Con Gái Nhà Nông - Chương 104
Con Gái Nhà Nông
Chương 104 - Vương Cúc Nhi Sắp Xuất Giá
https://gacsach.com
Đột nhiên Vương Phúc Nhi cảm thấy có chút đỏ mặt, lại cảm thấy làm gì đỏ mặt chứ, không phải là người ta tặng một đôi vòng tai thôi sao? Người ta cũng không có ý tứ khác, do mình nghĩ nhiều thôi. Người ta mới bao nhiêu tuổi chứ. Nàng vội cất vòng tai vào, ài, trưởng thành phiền não quá đi.
Vương Phúc Nhi khôi phục rất nhanh, người khác cũng không biết có chuyện này đâu, Vương Phúc Nhi cũng sẽ không tự mình đa tình chạy tới hỏi Tống Trường Khanh, ngươi đưa ta vòng tai là ý tứ gì.
Nói không chừng người ta sẽ nói, ừ, lần trước ta nhìn thấy ở đâu đó, cảm thấy cũng không tệ lắm, đều mua cho nương ta còn có mỗ mỗ, chúng ta là bạn chơi thân, nhìn ngươi cũng không có đồ tốt, cho nên liền đưa tới đây cho ngươi.
Cho nên hết thảy phiền não đều là lo sợ không đâu.
Mười lăm đầu năm qua đi, Vương Ngân Tỏa và Mã thị còn có Vương Tam Bảo cùng với nương tử hắn là Lục thị đều vô cùng cao hứng đi trấn trên tiếp nhận cửa hàng kia. Chỉ là kích động đi, phẫn nộ trở về, ngay cả Lục thị kia cũng biến thành tóc tai bù xù. Như vậy càng náo nhiệt hơn nữa. Trương thẩm tới nói với trong nhà Vương Phúc Nhi: "Các ngươi không đi, nhưng ta có qua bên kia, thấy được rất nhiều người xem náo nhiệt, ta cũng đi nhìn. Nghe nói, cửa hàng kia căn bản không phải là của tức phụ vị Tam chất nhi kia của ngươi, nghe nói bọn họ đi qua, người ta cũng có người trông coi. Người hai bên xảy ra xung đột, vị nhị tẩu kia của ngươi trực tiếp kêu cháu dâu ngươi lấy khế nhà ra nữa, cháu dâu kia muốn chạy, nhưng mà bị nhị ca ngươi bắt được. Sau đó thì mới biết được, cửa hàng kia cũng đã sớm bán đi, người Lục gia ki chạy hết, bọn họ còn muốn tìm tới cửa, làm gì còn có ai."
Thích thị thở dài: "Vậy Lục thị cũng là kẻ lừa đảo?"
Trương thẩm nói: "Lục thị kia thật ra là khuê nữ Lục gia, chẳng qua nghe nói là con riêng của Lục gia kia và người khác sinh ra, nuôi lớn thì chuẩn bị bán lấy tiền. Kết quả đám người nhị tẩu ngươi vừa vặn rơi vào trong hố."
"Đây không phải nghiệp chướng sao?" Thích thị nói: "Đại tẩu, ta không nói gạt ngươi, lúc trước nhị ca hắn tới đây vay tiền, chúng ta đều nói có vấn đề, nhưng mà bọn hắn nói chúng ta không nguyện ý cho vay tiền, mới nói như vậy, hiện tại, ài."
Trương thẩm nói: "Liên quan gì tới các ngươi? Là bọn hắn muốn tham lam, cho nên mới như vậy. Ngươi đó, chính là mềm lòng, ta thấy lần này các ngươi không cho vay tiền là đúng, bằng không tiền kia đều trôi theo dòng nước rồi."
Việc này Mã thị và Vương Ngân Tỏa huyên náo rất lớn, Mã thị bị lừa tiền, đương nhiên mặc kệ hết thảy chỉ muốn báo quan, hơn nữa còn muốn đưa Lục thị đến trong nha môn, chỉ là Vương Tam Bảo không đồng ý. Bà ta khóc than kêu trời, cảm thấy mình rất thảm!
Lục thị cũng thật sự là thảm, ngày bé không nhận được đối đãi tử tế, ở Lục gia cũng không có qua được ngày lành, sau này trưởng thành, cha mẹ trên danh nghĩa còn lợi dụng nàng đi lừa tiền, tiền đã lừa được vào tay thì cả nhà đều chạy, thế là, lửa giận của người khác đều đổ xuống trên người nàng.
