Con Gái Nhà Nông - Chương 135

Con Gái Nhà Nông
Chương 135 - Tới Cửa Thỉnh Giáo
https://gacsach.com

Vương Phúc Nhi nhìn bao giấy dầu trong tay, bên trong truyền đến từng đợt hương thơm, là gà nướng Trần Ký... Vương Phúc Nhi nhớ rõ khi mình và Tiểu Bảo đi qua Trần Ký này, nói một câu thơm quá, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa tới cửa rồi.

Xem ra Vương Tiểu Bảo thật là tên tiểu phản đồ. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tiểu phản đồ Vương Tiểu Bảo học xong trở về: "Tỷ, cái gì mà thơm quá. Tỷ, giữa trưa tỷ làm gì?"

Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm: "Là gà nướng Trần Ký. Tiểu Bảo à, cái này mới vừa nói đến thôi, hôm nay còn có người đưa lên cửa cho tỷ, đệ nói có phải ông trời thực đứng ở bên phía tỷ hay không."

Vương Tiểu Bảo lắp bắp: "Tam, Tam tỷ, đúng, đúng vậy, ông trời là thực giúp chúng ta, chúng ta nhanh ăn đi, để lạnh ăn không ngon."

"Ngươi nói ngươi chính là ông trời kia hả?" Vương Phúc Nhi nhéo lỗ tai Vương Tiểu Bảo: "Còn không nói thật cho ta."

"Tam tỷ, tỷ nhẹ chút, nhẹ chút, đệ, đệ cũng vì tốt cho Tam tỷ thôi, được rồi, là đệ nói với Trường Khanh ca, còn không phải đệ muốn nhìn xem Trường Khanh ca đối với tỷ có tốt hay không thôi sao. Hiện tại đã nhìn ra, Trường Khanh ca đối với tỷ tốt lắm, tốt lắm, xem đệ mới nói một lần, đã đưa tới đây, ừm, Tam tỷ phu thật tốt!"

"Ta thấy là bản thân đệ muốn ăn mới như vậy đi." Vương Tiểu Bảo này, bình thường bản thân muốn có ăn ngon, khẳng định là để dành cho nó hơn phân nửa, hiện tại người này thật sự tìm được kim chủ rồi.

"Hắc hắc, Tam tỷ, Tam tỷ tốt nhất, Tam tỷ, đệ đọc sách rất phí đầu óc, là cần tẩm bổ nhiều lắm. Tam tỷ, nếu chúng ta không ăn thì sẽ lạnh." Vương Tiểu Bảo trông mong ngóng nhìn gà nướng: "Người khác cho đệ đồ, đệ còn không ăn đâu, đệ chỉ thích ăn đồ của Tam tỷ." Vương Tiểu Bảo nói.

Được rồi, đối với đệ đệ này, Vương Phúc Nhi không nói gì, nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu đệ đệ thật sự giống như cha nương là người thành thật, nàng còn lo lắng, như bây giờ thật tốt.

Vương Phúc Nhi đi lấy một cái bàn ra: "Đi rửa tay, lại ăn, tỷ lấy cơm nóng lên, lại xào đĩa rau xanh."

Vương Tiểu Bảo cao hứng phấn chấn đi rửa tay.

"Ăn ngon thật, tỷ, nghe nói Trần Ký này là rất nổi danh ở trên huyện, ở trấn trên này của chúng ta thế nhưng cũng mở một tiệm, mỗi ngày khi đệ đi ngang qua, đều thấy buôn bán tốt lắm. Những người đó đều xếp hàng mua."

"Đồ ăn ngon thì mọi người đều thích." Vương Phúc Nhi lo lắng cửa hàng ba người bọn họ kết phường có thể chịu ảnh hưởng hay không? Nhưng mà nghĩ tới chuyện cửa hàng của mình có nhiều điểm tâm, bánh ngọt, không giống với cái này. Hẳn là ảnh hưởng không lớn.

Chỉ là Lai Cư của nhà Triệu thúc thúc có phải đã bị ảnh hưởng hay không đây? Trần Ký cũng không đơn giản chỉ bán gà nướng, gà nướng chính là một cái cửa sổ nhỏ của người ta. Bên trong còn chuẩn bị mở tửu lâu đấy.

