Con Đường Sủng Hậu - Chương 76
Chương 76
Từ Diệu Thành rốt cuộc dừng lại thì Liễu Như Ý mệt mỏi rã rời.
Nhưng nàng không quên cầu hắn: - Vương gia, việc này có thể để cho ta trước hỏi xem ý tứ Nùng Nùng hay không, có lẽ nàng...
- Ngươi là nói nàng không nguyện ý gả cho Vân Thăng? - Từ Diệu Thành lưng tựa đầu giường bình phục, nhắm mắt cười lạnh, - Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, khinh thường tiến quận vương phủ? Huống chi nàng gả cho Vân Thăng, tương lai ta chết rồi, Vân Thăng thành quận vương gia, nàng chính là quận vương phi.
Liễu Như Ý lấy chăn che khuất mình, đưa lưng về phía hắn, tận lực làm dịu giọng điệu nói: - Thế Tử nhân phẩm xuất chúng, có thể gả cho hắn là Nùng Nùng phúc khí, chỉ là ta sợ Nùng Nùng ở nhà lười biếng quen rồi, khó quen được quy củ trong phủ vương gia, cầu vương gia để ta trước thăm dò xem ý của nàng lại làm quyết định, được không?
Nữ nhi gia nếu là có người trong lòng, cuối cùng sẽ lộ ra sơ hở, Liễu Như Ý nhìn, ngoại sanh nữ nàng không tim không phổi, dường như còn không hiểu nam nữ tình trường. Lại nói tiếp, chuyện nàng cùng Kiều thị kết nghĩa kim lan ở Tín Đô cũng không tính bí mật, Phó Dung thật gả sang, ngộ nhỡ tương lai chuyện nàng cùng Từ Diệu Thành sơ suất truyền ra ngoài, quận vương phi sẽ đối xử tử tế người con dâu này?
Liễu Như Ý không dám mạo hiểm.
Từ Diệu Thành lại quyết định chủ ý, - Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nàng ta không nguyện ý lại như thế nào? Chẳng lẽ gả cho Vân Thăng ủy khuất nàng ta? Ý ta đã quyết, ngươi không cần nói nữa, ngủ đi.
Cưỡng ép kéo Liễu Như Ý ra khỏi chăn, ôm người tới trong ngực.
Trong lòng Liễu Như Ý chua xót.
Ở trong mắt những người quyền quý này, nữ tử các nàng tính cái gì?
~
Ngày kế buổi sáng, Liễu Như Ý dọn dẹp một chút, từ sớm đi Phó phủ.
Nghe nha hoàn nói Liễu Như Ý tới đây nhìn nàng, Phó Dung kỳ quái, vội vàng đi tiền viện gặp khách.
Liễu Như Ý nhìn thấy nàng, cười nói: - Hôm qua không phải mời ta tới đây nhìn vẹt ngươi sao? Ở chỗ nào vậy, mang ta đi nhìn xem.
Ánh mắt Phó Dung đều không chớp, tiến lên kéo lấy cánh tay Liễu Như Ý, trong ánh mắt mẫu thân bất đắc dĩ cùng Liễu Như Ý rời khỏi cửa. Tới Phù Cừ viện, Phó Dung mệnh bọn nha hoàn trông giữ ở bên ngoài, nàng mời Liễu Như Ý tiến vào trong thất ngồi, vừa châm trà vừa hỏi: - Liễu di có phải có lời muốn nói với ta hay không?
Liễu Như Ý đã đến, không có ý định nhăn nhăn nhó nhó, gọn gàng dứt khoát nói: - Hôm qua ta cùng quận vương gia gặp mặt, hắn nói Thế Tử thích ngươi, muốn đến nhà ngươi hỏi cưới, cụ thể ngày nào ta cũng không biết. Nùng Nùng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi khi nào cùng Thế Tử? Ngươi nguyện ý gả cho hắn sao?
Phó Dung cứng họng líu lưỡi.
Cha chồng, không, quận vương gia muốn đến nhà hỏi cưới?
Là Từ Yến không cam tâm buông tha sao?
Để bình trà xuống, Phó Dung ngơ ngác mà ngồi vào chỗ.