Hiện tại trong nhà cũ biến thành túi bụi, lão Vương gia xảy ra chuyện này, mọi người lại bắt đầu cùng một chỗ thương nghị. Mã thị liên tiếp nói muốn báo quan, bằng không bà mất tiền thì phải làm sao? Bà ta cũng chắp vá lung tung còn về nhà mẹ đẻ mượn mới đủ, còn cam đoan với đại tẩu lúc đó phân cho bọn họ một phần. Hiện tại hết thảy đều là bong bóng nước, còn bị người toàn thôn chê cười, bà ta không cam lòng.
Vương Kim Tỏa nói: "Báo quan? Vào nha môn phải hiếu kính tiền, kiện cáo còn không nhất định sẽ thắng, người cũng chạy, ngươi đi tìm ai?"
Mã thị nói: "Vậy cũng không thể để cho kẻ lừa đảo mình vui vẻ, tiền của ta nhiều như vậy. Đều là tiện nhân nhà ngươi, ngươi nói, có phải ngươi và bọn họ liên kết gạt chúng ta hay không?" Bà ta đánh Lục thị đầu người thành đầu cẩu.
Lục thị vừa trốn vừa khóc, Sở thị xem chướng mắt, nói: "Nhị tẩu ngươi đánh nàng làm gì? Nàng là cô nương trong sạch, chính là ngươi dùng mười lượng bạc cưới trở về không phải được rồi. Nếu nàng thật sự lừa ngươi, vào đêm thành thân đã bỏ chạy rồi, làm gì còn đi theo các ngươi cùng đi xem cửa hàng?"
Lục thị cảm kích nhìn Sở thị, Mã thị hừ lạnh nói: "Ai biết ả có giả bộ hay không, chính là cho người nhà của ả tìm thời gian chạy trốn?"
"Nếu thực sự là như vậy, thì cháu dâu thật đúng là người tốt thiên địa không có ai bằng, vì cha mẹ, vùi bản thân mình vào." Sở thị châm chọc nói.
Lục thị quỳ xuống ở trong nhà chính, nói: "Gia gia, nãi nãi, con thật sự không biết, hai người phải tin tưởng con, con là thành tâm thành ý muốn sống cùng Tam Bảo. Ở nhà mẹ đẻ mỗi ngày con ăn không đủ no, sau đó thật vất vả cha mẹ mới tốt với con, con còn tưởng rằng khổ tận cam lai, nào biết đâu bọn họ là dỗ con, là muốn đổi con lấy tiền. Lúc ấy khi con tiếp nhận khế đất thì không biết là vui vẻ bao nhiêu, nào biết sau đó lại thành như vậy."
Vương lão đầu nói: "Ngươi đứng lên đi." Lại nói với Vương Ngân Tỏa và Mã thị: "Chuyện đã như thế này, các ngươi coi như chỉ dùng bạc kia để cưới nhi tức. Nếu không phải tại các ngươi tham lam, sẽ như vậy sao? Còn có mấy người các ngươi, đều nhớ kỹ giáo huấn này, nên của ngươi thì chính là của ngươi, đừng tưởng rằng tiền bạc có thể từ trên trời rơi xuống, từng bước một, thật kiên định thực tế mới là chính đạo."
Mã thị vội hỏi: "Vậy thì sao được? Ả như vậy, cũng đáng mười lượng bạc?"
"Bằng không ngươi muốn làm sao? Báo quan? Được, ngươi và lão Nhị đi báo, các ngươi tự mình chuẩn bị bạc, mọi người đều ở riêng, cũng không có đạo lý ra tiền thay các ngươi, cuộc sống này đều phải tự mình qua, qua tốt hay qua tệ, ai cũng đừng oán. Tam Bảo, gia gia hỏi ngươi, ngươi có muốn hòa thuận sống với tức phụ của ngươi?" Vương lão đầu hỏi.
Vương Tam Bảo do dự một chút, sau đó nói: "Nàng cũng là tức phụ của con, tự nhiên là con sinh sống với nàng."
"Vậy được, hai người lão Nhị, các ngươi đều nghe thấy rồi đó, Tam Bảo nguyện ý sống với tức phụ của nó. Việc này vốn là các ngươi cũng không chiếm được lý lẽ, về sau cũng đừng tận lực nghĩ nhiều chuyện, thiết thực kiên định mà sống thì đều tốt hơn mọi thứ. Được rồi, việc này thì cứ như vậy đi, đều tan đi."
Mã thị vội hỏi: "Mười lượng bạc ta đều là mượn khắp nơi, hiện tại ta không có cách nào khác sống!"