Vương Phúc Nhi lo lắng quả nhiên là thật, Trần Ký kia là Trần phủ ở trên huyện mở, ban đầu cũng chưa từng có mở cửa hàng ở Tú Thủy trấn, nhưng mà ngay từ đầu năm nay người ta khai trương ngay tại Tú Thủy trấn. Hơn nữa là nhanh chóng nhận được mọi người yêu thích, tuy rằng Lai Cư là cửa hiệu lâu đời, nhưng mà cũng đã bị chấn động mạnh...

Trong khoảng thời gian này phụ tử Triệu Thư Lâm cũng bận tối mày tối mặt, nếu thật sự điều tra ra, Trần phủ này chính là Trần phủ vị Đào Hoa cô cô đi vào, hơn nữa hiện tại cháu gái nhị nãi nãi đã làm hạ nhân ở trong Trần phủ. Chẳng qua nàng không có vận khí tốt như Đào Hoa cô cô, còn không có gặp may làm nha đầu thông phòng, nhị nãi nãi cũng không dám khoe khoang.

"Hiện tại Nhị thúc con thật ra lại trở nên thông minh, muốn bắt lấy người Trần gia chèn ép sinh ý của chúng ta xuống, sau đó nhìn chúng ta cùng đường, hắn lấy Lai Cư vào tay." Triệu Thanh Minh cười lạnh nói.

"Cha, con đã tra qua, Trần Ký kia là vì có vài món ăn ở Lai Cư chúng ta không có, cho nên làm ăn mới náo nhiệt, nếu chúng ta cũng có thể làm ra càng nhiều đồ ăn khác, khẳng định là có thể áp chế Trần Ký đi. Bọn họ lại còn muốn lấy đầu bếp của chúng ta, chỉ là cha đã viết qua văn thư với đầu bếp, cho nên đầu bếp không bị kéo đi. Chỉ là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đến lúc đó Trần Ký thật sự học xong cách làm thức ăn của chúng ta, về mặt giá tiền lại áp một đầu, chỉ sợ chúng ta cũng thực khó khăn."

Triệu Thanh Minh nghĩ nghĩ, nói: "Con làm tốt lắm, chúng ta là nên làm nhiều ra chút thức ăn khác." Hắn nghĩ tới Vương Phúc Nhi, nha đầu kia có chút ý tưởng kỳ kỳ quái quái, đồ ăn nghĩ ra được tuyệt đối là trước kia chính mình không nghĩ qua, cũng không có gặp qua. Chỉ là vì có quan hệ với phụ nữ của mình. Lúc này thì sao? Thư Lâm là không thích hợp tiếp xúc với Vương gia, như vậy mình da mặt dày đi tới cửa bái phỏng đi.

Triệu Thư Lâm cũng nghĩ tới Vương Phúc Nhi, chỉ là hết thảy đều thành chuyện cũ: "Cha, nếu không cha đi đến nhà Vương thúc nhìn xem, chúng ta không thể bị động như vậy." Mình có trách nhiệm của chính mình, không thể nhìn gia nghiệp của nhà bị làm suy sụp, huống chi mình đã sớm buông tha, như vậy thì phóng khoáng một chút, lề mà lề mề thì thành bộ dáng gì?

Triệu Thanh Minh thở dài một hơi: "Thư Lâm, là cha thực có lỗi với con."

"Cha nói gì vậy? Cha nương nuôi con lớn, mấy thứ này đều là con phải làm, nếu Nhị thúc cũng không để một đường lui nào, như vậy chúng ta cũng không cần lại như vậy nữa. Cha, lần này tuyệt đối không thể lại để cho Nhị thúc xoay người!"

Triệu Thanh Minh vỗ vỗ bả vai Triệu Thư Lâm, cũng không nói lời càn quấy nào nữa, hắn muốn đi chuẩn bị bái phỏng Vương gia. Triệu Thư Lâm chỉ cảm thấy có cái gì đó muốn rơi xuống từ trong mắt.

"Vương huynh đệ, gần đây khỏe không?" Triệu Thanh Minh mang theo đồ tới cửa: "Các ngươi chuyển đến trấn trên thời gian dài như vậy, ta cũng không có tranh thủ để đến thăm, thật sự là xin lỗi."

Vương Đồng Tỏa cười nói: "Triệu huynh đệ nói gì vậy, huynh bận rộn như vậy, cũng không thể chậm trễ, Triệu huynh đệ mau vào ngồi." Lại tự mình cầm lá trà pha trà cho Triệu Thanh Minh: "Nương bọn nhỏ đi lên huyện rồi, mấy thứ này ta cũng không biết ở đâu, không cần ghét bỏ."

