Con Gái Nhà Nông - Chương 88
Con Gái Nhà Nông
Chương 88 - Việc Buôn Bán Không Dễ Dàng
https://gacsach.com
Vẻ mặt Vương Chi Nhi đỏ bừng, dù sao nàng ta cũng không phải là nương mình, da mặt còn không có dày đến như vậy, nhưng mà ánh mắt thì bay thẳng ngắm nhìn đến bên trong: "Ta, ta không có chuyện tìm bọn họ, chỉ là thấy bọn hắn tới đây nên qua chào hỏi."
Tống Trường Khanh lập tức đi ra, nói: "Ta và ngươi không quen, không cần ngươi chào hỏi, ngươi có thể đi rồi." Nước mắt Vương Chi Nhi muốn chảy xuống, trước kia Trường Khanh ca cũng không có không cho mình mặt mũi như vậy.
"Ta, ta..."
"Ngươi cũng đừng khóc ở nhà của ta, bằng không người ta sẽ nói nhà của ta bắt nạt ngươi." Vương Hoa Nhi ở một bên lành lạnh nói. Nếu y theo tính tình trước kia của nàng thì đã sớm mắng nàng ta một trận rồi nhưng hiện tại thì cố nén lại, chẳng qua là vì phiền toái không cần thiết.
"Vậy, vậy Thư Lâm ca." Vương Chi Nhi mắt nước mắt lưng tròng.
Triệu Thư Lâm cũng đi ra theo, chậm rãi nói: "Nhà của ta chỉ có một mình ta, ta không có muội tử, ngươi đừng gọi ta là ca."
Vương Chi Nhi trực tiếp khóc chạy đi ra ngoài, Thích thị lắc đầu, một lát nữa nói không chừng nhị tẩu sẽ tìm tới cửa.
"Nương, người cứ yên tâm đi, Nhị bá mẫu cần phải để cho mình có ấn tượng tốt, sẽ không khóc lóc om sòm tìm tới cửa." Ít nhất vào lúc hai vị này còn ở đây, sẽ không như vậy, về phần đi rồi ấy à, ai sợ ai chứ. Bây giờ còn muốn bắt nạt nhà mình, vậy thì không được. Trong nhà Tiểu Hổ cũng không để yên.
"Đúng vậy, Nhị bá mẫu nói nàng là người thông tình đạt lý đó thôi. Làm sao khóc lóc om sòm tới cửa?" Vương Hoa Nhi nói.
Vương Cúc Nhi cũng cười.
Vương Đồng Tỏa cũng bị Vương Tiểu Bảo kêu trở lại, hai người cùng ăn cơm với Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm, Vương Đồng Tỏa còn uống thêm mấy ly rượu, năm nay lúa mạch trưởng thành tốt, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm bởi vì hôm nay cưỡng chế đuổi Vương Chi Nhi, trong lòng cũng vui vẻ, nên ăn nhiều thêm một chén cơm, nhìn sắc trời không còn sớm thì mới cáo từ rời đi.
Mà bên kia Vương Chi Nhi đôi mắt đỏ hồng đi về nhà, Mã thị vừa thấy khuê nữ nhà mình như vậy, thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao lại khóc trở về, ngươi thật sự là vô dụng, một lần lão nương không đi theo, ngươi liền không còn cách nào khác, chẳng lẽ đến lúc đó còn muốn lão nương bái đường với ngươi?"
Vương Chi Nhi nghe xong khóc càng lợi hại hơn. "Khóc khóc khóc, khóc cái gì, đồ vô dụng, sao ngươi không sống chết ở lại đó, chỉ biết đến trước mặt lão nương khóc." Hiện tại bà ta cũng không dám đi đến trong nhà lão Tam tìm phiền toái, dù sao nhà lão Tam đã không giống với trước kia. Hơn nữa trong nhà còn có một con chó rất hung dữ, không chú ý một cái nó sẽ cắn ngươi một phát. Lần trước thừa dịp không có ai ở nhà, muốn vụng trộm đi vào, kết quả con chó đó lập tức nhảy ra, hù mình hoảng cả hồn mà chạy, hiện tại ngẫm lại trong lòng cũng còn hoảng sợ.
Chỉ dám vào lúc có người ở nhà mới đi, vốn cho rằng nữ nhi mình đã nhấc lên được cùng với hai thiếu gia kia, kết quả hôm nay sao lại thành như vậy?
"Đừng khóc, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi thật sự là vô dụng!" Mã thị quát.
Vương Chi Nhi khóc sướt mướt nói cho Mã thị lời Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm nói: "Nương, về sau ta không bao giờ đi nữa, người ta cũng xem thường ta, ta đi làm gì? Đều đuổi ta rõ ràng, ta hận không thể chui vào cái lỗ nào đó."