Vương lão đầu nổi giận: "Vậy ngươi muốn làm gì? Còn muốn người khác tiếp tế ngươi? Mọi người đều cũng có nhi có nữ, đều không dễ dàng, ta đã biết, không phải là ngươi nhìn hai người lão Tam hiện tại có chút tiền, hành động đều muốn để cho lão Tam ra chút tiền sao? Nhưng mà lão Tam có lý do gì ra tiền cho các ngươi, các ngươi tự mình gây ra sai lầm, còn muốn lão Tam gánh vác cho các ngươi? Đừng nói hiện tại ở riêng, cho dù là không ở riêng cũng không có chuyện như vậy. Còn có các ngươi, hôm nay ta nói rõ, đừng có mãi nghĩ chiếm tiện nghi người khác, tự mình kiên định thực tế mà kiếm tiền, vậy là tốt hơn tất cả. Nếu ai không biết xấu hổ, về sau cũng đừng nhận thức ta đây làm cha làm gia gia!"
Vương lão đầu nói lời ngoan độc, người khác cũng không dám nói gì, hai người lão Nhị xám xịt đi trở về.Sở thị nói với Thích thị: "Tức phụ của Tam Bảo về sau sống không dễ chịu lắm. Tam Bảo cũng không phải là người có trách nhiệm, lại có cái chuyện này, trong lòng nhị tẩu có vướng mắc."
Thích thị nói: "Ài, ta cũng không biết nói gì cho tốt nữa."
Sở thị nói: "Mạnh ai nấy sống thôi, ta thấy tức phụ Tam Bảo cũng không phải là nắm bột mềm, nếu không sao lúc trước nghĩ muốn chạy? Nói lời trong lòng, Lục gia kia chỉ có một cái cửa hàng đó, nghe nói tức phụ Tam Bảo trước kia không được đối đãi tốt, người ta nói làm đồ cưới thì nàng cũng thu, ta thấy, cũng không nhất định là người yếu ớt đâu."
Vương Phúc Nhi cũng hiểu được như thế, Lục thị có thể thu khế đất cửa hàng kia, hơn nữa là duy nhất của Lục gia, đã nói rõ trong lòng nàng ta vẫn có một chữ tham. Nếu không, ngươi suy nghĩ một chút nếu chuyện như vậy mà đặt ở trên người Vương Phúc Nhi và mấy tỷ tỷ, sẽ có chuyện lúc gả đi thì mang theo cửa hàng duy nhất ở trong nhà sao?
Nói không chừng người Lục gia kia cũng biết rõ tính tình này của nàng ta mới cố ý thiết kế như vậy đấy, mười mấy năm trước đều chịu khổ, chờ đến khi sắp làm mai thì mới đối tốt với ngươi, thì ngươi cảm thấy đó là thật lòng sao? Hoặc chính là người quá ngu ngốc, hoặc chính là nhẹ dạ cả tin.
Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan tới chuyện của Vương Phúc Nhi, chỉ cần Nhị bá và Nhị bá mẫu không tìm nhà mình phiền toái là được. Từ lúc bắt đầu, ta cũng đã nói, việc này nhìn không thích hợp, nhưng mà các ngươi không nghe, còn cảm thấy ta là bất cận nhân tình, như vậy hiện tại chịu thiệt bị lừa, cũng không oán được chúng ta.
Giống như gia gia nói, coi như là mười lượng bạc cưới một con dâu, tuy rằng có chút đắc, nhưng lúc trước không phải các ngươi khen người giống như đóa hoa sao?
Đồ cưới cái gì, đều là mây bay.
Trận trò khôi hài này vừa qua đi, thì trong nhà Vương Phúc Nhi cũng gia tăng chuẩn bị đồ cưới cho Vương Cúc Nhi. Vương Đồng Tỏa thỉnh người ở trên núi đốn mấy cây đại thụ trở về, mỗi ngày Vương Nhị Bảo tới đây đánh gia cụ. Vương Phúc Nhi ở thời điểm qua năm mới thì có gặp qua tỷ phu Phan Hồng tương lai của mình. Bộ dạng không tệ, chỉ là có chút đen, hắn đến đưa lễ mừng năm mới, ở đây người ta đính hôn, nhà trai sẽ đưa quà tặng trong ngày lễ ngày tết.
Ài, kỳ thật lo lắng nhiều như vậy thì có tác dụng gì? Cuộc sống này là chính mình phải qua, Vương Phúc Nhi cũng không thay thế được cho đại tỷ mình. Đại tỷ là hiền lương thục đức điển hình, không ngờ nàng và Vương Hoa Nhi, ấn theo cách nói hiện tại, thì có chút phản nghịch.
Mỗi ngày Vương Cúc Nhi đều trốn ở trong phòng thêu đồ cưới, cái này không riêng gì giá y, còn có khăn tay, hài miệt cho trưởng bối, còn có quần áo, giầy cho vị hôn phu, đều phải chính tân nương tử tự mình làm.