Liễu Như Ý nhìn nàng như vậy liền biết Phó Dung không nguyện gả, thở dài: - Việc này, ta thật sự không có cách nào, quan hệ ta cùng hắn, không đơn giản như vậy, căn bản không nhúng tay được chuyện của hắn. Nùng Nùng đã không nguyện ý, nhân còn sớm thương lượng cùng phụ thân ngươi một chút, có lẽ có thể nghĩ ra cách đối phó.
Phó Dung bắt buộc mình bình tĩnh lại, lo âu nhìn Liễu Như Ý: - Ngài, hắn đối với ngài không tốt sao?
Lúc trước nhìn hai người cùng nhau ngắm hoa, Phó Dung cho rằng quận vương gia vẫn là có vài phần thật lòng thích Liễu Như Ý, nhưng nếu là thích, Liễu Như Ý sao có thể nói nàng không thể hỗ trợ? Nếu như không thích, cái kia...
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, lo lắng cho mình đi. - Liễu Như Ý sờ sờ đầu Phó Dung, đứng lên nói: - Lời cần nói đã nói, lưu lại cũng không hữu dụng, Nùng Nùng nhớ thương lượng cùng cha mẹ ngươi.
Nàng không chịu nói, Phó Dung đành phải đưa nàng ra ngoài.
Trong phòng vừa yên tĩnh lại thì Phó Dung bắt đầu phát sầu.
Nàng cảm thấy, việc này tuyệt đối không phải Từ Yến chủ ý, dọc theo đường đi từ kinh thành trở về, Từ Yến nếu muốn thấy nàng, có biện pháp, nhưng hắn vẫn không có chủ động lộ diện, có thể thấy được hắn chặt chẽ nhớ lời của nàng, không muốn tăng thêm khó xử. Quận vương phi chắc chắn sẽ không tán thành mối hôn sự này, vậy thì, là quận vương gia muốn tác hợp?
Biểu hiện Từ Yến ở bên hồ Khánh quốc công phủ nhất định cũng truyền đến trong tai quận vương gia.
Bởi vì phát hiện tâm ý nhi tử, cho nên muốn hỗ trợ?
Dường như chỉ có giải thích như vậy, từ đời trước nhìn, quận vương gia rất là chiếu cố con trai độc nhất Từ Yến này.
Nghĩ như vậy, kỳ thật việc này cũng không khó giải quyết, chỉ cần Phó Dung có thể gặp Từ Yến, mời hắn kiên quyết cự tuyệt quận vương gia đề nghị, Từ Yến nhất định sẽ đáp ứng.
Nhưng khó ở chỗ nàng không có cơ hội nhìn thấy Từ Yến, thậm chí ngay cả người có thể tín nhiệm chuyển lời đều không có. Người phụ thân không thể dùng, dùng nàng không thể giải thích cùng phụ thân quan hệ nàng cùng Từ Yến, cùng với nàng làm sao biết được tin tức này. Người Như Ý trai cũng không thể dùng, như vậy sẽ khiến Liễu Như Ý thêm phiền toái.
Phó Dung đau đầu, trong viện đều là nha hoàn hầu hạ, nếu là có gã sai vặt chỉ nghe lời nàng thì thật tốt.
Đáng tiếc một chốc lát đi đâu tìm gã sai vặt a.
Sầu cho tới trưa, buổi chiều Liễu Như Ý đột nhiên phái người mời nàng đi Như Ý trai.
Phó Dung chỉ cho chuyện có tiến triển mới, thay xiêm y ngựa không dừng vó mà đi.
Đến nơi, Liễu Như Ý tự mình đưa nàng tới một gian phòng khách trước, trong ánh mắt Phó Dung hoài nghi nói: - Thế Tử ở bên trong, nói là có lời nói cùng ngươi, ngươi vào đi thôi, ta trông giữ ở bên ngoài, có chuyện gì cứ việc bảo ta.
Phó Dung kinh hãi, bắt lấy cánh tay nàng nhỏ giọng hỏi: - Hắn sao có thể đến? Hắn biết ngài...
Liễu Như Ý cười lắc đầu: - Hắn không biết, nhưng hắn biết quan hệ ngươi cùng ta a, muốn gặp ngươi, có nơi nào thích hợp hơn nơi này của ta?
Phó Dung nhẹ một hơi, ngó nhìn phòng ở, đẩy cửa vào.