Mã thị hung hăng chỉ vào cái trán Vương Chi Nhi: "Ngươi chính là cái thứ nhát gan, ngươi cũng không kém hơn Phúc nhi, bộ dạng còn xinh đẹp hơn nó, sao không học được nửa điểm bản lĩnh của lão nương hả. Nếu ngươi không phải khuê nữ của ta, ta thực sự đánh ngươi rồi. Đuổi ngươi đi, thì ngươi bước đi hả, ngươi không đi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể nói cái gì khác? Ngươi không đưa đồ ngươi làm cho bọn hắn hả?
Ta nói sao ngươi ngốc như vậy? Theo như ngươi nói, ngươi cũng không nhỏ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cả đời làm người quê mùa sống ở nông thôn hả? Tống gia và Triệu gia kia ở trấn trên cũng đều có cửa hiệu mặt tiền, Triệu gia còn mở tửu lâu. Ta nghe người ta nói, cũng có mở ở trên huyện thành, vậy có bao nhiêu tiền hả. Ngươi không nắm được người ta, vậy thì sau này mỗi ngày ngươi xuống ruộng làm việc đi, cơ hội thật tốt như vậy, ngươi cho rằng cơ hội này có mỗi ngày sao?
Nhưng mà, để nương ngẫm lại, có phải ngươi đều đối xử tốt với hai thiếu gia, cho nên bọn họ mất hứng hay không? Ta thấy hay là như thế này, được rồi, về sau ngươi cũng chỉ đối tốt với một người là được rồi, xác định mục tiêu rõ ràng một chút, để cho người ta không hiểu lầm thì sẽ tốt rồi. Ta thấy vẫn là thiếu gia Triệu gia có tiền hơn, về sau ngươi cứ đặc biệt đối tốt với thiếu gia Triệu gia là được. Nghe lời của nương, nếu việc này thành công, thì mỗi ngày ngươi sẽ đeo vàng đội bạc, còn có thể có nha hoàn hầu hạ. Ngẫm lại, trong thôn chúng ta bán nha đầu đi nhiều như vậy, đến lúc đó có người quen biết, nói không chừng trong đó còn có hầu hạ ngươi, ngươi nói ngươi xem có đẹp hay không? Có nghe hay không!"
"Nhưng mà, nương, người ta không thích ta." Vương Chi Nhi nói.
"Ai nói? Do mọi người đều ở đó, cho dù thích cũng không thể biểu hiện ra ngoài, Chi Nhi của ta tốt như vậy, không thể xinh đẹp hơn Vương Phúc Nhi nhạt nhẽo kia sao? Nam oa đều thích người đẹp mắt, ngươi cứ yên tâm đi. Công việc châm tuyến ngươi cũng phải tiếp tục, ta thấy chỉ cần ở chung lâu ngày sẽ sinh ra tình cảm, việc này dễ làm hơn." Dù sao còn có nhiều năm, gấp cái gì? Mã thị lại tràn đầy tự tin đối với mình và nữ nhi, cảm thấy nữ nhi mình là tốt nhất Vương gia thôn, chỉ cần ai sáng mắt thì sẽ coi trọng nữ nhi của mình.
Cửa hàng buôn bán của ba người Vương Phúc Nhi lại trải qua một tháng cuối cùng cũng khai trương, không thể không nói, chuyện phía trước đó thì rất nhiều. Phải lấy chào hỏi bộ khoái trấn trên, bằng không đụng tới du côn vô lại vậy thì phải làm sao? May mắn là Triệu Thư Lâm và Tống Trường Khanh quen thuộc ứng phó mới có thể xử lý thuận lợi, người vẫn luôn ở Tú Thủy trấn nên cũng có căn cơ.
Đây cũng là nguyên nhân Vương Phúc Nhi không muốn mình mở tiệm, làm sao mở tiệm có thể dễ dàng như vậy, hối lộ từ trên xuống dưới, người khác còn không biết ngươi là ai, không nguyện ý quan tâm ngươi đâu. Chuyện gặp phải người chuyên đi gây phiền toái, đập phá tiệm của ngươi cũng có. Ngươi là người nông thôn đến, dựa vào cái gì người ta khách khí đối với ngươi, cho nên cậy vào bóng mát đại thụ Triệu gia và Tống gia thôi.
Địa đầu xà (ý nói là người bản địa) chính là lợi hại, ai cũng đều nể mặt.