"Ha ha, Vương huynh đệ quá khách khí, lần này ta đến cũng là muốn tới ăn cơm, nhìn xem, ta đều mang theo đồ tới đây rồi, đã lâu không có ăn đồ ăn Tiểu Phúc Nhi làm, không biết hôm nay có vinh hạnh này hay không?"

Vương Đồng Tỏa nói: "Đó là đương nhiên, một lát ta kêu Phúc nhi đi làm." Vốn Vương Đồng Tỏa tưởng là, nếu khách nhân đến đây, phụ nữ của hắn lại không ở nhà, vậy thỉnh hắn đến bên ngoài ăn là được. Nhưng mà huynh đệ Triệu gia vừa nói như vậy, hắn cũng không thể chối từ, vội đi gọi Phúc nhi chuẩn bị cơm trưa.

"Nghe nói Phúc nhi đã hứa hôn, đây là một mảnh tâm ý của ta, còn thỉnh Vương huynh đệ nhận lấy."

Vương Đồng Tỏa vội lui lại: "Làm sao có thể?"

"Ài, Vương huynh đệ, ta cũng nhìn Phúc nhi lớn lên, bản thân ta không có khuê nữ, thấy Phúc nhi thì giống như nhìn khuê nữ ta, làm cha đưa đồ cho khuê nữ, cũng nên làm. Huynh cũng đừng không cần, bằng không ta sẽ nghĩ đến Vương huynh đệ là chướng mắt đồ ta đưa." Lời cũng đã nói đến nước này, Vương Đồng Tỏa cũng không thể chối từ.

Hai người hàn huyên tán gẫu chuyện làm ăn, trong khoảng thời gian này Vương Đồng Tỏa cũng thường xuyên đi chỗ cửa hàng nhỏ, cho nên cũng nói chuyện được.

Thời gian qua nhanh, đồ ăn làm xong, Vương Phúc Nhi bưng lên trên bàn: "Thật sự là thơm, Phúc nhi làm đồ ăn chính là ăn ngon, Vương huynh đệ có khuê nữ tốt."

Ài, đáng tiếc. Triệu Thanh Minh thở dài trong lòng.

"Triệu thúc thúc, mỗi lần thúc tới cũng khen con, khiến cho con cũng ngượng ngùng." Vương Phúc Nhi cười nói.

"Ha ha, ta nói là lời nói thật, thật sự ăn ngon lắm, trong điếm kia của ta cũng làm mấy món thức ăn con đưa ra, bằng không sinh ý cũng sẽ không tốt như vậy."

"Đó là Triệu thúc thúc để mắt tới con, bằng không mấy thứ này của con người khác nhìn cũng sẽ không liếc mắt một cái đâu." Vương Phúc Nhi cười nói.

"Vương huynh đệ, huynh nhìn khuê nữ huynh cái gì cũng có thể nói, nếu ta có khuê nữ như vậy, ta trong mộng đều đã cười tỉnh."

Vương Đồng Tỏa cũng cười hề hề: "Nàng cũng chỉ là có chút thông minh nhỏ." Người làm cha mẹ nào không thích nghe người khác khen con của mình, đương nhiên người khác khen rồi, ngươi phải biểu hiện khiêm tốn mới được.

"Phúc nhi à, lần này Triệu thúc thúc đến đây, còn có chút chuyện muốn mời con hỗ trợ." Thấy Vương Phúc Nhi muốn rời đi, Triệu Thanh Minh nói.

"Gì mà mời với không thỉnh, Triệu thúc thúc cứ nói đi, con có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp." Ban đầu nếu không phải Triệu thúc thúc có thể mua mấy phương tử kia, nói không chừng nhà mình còn không có quang cảnh này hiện tại.

Vương Đồng Tỏa cũng nói: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta có thể giúp đỡ."

"Ta đây cũng không khách khí, là như vậy, ta nghĩ bên này con có mới mẻ thức ăn hay không, ta nghĩ mua nhiều thêm mấy phương tử."

Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ, hỏi: "Không biết Triệu thúc là muốn phương tử thức nhắm (món nhẹ), hay là phương tử món chính?"

"Tự nhiên là món chính."

Vương Phúc Nhi liền biết đây là liều một chút cùng với Trần Kí bên kia đến rồi. Vương Phúc Nhi nói: "Chỉ cần Triệu thúc thúc con trọng con, thì con sẽ suy nghĩ một chút."