Từ Yến đang xem một bức thư pháp treo trên tường, nghe được động tĩnh, hắn quay lại.
Đây xem như là lần đầu tiên từ lúc tan rã trong không vui ở Lương gia, hai người chân chính chạm mặt.
Phó Dung có chút không được tự nhiên, dù sao nàng đánh hắn một cái tát, tuy rằng là vì tốt cho hắn.
- Thế Tử tìm ta có chuyện gì sao? - Vì che giấu áy náy kia, Phó Dung cố làm ra vẻ hào phóng mà ngồi xuống trước.
Từ Yến ngóng nhìn nàng, bởi vì vừa từ bên ngoài tiến vào mà khuôn mặt đỏ lên, ngây ngẩn, ngồi xuống ghế dựa đối diện, cũng không có quanh co lòng vòng, nhẹ giọng nói: - Buổi sáng phụ thân nói với ta, muốn mang ta đi quý phủ hỏi cưới.
Phó Dung không nói tiếng nào, nàng biết Từ Yến sẽ tiếp tục nói tiếp.
- Ta cự, phụ thân nhìn ra ta nghĩ một đằng nói một nẻo, nói, ta nếu thật lòng thích ngươi, liền nên cưới ngươi về nhà, miễn cho hối hận cả đời.
Phó Dung khó có thể tin nâng lên rèm mi.
Từ Yến cười khổ, nhìn nàng, trong mắt là phức tạp ngôn ngữ không thể hình dung, - Tam cô nương, ngươi ta chỉ có vài lần gặp mặt, nói thật, ta không biết nếu bỏ lỡ ngươi, ta có tiếc nuối cả đời hay không, ta chỉ biết, chẳng sợ bị ngươi nhẫn tâm cự tuyệt, bị ngươi cho một cái tát, ta cũng luyến tiếc nhìn ngươi khóc, luyến tiếc nhìn ngươi bị người khi dễ, cho nên ta muốn hỏi lại một lần nữa, ngươi thật sự vô luận như thế nào đều không nguyện ý gả cho ta sao?
Ta luyến tiếc nhìn ngươi khóc, luyến tiếc nhìn ngươi bị người khi dễ...
Phó Dung rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu rơi lệ.
Ngày đó ở bên hồ, có An vương nàng toàn tâm toàn ý muốn gả, có Từ Tấn lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng, có Từ Yến bị nàng cho một cái tát.
Cuối cùng, là người này đối với nàng tốt nhất.
- Thế Tử, ta không đáng giá ngươi như vậy, thật sự, ta không đáng giá.
Bả vai nàng khẽ run, Từ Yến siết chặt tay, cố nén xúc động đi qua ôm nàng, đợi Phó Dung dần dần bình phục, mới cúi đầu nói: - Ta hiểu, vậy Tam cô nương có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi không nguyện gả ta sao? Đừng nói không thích, ta biết có nguyên nhân khác, ngươi nói cho ta biết, ít nhất để ta, đoạn được rõ ràng.
Phó Dung nghiêng đầu nhìn cửa sổ, đỏ khóe mắt nói: - Nếu như thế, ta liền ăn ngay nói thật thôi. Huyện chủ không thích ta, vẫn luôn không thích ta, có lẽ nàng tại trước mặt Thế Tử không có biểu hiện ra ngoài, nhưng ta có thể cảm thụ được. Ta coi trọng nhất người nhà, coi trọng một nhà hoà thuận, nếu như ta gả cho Thế Tử, cùng huyện chủ đã định trước không thể chung sống. Lại sau đó, Vĩnh Ninh công chúa trước mặt mọi người trào phúng ta, tin tưởng Thế Tử đã nghe nói, như vậy ta vừa không được tiểu bối trong nhà Thế Tử thích, lại không được trưởng bối thích, thật gả cho Thế Tử, cho dù Thế Tử đối với ta tốt, ta cũng sẽ không dễ chịu.
- Ta sẽ nghĩ biện pháp để các nàng thích ngươi a! - Phảng phất nhìn thấy hi vọng, Từ Yến hưng phấn đứng lên, đi nhanh mấy bước ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngẩng đầu hứa, - Nùng Nùng, chỉ cần ngươi gả cho ta, ta sẽ chiếu cố tốt ngươi!