Bà mối cũng thường xuyên tới cửa để trao đổi chút chuyện, không gì khác là sính lễ, ngày thành hôn... Phan gia bên kia cũng sẽ phái đến một người thân thích, dù sao Phan Hồng đã không có nương, cha Phan Hồng là một đại nam nhân cũng không tốt làm việc này. Tóm lại là có khác nhau nhưng mà cuối cùng đều nói xong, bởi vì tuổi song phương đều đến lúc thành thân, còn bởi vì định ra vào cuối năm, cho nên hôn kỳ định ở tháng ba. Thời điểm xuân về hoa nở, Thích thị càng bận rộn, nàng làm nương, có thể không vội sao? Chuẩn bị trước sau, mua vải, còn có đủ loại quần áo xuân hạ thu đông cho khuê nữ, ít nhất đều phải chuẩn bị hai bộ.
Vương Đồng Tỏa đã để cho Khương di phu tìm mua một cái cửa hiệu mặt tiền ở trên huyện cho khuê nữ, đến lúc đó làm đồ cưới mang đi qua.
Vương Nhị Bảo dùng một tháng thời gian để làm xong hết gia cụ, lại quét nước sơn lên, thoạt nhìn thật sự là khí phái! Đợi đến cuối tháng hai, mỗ mỗ và tiểu cữu mẫu của Vương Phúc Nhi đều từ trên huyện trở lại, chính là giúp đỡ chuyện Vương Cúc Nhi xuất giá.
Đương nhiên bọn họ cũng thêm trang cho Vương Cúc Nhi, về phần là cái gì, ở đây sẽ không nói tỉ mỉ ra hết. (thêm trang: tặng quà cho cô dâu)
Vương Phúc Nhi cho đại tỷ hết năm mươi lượng tiền chia hoa hồng cửa hàng năm trước, hy vọng trong tay nàng có tiền, cũng đỡ lo lắng hơn một chút.
Vương Cúc Nhi vội nói: "Chỗ nào cần nhiều như vậy, Phúc nhi, muội nhanh thu lại."
"Đại tỷ, muội vốn cũng muốn mua vài thứ, chỉ là nghĩ lại còn không thuận tiện bằng tiền, đến lúc đó tỷ muốn mua gì đều được. Về sau tự muội còn có thể kiếm được, bọn muội cũng đã mở chi nhánh, về sau kiếm tiền sẽ càng nhiều, tỷ cầm đi. Đến lúc đó người khác cũng không dám bắt nạt tỷ!"
Đôi mắt Vương Cúc Nhi ửng đỏ, thu ngân phiếu kia vào, Vương Hoa Nhi ở đó nói: "Phúc nhi, về sau muội cũng nên cho tỷ giống vậy."
Vương Cúc Nhi cười nói: "Không xấu hổ."
"Có gì phải xấu hổ? Tỷ, tỷ đến Phan gia kia, cũng không thể yếu đuối, chúng ta làm tốt bổn phận của mình, còn bị người bắt nạt thì chính là không được."
Vương Phúc Nhi cũng nói: "Đại tỷ nhất định phải sống thật tốt, chỉ là nếu có người bắt nạt tỷ, đại tỷ cũng đừng giấu giếm, trên huyện còn có a di và cữu cữu nữa. Cữu cữu của chúng ta là giáo tập tiêu cục, còn có chúng ta, chúng ta và cha nương đều sẽ ra mặt cho tỷ. Đại tỷ, tỷ phải nhớ kỹ, tỷ không hề kém người khác đâu, chính tỷ cũng có cửa hàng, cho dù tự mình nuôi sống chính mình cũng được, chúng ta không phải ăn cơm mà không làm. Cho nên chúng ta thả lỏng một ít."
Hiếu kính cha mẹ chồng gì đó, không cần đám người Vương Phúc Nhi nói, khẳng định đại tỷ sẽ làm tốt, cho nên hiện tại là cổ động cho nàng, hy vọng có thể có hiệu quả.
Mặc kệ đám người Vương Phúc Nhi không đành lòng hay không thì Vương Cúc Nhi cũng mặc giá y vào, ngồi trên kiệu hoa xuất giá. Một nhà Vương Đồng Tỏa rất mất mát, thiếu một người chính là không giống với. Thích thị lau nước mắt, nói: "Ngày kia đại tỷ các con sẽ trở về, chúng ta đừng nghĩ nữa."
Khó trách mọi người muốn nuôi nhi tử, nữ nhi lớn lên rồi xuất giá, thật sự rất làm cho người ta khó chịu. Mà con trai trưởng thành cưới tức phụ, là thêm người, hoàn toàn không giống.