước mắt lại tuôn rơi trên gò má xinh đẹp. Cô kiếng gót chân, bám lấy cổ anh, một lần nữa dâng lên đôi môi mình, ngăn lại mọi hành động từ chối và trốn tránh của anh.
Cảm giác quen thuộc ùa về, khát khao như thủy triều cuộn dâng, phút chốc cuốn phăng hết mọi lí trí của Hoắc Kiến Phong.
Anh biết rõ mình nên đẩy cô ra, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể lại chậm chạp không chút sức lực, bị cô ép từng bước cho đến khi ngồi phịch xuống giường. “Cô có phải đồ ngốc không!”
Đầu óc anh mơ hồ, muốn cắn nát lưỡi cô, giống như cô đã từng làm vô số lần trước đó, để cho cô tỉnh táo, nhưng anh lại cứ chần chừ không dứt khoát.
Anh đã làm cô tổn thương quá nhiều lần, anh không muốn cũng không thể nào tổn thương cô thêm được nữa. “Anh mới ngốc, anh là tên ngốc nhất quả đất!”
Thời gian năm sáu năm xa cách đôi nơi, cuối cùng vẫn không chống chọi nổi mấy tháng trời họ ở bên nhau.
Một khi đã quyết chí thì thứ tình cảm bị dồn nén bao năm như những nhành dây leo sau cơn mưa, đội đất chui lên, vươn lên không ngừng. Giọng nói của Tiêu Nhi run run, ghì mạnh tay đẩy anh xuống giường và đè mình lên.
Quần áo bị ném tung tóe trên mặt đất.
Trong cơn rối bời, Hoắc Kiến Phong giơ tay chạm phải bờ eo của Tiêu Nhi, chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang trong đầu, toàn thân cứng đờ. “Cô tránh… ..”
Lời của anh chưa kịp thốt ra, Tiêu Nhi đã cúi đầu xuống, chặn Cô kéo tấm chăn phủ lên đầu, bao bọc hai người trong bóng tối môi anh lại. bất tận.
Quần áo bị đá ra khỏi chăn nhanh chóng. Trên giường dưới đất rối loạn tơi bời.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh nắng mai chiếu qua song cửa rọi khắp căn phòng. Tiêu Nhi mơ màng thức dậy, bất giác giơ tay che đi ánh sáng trước mắt.
Cô chỉ hơi động đậy đã cảm thấy mình mẩy ê ẩm như thể bị một chiếc xe cán qua.
Cô khe khẽ thở ra một hơi, quay qua nhìn người đàn ông bên canh. Ánh nắng hắt lên khuôn mặt đẹp như tượng tạc, mạ lên cơ thể anh một lớp vàng óng ánh.
Kỳ diệu làm sao, Ida anh không hề xuất hiện hiện tượng bị trong suốt.
Cảm xúc của anh ổn định, hai mắt nhắm nghiền, lông mày giãn ra, làn da đỏ tấy đã trắng lại như ngày thường, các mạch máu thâm tím sưng lên cũng xẹp lại bình thường, nằm im lìm dưới lớp da.
Dáng vẻ của anh đã khôi phục lại hoàn toàn như trước khi trúng độc, chỉ còn hơi nhợt nhạt và yếu ớt sau khi chữa trị.
Tiêu Nhi mừng rỡ trong lòng, cô mệt mỏi ngồi dậy, chưa kịp xoay người xuống giường đã bị cánh tay bên cạnh giơ lên kéo lại trong chăn. Người đàn ông không hề mở mắt, chỉ nghiêng người tựa đầu vào hõm vai cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng: “Còn sớm, ngủ thêm lúc nữa.”
Tiêu Nhi bị anh ép chặt, không nhúc nhích được, đành chấp nhận thỏa hiệp.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đều, nhịp tim bình ổn của anh,
Ngoài song cửa là cây xanh tắm nắng, chim hót hoa thơm, hết thảy vạn vật đều yên bình và hài hòa đến thế.
Tiêu Nhi dựa lên ngực Hoắc Kiến Phong, bình thản nhắm mắt, nếu như thời gian dừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy. Nụ hôn ấm áp đặt lên trán cô, Hoắc Kiến Phong cất giọng trầm trầm: “Xin lỗi em! Tối qua anh lên cơn, lại bắt nạt em.”
Tiêu Nhi khẽ lắc đầu, hai má nóng ran: “Không phải anh bắt nạt em mà là em bắt nạt anh.”
Một chút nhõng nhẽo, một chút ngượng ngùng.
Trái tim Hoắc Kiến Phong xao động, đưa tay ôm chặt cô vào lòng: “Hứa với anh, sau này đừng làm bất cứ chuyện gì vì anh nữa, nhất là không được phép hy sinh bản thân.”
Tiêu Nhi lặng im không nói, gục đầu lên ngực anh.
Hoắc Kiến Phong cũng không ép buộc, mà tiếp tục ôn tồn bảo: “Em không muốn về nước Z cũng được nhưng em phải hứa với anh, sau khi anh chết, nhất định phải về đưa tiễn anh. Anh không muốn chết nơi đất khách, anh muốn linh hồn được trở về quê hương. Em phải đưa tiễn anh về Nam Uyển, đó là nơi mà chúng ta bắt đầu, anh muốn mình ra đi ở đó..”
Giọng nói của anh trầm ấm truyền cảm, từng câu từng chữ đánh trúng vào tim Tiêu Nhi một cách chính xác.
Cô ngẩng đầu lên cắn vào môi anh, không để anh nói tiếp nữa. “Anh sẽ khỏi thôi mà, chắc chắn sẽ khỏi.” Ánh mắt cô kiên định, bất chấp tất cả.
Trong nắng vàng óng ả, nhiệt độ trong căn phòng lại một lần nữa tăng cao.