Thật là, liền đổi giọng gọi Nùng Nùng.
Phó Dung chẳng biết tại sao cảm thấy buồn cười, nàng cũng thật cười, cúi đầu nhìn thiếu niên ngốc này: - Sẽ không, đó là người thân của ngươi, tính tình các nàng ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Thế Tử đừng lại chấp nhất, ngươi rất tốt, chỉ là ta nhát gan, không dám lấy một đời đánh cuộc với ngươi, chỉ cầu Thế Tử sau khi trở về khuyên nhủ quận vương gia đi.
Nàng cười đến thoải mái, phảng phất dỡ xuống gánh nặng ngàn cân, trong lòng Từ Yến lại một mảnh chua xót, ánh mắt không chịu rời đi khuôn mặt Phó Dung, lặng lẽ khẩn cầu.
Hắn tội nghiệp, Phó Dung thở dài, rời ghế nói: - Lần trước ra tay đánh người, là ta không đúng, vẫn luôn nghĩ bồi tội cùng Thế Tử. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng ngươi ta một mình gặp mặt, vậy ta liền nhiều lời vài câu đi.
Đưa tay đỡ Từ Yến dậy, Phó Dung chân tâm thật ý nói: - Từ Vân Thăng, ngươi đối với ta tốt, ta trọn đời này cũng sẽ không quên, cho dù ta chết, ta cũng sẽ nhớ từng có thiếu niên gọi Vân Thăng, toàn tâm toàn ý đối tốt với ta. Chính vì vậy, ta mong ngươi về sau sẽ gặp được một cô nương tốt, cùng nàng yêu mến lẫn nhau, đến già bạc đầu.
Mắt Từ Yến cay cay, kìm lòng không được nắm lấy tay nàng, - Sẽ không, không có ai so được với ngươi, ta chỉ muốn ngươi.
Phó Dung cúi đầu cười: - Vậy thì tìm cô nương hơi chút như ta đi. Thế Tử ưu ái, Phó Dung nhất định muốn cô phụ, bảo trọng.
Nói xong lại không lưu luyến, giãy thoát tay hắn, bước nhanh ra phòng.
Bên trong Từ Yến ngơ ngác đứng hồi lâu, mới ảm đạm rời đi.
Vừa hồi quận vương phủ, liền bị Từ Diệu Thành gọi đi qua.
- Ngươi đi gặp nàng? - Từ Diệu Thành ngẩng đầu, thấy trên mặt nhi tử một mảnh thất ý, cười lạnh nói: - Nàng không nguyện ý?
Từ Yến buông mi: - Phải, nàng không nguyện ý, ta cũng...
- Nàng không nguyện ý ngươi liền nghe nàng? - Từ Diệu Thành sầm mặt đứng lên, khiển trách nhi tử: - Ngay cả cô nương mình thích đều không cưới được, tương lai sao tiếp quản quận vương phủ này? Ngươi đây là lòng dạ đàn bà, quản nàng có nguyện ý hay không, trước cưới người vào đến, thành người của ngươi, còn sợ nàng không đối ngươi khăng khăng một mực?
Từ Yến vô tâm tranh cãi cùng phụ thân, xoay người nói: - Ta không nghĩ làm khó cho người, phụ thân vẫn là không cần quản nữa.
Từ Diệu Thành trào phúng: - Ta sẽ không miễn cường nàng, ta đi tìm Phó Phẩm Ngôn nói, chỉ cần phụ thân nàng đáp ứng, nàng tự nhiên đáp ứng.
Từ Yến nhíu mày, quay đầu lại nhìn nam nhân vĩ đại từ nhỏ hắn đã kính trọng: - Phụ thân thích ai chưa? Ta lặp lại một lần nữa, ta thích nàng, cũng nghĩ cưới nàng, nhưng nàng không nguyện gả, ta liền sẽ không miễn cưỡng nàng, không nghĩ nhìn nàng bởi vì ta tư tâm bị bất kỳ ủy khuất.
Thiếu niên giận dỗi nói, nhưng lại hùng hồn khí phách.
Từ Diệu Thành như bị sét đánh, mở mắt trân trân nhìn nhi tử rời đi, lại không thể phản bác nửa chữ.