Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài - Chương 516
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài
Chương 516
Chương 516
Bên ngoài sảnh lớn, trời đã tối hẳn.
Nếu như bình thường, đèn trên đảo đã hoàn toàn bật sáng lên, khiến mọi thứ xung quanh sáng như ban ngày. Nhưng hôm nay, bên ngoài không có một ngọn đèn nào được bật lên, bóng tối dường như bị bầu trời đè xuống.
Mọi người tò mò nghển cổ.
Peter Hoàng vội vàng lên tiếng trước: “Đại cả, trời tối thế này, anh muốn bọn em xem cái gì chứ?”
“Tất nhiên là đồ tốt rồi.” Kenny Đinh vỗ tay. Theo tiếng vỗ tay, đèn bên ngoài lần lượt được bật sáng lên.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng trên bãi cỏ rộng lớn, nhưng căn phòng rợp bóng cây, và trên đường đều có những con robot đi tuần tra.
Bọn họ thẳng người, vai rộng eo to, ánh mắt sáng như đuốc của bọn họ di chuyển trên con đường được chi định, về cơ bản cứ cách mười mét lại có một con, bắt chéo qua lại để đảm bảo nó nhìn được mọi nơi, không bỏ sót nơi nào.
Tiêu Nhi nằm chặt lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc: Tên thần kinh này phát triển nhiều người máy như vậy từ lúc nào vậy.
Hoắc Kiến Phong khẽ lắc đầu, không có âm thanh nói: Anh cũng không biết.
Những thuộc hạ của Kenny Đinh do Peter Hoàng dẫn đầu đều vô cùng phấn khích, lần lượt hét lên khen ngợi. “Trời ơi. Đại ca, anh thế này cũng quá trâu bò rồi.
Em xem sau này ai dám đối đầu với tập đoàn Hùng Ưng chúng ta nữa chứ.”
“Đúng đúng đúng. Em thấy không cần phải đợi dự án đó hoàn thành, anh đã xứng đáng với bá chủ của thế giới này rồi.”
“Ha ha ha, vậy không phải chúng ta đều là công thần khai quốc sao?”
“Không nói đến cái khác, sau này chỉ nói về tuần tra an toàn, chúng ta có thể hoàn toàn giao cho bọn nó rồi.”
“Ha ha ha.”
Kenny Đinh ưỡn ngực ngẩng đầu, không ngừng cười lớn, dường như đã năm được cơ hội chiến thẳng vậy.
Giữa tiếng cười lớn không thể kiềm chế được của nhóm người, Tiêu Nhi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay ôm cánh tay Hoắc Kiến Phong, bất giác tăng thêm lực đạo.
Hoắc Kiến Phong bất động thanh sắc vô tay cô để trấn an, tiến lên một bước nói với Kenny Đinh: “Chúc mừng anh Kenny. Nếu như thật sự có nhiều người máy làm nhiệm vụ như vậy, vậy các anh em trên đao, thật sự có thể hoàn toàn nghỉ ngơi rồi.”
Kenny Đinh thu lại ý cười, trên mặt lộ ra một chút bất lực.
Nhân lúc mọi người đang chú ý vào những người máy, anh ta bí mật thấp giọng nói: “Tôi ấy, cũng không cách nào khác. Nếu Thanh Thanh đã quyết định rời khỏi đây, vậy những người mà nó mang lên đảo lúc đầu, tất nhiên cũng sẽ rời đi với nó. Tôi ấy, cũng không muốn thay nó dạy dỗ người trẻ tuổi nữa.”
Anh ta dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, thay vì tin tưởng vào con người, tôi càng tin tưởng vào những người máy mà tự tôi chế tạo ra hơn. Bọn nó sẽ không nói nhiều hỏi nhiều, mà sẽ cần thận thực hiện toàn bộ mệnh lệnh của tôi, không hề sai lệnh.”
Trái tim Hoắc Kiến Phong chùng xuống, nhưng ngoài mặt lại giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Anh Kenny quả nhiên nhìn xa trông rộng, suy nghĩ chu toàn.”
Tiêu Nhi học theo dáng vẻ của Hoắc Kiến Phong, bình phục lại cảm xúc, giả vờ không biết gì tiến lại gần: “Anh Kenny, những người máy này thật sự có nhiều kỹ năng như bọn họ nói sao? Cụ thể có những kỹ năng gì thú vị vậy?”
Vẻ mặt Kenny Đinh có chút cảnh giác: “Cô Nhi cũng có hứng thú với cái này sao?”
Tiêu Nhi nhíu mày, khó xử nói: “Cũng không phải là có hứng thú. Chỉ là sau này cô Thanh thật sự rời khỏi đây trở về đất liền, nơi này có thể sẽ không có ai chơi với tôi nữa, không phải tôi chỉ có thể chơi với những người máy này thôi sao? Tôi muốn hiểu biết trước một chút, xem bọn nó có thú ý không.”
“Ha ha ha, cô Nhi, cô thật sự rất ham chơi đấy.”
Kenny Đinh cười to, bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng, quay sang nói với Ward: “Cậu, đi ra chỉ thị cho quân đoàn dị năng kia, tùy ý gọi vào người ra đây, cho cô
Nhi xem một chút kỹ năng của bọn họ.” Sau khi ra lệnh xong, anh ta lại quay đầu nói với Tiêu Nhi: “Cô Nhi, nếu như cô có hứng thú, có thể dừng biểu diễn bất kỳ lúc nào, PK với bọn nó một chút.”