Vương Phúc Nhi lại nghĩ ra một thứ, để cho người ta vẽ ra, sau đó làm rất nhiều, phát ra ngoài giống như phát truyền đơn. Triệu Thư Lâm càng tuyệt hơn, trực tiếp bày ra ngồi ở Lai Cư, lúc khách nhân rời đi, đều đưa một phần.
Chưởng quầy cười nói, thiếu đông gia (con ông chủ) coi bên này trở thành chỗ tuyên truyền miễn phí, Triệu Thư Lâm cũng nghiêm túc: "Đồ ăn trong tiểu điếm của ta cũng không giống với Lai Cư, ngược lại cũng có thể đề cao thanh danh cho Lai Cư, chỉ cần đồ trong điếm của ta bán tốt, người ta đều sẽ nói, cũng nhờ Lai Cư mới biết được có chỗ này."
Chưởng quầy vẻ mặt vui mừng nhìn Triệu Thư Lâm, quả nhiên thiếu đông gia trưởng thành rồi. Hắn thực xem trọng đối với sinh ý của tiệm này.
Tống Trường Khanh cũng không ngoại lệ, cũng đặt ở Tế An Đường, lúc người ta rời đi thì phát một tờ, còn giải thích cho người ta ăn vào mấy thứ này như thế nào mới có lợi đối với thân thể, phương diện dưỡng sinh cũng nói ra.
Đương nhiên ở chung quanh tiểu điếm cũng mướn người phát ra rất nhiều, chỉ ngày chờ khai trương đó làm một khởi đầu tốt đẹp.
Bởi vì trước đó đã chuẩn bị tốt, cho nên đến ngày khai trương, vậy mà lại sắp thành hàng dài. Trứng gà cuốn làm ra rất là được hoan nghênh, quả thực là làm ra không đủ bán, ngay cả miếng khoai tây nướng mặn mặn cũng bị mua không ít, hỏa kế và thu ngân mừng rỡ cười toe tóe, bán càng nhiều, đến lúc đó được thưởng sẽ càng nhiều, bọn họ càng lúc càng nhiệt tình lớn hơn.
"Khai trương ngày đầu tiên, còn nhìn không ra đồ của chúng ta được hoan nghênh như vậy, rất nhiều người đi xem đều ngạc nhiên, thấy người ta mua thì mình cũng mua, sau này mới có thể nhìn ra được tốt xấu." Tống Trường Khanh nói.
Triệu Thư Lâm gật đầu: "Quả thật như vậy, trước cứ bán như vậy vài ngày, sau này vẫn náo nhiệt như thế này, chúng ta liền giới hạn bán ra, thông thường thứ gì mà nhiều người tranh giành, mới có thể là đồ tốt."
Tống Trường Khanh tỏ vẻ đồng ý: "Ta thấy chủ yếu là đồ của chúng ta ăn ngon, để cho Phúc nhi còn có thể cân nhắc ra thêm thứ gì đó hay không. Hôm nay ta nghe không ít người nói, lão nhân trong nhà thích ăn thứ mềm mại, đồ của chúng ta giòn thì có giòn đó, nhưng chưa chắc lão nhân gia cắn được."
"Cũng đúng, mua đồ của chúng ta, trừ bỏ nhiều tiểu oa nhi ra, chính là lão nhân gia thích ăn. Nếu lão nhân gia cũng hấp dẫn tới đây, có thể kiếm nhiều gấp đôi." Dù sao mọi người đều nói hiếu đạo, không cho mua con của mình, cũng phải mua cho lão nhân.
Vương Phúc Nhi nghe được sinh ý tốt lắm, cũng đặc biệt vui vẻ, đó là bạc, bạc nha: "Thứ gì đó mềm mại?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Tống Trường Khanh nói: "Đúng, răng của lão nhân gia (người già) không tốt, đại đa số sẽ thích ăn gì đó mềm mềm. Như vậy khách của chúng ta sẽ đông rồi. Nói không chừng không được bao lâu, có thể mở ra thêm một tiệm nữa."
"Được, ta thử làm một ít, nhưng mà không dám cam đoan."
"Ta tin tưởng ngươi, khẳng định có thể làm được." Tống Trường Khanh nói.
Vương Phúc Nhi cười cười, người này thật tin tưởng mình, cũng tin tưởng người khác, làm cho người ta cảm thấy cũng tự tin không ít. Vương Phúc Nhi nghĩ trước kia ăn thức ăn mềm mại chỉ dùng để gạo nếp để làm, có thể bắt tay vào làm từ thứ này hay không?
"Nhà ngươi đã ăn qua bánh gạo nếp đậu đỏ chưa?" Vương Phúc Nhi hỏi. Chỉ sợ người ta đã sớm có rồi, bên này còn tưởng rằng mình là người đầu tiên làm ra. Vậy thì có thể dọa người.