"Được, vậy hẹn thời gian, con cần thứ gì, trực tiếp để cho người tìm ta, đến lúc đó đưa lại đây."

Vì thế việc này liền thỏa thuận như vậy. Vốn Triệu Thanh Minh là muốn mời Vương Phúc Nhi đi Lai Cư của hắn, nhưng mà nghĩ đến Vương Phúc Nhi đã hứa hôn, cho nên sau lại sửa lại đến Vương gia nấu cơm, đến lúc đó đưa đầu bếp mình tín nhiệm qua đây, trực tiếp dạy tại chỗ.

Triệu Thanh Minh đi rồi, Vương Đồng Tỏa hỏi: "Phúc nhi, trong lòng con có nắm chắc không?"

"Cha, người yên tâm, không phải còn muốn ăn thử sao? Nếu Triệu thúc bọn họ cảm thấy không được, cũng sẽ không cần, không có vấn đề gì." Đã có thể kiếm tiền, có năng lực đến giúp Triệu thúc, cớ sao mà không làm?

"Món này là đầu cá ớt băm, đầu cá tốt nhất là chọn cá mè hoa, sau đó là cách thực hiện ớt băm một lát ta viết xuống, có này ớt băm này, cho dù là người khác muốn bắt chước cũng không bắt chước được." Ớt băm cũng là Vương Phúc Nhi cân nhắc mấy năm mới được, ban đầu biến thành không phải mốc chính là hỏng rồi thối, thật vất vả mới có như bình thường: "Ớt băm này trừ bỏ màu đỏ, còn có thể dùng xanh làm ra được, như vậy lại có thể là một món đồ ăn, kêu đầu cá song sắc."

Đầu bếp và Triệu thúc đều đã nếm đầu con cá này, đầu bếp kia gật gật đầu, vốn người ta đều không thích ăn đầu cá, chỉ thích ăn thân cá, ngược lại món ăn này lại có thể phát dương quang đại, đầu cá cũng biến từ vô dụng thành bảo bối.

"Một món đồ ăn này là cá dấm đường, hương vị chua ngọt ngon miệng, cũng che khuất mùi cá, đối với người thích ăn ngọt không thích ăn cay mà nói là đồ ăn ngon." Vương Phúc Nhi thấy đưa nhiều cá tới, cho nên liền làm nhiều vài món đồ ăn từ cá.

"Triệu thúc thúc kỳ thật có thể làm một bữa tiệc toàn cá, chúng ta có thể dùng cá làm các loại đồ ăn, hương vị khác nhau đều là làm được từ cá, khẳng định có rất nhiều người muốn nếm thử. Địa phương nhỏ của chúng ta có lẽ không có nhưng ở trên huyện, Châu phủ, kẻ có tiền nhiều, khẳng định không để bụng một chút bạc." Triệu Thanh Minh cảm thấy chủ ý này cực kì có thể làm, hắn còn có thể phát huy ra rất nhiều những thứ khác, tỷ như tiệc toàn cua, tiệc toàn tôm, v.v...

Ài, càng nghĩ càng đáng tiếc, nếu Phúc nhi là người nhà mình thì tốt rồi. Chính là hết thảy đều thành kết cục đã định.

Đầu bếp kia và Triệu Thanh Minh chọn xong vài món thức ăn ngon, đương nhiên là có cũng không thấy đủ, Vương Phúc Nhi cũng không thèm để ý.

Song phương đều tự trao đổi mấy thứ này, đương nhiên Vương Phúc Nhi nhận được là mấy tấm ngân phiếu, lại viết văn thư, lúc này Triệu Thanh Minh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có mấy cách làm mấy món ăn này, Trần Ký muốn làm suy sụp Lai Cư là tuyệt đối không có khả năng, hắn nghĩ, ngày đầu tiên đồ ăn ra mắt, miễn phí, cũng để cho mọi người nhìn thấy thực lực Lai Cư.

Đồng thời cũng muốn mở rộng ở chi nhánh khác, Nhị đệ mình muốn chỉnh đốn cho mình sụp đổ, đó là nằm mơ!

Nhưng mà xác thực thực không thể trêu vào người làm quan, đây cũng là một trong nguyên nhân vì sao Triệu Thanh Minh rất thích cách làm người của nhà Vương Phúc Nhi, cuối cùng lại không thể không buông tha. Làm quan nói một câu, quản ngươi là gia tài bạc triệu, cũng có thể chỉ trong một đêm sẽ mất hết toàn bộ! Triệu gia bọn họ thua không nổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3