"Bánh gạo nếp đậu đỏ gì?" Tống Trường Khanh hỏi.
"Chưa ăn quá là tốt rồi, ta nói đây chính là thứ thực mềm nhuyễn, chẳng qua bột gạo nếp hiện tại của chúng ta không được mịn, phải mài thêm mấy lần mới được."
"Được, để ta mài, ngươi cảm thấy được mới dừng lại."
Tống Trường Khanh cuộn tay áo lên làm việc, trong nhà Vương Phúc Nhi cũng có một cái cối đá nhỏ, cũng không cần hỏi mượn của người khác. Giờ phút này, giống bột mì, hạt thóc cũng phải tự mình xay vỏ bỏ trấu, có thể thấy được trình độ thô ráp của nó, cho dù là gạo đi mua ở tiệm cũng không có tinh tế như ở hiện đại. Ý tưởng của Vương Phúc Nhi là, làm bột này biến thành tinh mịn hơn bình thường một chút, đến lúc đó dù có người bắt chước được, cũng không có hương vị ngon như của nhà mình, thế này mới có thể làm được độc nhất vô nhị.
Nói làm thì làm ngay, Vương Phúc Nhi xem như cũng nhìn ra được, cũng không phải mài nhiều, bao nhiêu bột là tốt rồi, tốt nhất là mài năm lần, gạo nếp nhào chung mới đủ lực.
"Nếu có dầu khác thì tốt rồi, mỡ heo này có mùi." Vương Phúc Nhi nói.
"Vậy dùng mỡ gà, vị đó nhẹ." Tống Trường Khanh nói.
Đúng vậy, sao lại không nghĩ ra cái này nhỉ, còn có mỡ gà mà: "Vậy trước thử xem, bên trong một bỏ một chút mỡ, đến lúc đó hương vị đi ra càng đỡ hơn, cái này đều là bí quyết, là không thể để cho người cùng nghề biết được.
Làm ra một đợt bánh gạo nếp đậu đỏ, Tống Trường Khanh thử một cái, cảm thấy hương vị thực không tệ, hắn chuẩn bị mang đi, sau đó thử xem hiệu quả, là có thể đặt bán ở trong tiệm. Đương nhiên trước hết mang cho nãi nãi của mình nếm thử, nếu bà cảm thấy ngon, vậy không thành vấn đề.
Cho nên khi Tống nãi nãi ăn một miếng tiếp theo lại ăn miếng thứ hai, trong lòng hắn vui vẻ, lập tức liền đi thương lượng với Triệu Thư Lâm cũng đặt thứ này ở bên ngoài, đương nhiên phải để cho Phúc nhi chỉ cách thực hiện cho sư phó.
Buôn bán của đám người Vương Phúc Nhi xem như đi vào quỹ đạo, tháng đầu tiên lúc chia hoa hồng, Vương Phúc Nhi được ba lượng bạc, rất là không tệ.
Nhưng mà kia hai người nói, tháng đầu tiên là làm cho mọi người vui vẻ, về sau chính là đợi đến cuối năm lại tính toán một lần, tháng tháng tính tiền thật mất công. Vương Phúc Nhi thì chỉ để ý có bạc lấy là được, chuyện khác thì mặc kệ, dù sao hai vị này sẽ không thiệt thòi mình.
Vương Phúc Nhi đưa ba lượng bạc cho Thích thị, Thích thị nói: "Về sau tiền này tự con cất giữ, cha và nương sẽ không lấy. Chúng ta biết trong lòng con đều hiểu chuyện, nên rất yên tâm."
Vương Đồng Tỏa nói: "Đúng vậy, nương con nói rất đúng, thu nhập khác của chúng ta đều tốt, đây là lần đầu tiên con và người khác hùn vốn kiếm tiền, con cứ giữ lấy, chúng ta nhìn xem đến lúc đó ai kiếm tiền nhiều hơn." Vương Đồng Tỏa đùa giỡn nói với nữ nhi.
Hiện tại khuê nữ đã lớn, càng ngày càng có bản lĩnh, trong lòng hắn rất vui mừng.
Được rồi, mình thu thì mình thu thôi, có tiền riêng, Vương Phúc Nhi quyết định dùng ba lượng bạc này đều mua một bộ quần áo cho mọi người. Mình dày vò mấy thứ này, không thể thiếu sự ủng hộ của người trong nhà, giống như hiện tại lần đầu tiên lấy được tiền lương, muốn lấy số tiền kiếm được tháng này đều sử dụng trên người của người nhà.