Công Tử Bột Sủng Thê - Chương 02
Công Tử Bột Sủng Thê
Chương 2
Chương 2: Lựa chọn tốt nhất
Mặc dù Đông viện và Tây viện Nghiêm gia nằm kế nhau, nhưng đều có cửa phủ riêng. Các đời Kiến An hầu đều ở tại Đông viện, cho nên trước cửa Đông viện treo tấm biển phủ Kiến An hầu, còn Tây viện thì là Nghiêm phủ. Lão phu nhân yêu thương tôn nữ, sợ Nghiêm Tiêu Nghi liên tiếp mất đi phụ mẫu nhìn thấy nhà ở của mình bị nhị phòng chiếm mất sẽ càng thêm khó chịu, nên cố ép nhị phòng ở tại Tây viện. Vì thế tấm biển phủ Kiến An hầu kia thì treo ở trước cửa phủ Tây viện, Đông viện lại thành Nghiêm phủ.
Bây giờ mắt thấy đội ngũ đón dâu của phủ Ninh Quốc Công sắp đến, vì đã sớm được dặn dò, cho nên sau khi qua cửa trước Kiến An hầu, đi thẳng một mạch đến Đông viện. Thứ tử duy nhất của An Vương - Lý Gia Hằng, mười ba tuổi, lưu loát tung người xuống ngựa, giương mắt nhìn tấm biển trước cửa một chút, lại nhìn Nghiêm Bồi Luân đứng trước cửa chờ sẵn, trên người mặc áo mũ hầu tước thì đáy mắt hiện lên tia trào phúng.
Nghiêm Bồi Luân vội vàng tiến ra đón, chắp tay nói: "Làm phiền Nhị công tử."
Tuy nói vị An Vương Nhị công tử không có tước vị trong người, nhưng Nghiêm Bồi Luân cũng không dám thất lễ. Dù sao hiện giờ trong hoàng tộc, mười hai tuổi có thể lập được chiến công thì chỉ có một vị này, cho dù ngày sau không kế thừa được vương vị thì tiền đồ cũng không thể lường trước.
Lý Gia Hằng nở nụ cười, đáp lễ nói: "Phụng mệnh cô mẫu, Gia Hằng xin đại diện cho biểu huynh thực hiện lễ nghi. Hiện giờ lành đã đến, Gia Hằng cung thỉnh Đại tiểu thư quý phủ lên kiệu." Trong lời nói đúng là hoàn toàn không để mắt đến thân phận của Nghiêm Bồi Luân và Kiến An hầu phủ.
Nghiêm Bồi Luân sững sờ, mặt dày bày ra dáng vẻ tươi cười, nói ra: "Nhị công tử yên tâm, nhất định sẽ không lỡ giờ lành." Dứt lời, Nghiêm Bồi Luân liền phái tên đày tớ đứng bên cạnh đi hậu viện.
Mà lúc này ở Đông viện.
Bà tử bên người Ôn thị nghe thấy tiếng nhạc hỉ ngoài viện, khẽ khom người nói với Nghiêm Tiêu Nghi đang được hai bà tử dẫn ra: "Đại tiểu thư, người đón dâu của Ninh Quốc Công phủ đã đến trước cửa phủ rồi, nô tỳ cung tiễn Đại tiểu thư xuất giá."
Đám người trong phòng theo tiếng nói của bà tử kia khom mình hành lễ.
Tứ chi của Nghiêm Tiêu Nghi không có chút sức lực chỉ có thể bị người đỡ đi, nàng cười lạnh nói: "Việc đã đến nước này, ta cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là Ôn thị thật sự cho rằng sau khi đến phủ Ninh Quốc Công, những người này còn có thể làm gì được ta sao? Thân là chủ tử, đánh chết mấy kẻ hầu bồi giá, ai có thể quản được hả?"
Trong phòng, mấy bà tử được Ôn thị chỉ định theo bồi giá nghe được lời này, không khỏi giật mình. Tuy nói Đại tiểu thư không phải người có tính tình hung bạo nhưng cũng không phải có thể dễ dàng chèn ép được, nếu không phu nhân cũng sẽ không bỏ thuốc nàng. Phu nhân phái bọn họ đi giám sát Đại tiểu thư, vốn tưởng rằng là công việc tốt đẹp, nhưng hôm nay nghĩ lại thì đó lại là đường chết.
Bà tử kia thấy sắc mặt những người này, liền biết không ổn. Bà ta miễn cưỡng cười nói: "Đại tiểu thư gả vào phủ Ninh Quốc Công, nếu bên cạnh không có người giúp đỡ, e rằng ngài phải nhìn sắc mặt của đám hạ nhân có chút mặt mũi trong phủ Quốc Công. Phu nhân cũng lo lắng cho Đại tiểu thư mà thôi, nên đại tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều."
"Giúp đỡ? Tống ma ma, ta cũng không nói nhảm với bà, nếu như hôm nay bà không trả lại người của ta thì dù ta có chết cũng sẽ không để các ngươi toại nguyện. Mặc dù bộ dạng bây giờ của ta như thế này nhưng người nếu muốn chết thì ai có thể ngăn được? Đến lúc đó Ninh Quốc Công phủ trách tội, ta xem Kiến An hầu có thể chịu nổi hay không!" Nghiêm Tiêu Nghi cắn răng nói.
Kể từ khi biết Lư gia muốn đổi hôn, rồi đến thời điểm mình sắp bị đưa đi phủ Ninh Quốc Công, thân tín bên người nàng đều bị Ôn thị lấy cớ điều đi. Ôn thị sợ nàng làm ra chuyện cực đoan gì đó, cử thân tín đến trông coi nàng. Nhưng Ôn thị sẽ không nghĩ tới, từ khi nàng biết Lư gia cố ý đổi hôn, giờ phút đó nàng đã không có bất kỳ hy vọng gì với Lư gia nữa, vậy thì làm sao phải gây chuyện. Còn Ninh Quốc Công phủ đối với nàng mà nói, lại ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Theo Nghiêm Tiêu Nghi, cho dù phẩm hạnh và tính cách của Thế tử Ninh Quốc Công kia như thế nào, chỉ cần có thể tiến vào Ninh Quốc Công phủ, Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị sẽ không thể làm được gì nàng. Thay vì bị bọn họ lợi dụng đưa đi nơi khác thì phủ Ninh Quốc Công này lại là chỗ đến tốt nhất. Ngày phủ Ninh Quốc Công hạ sính, nàng lại càng chắc chắn một điều này. Chỉ là tất cả những điều này không thể để bọn họ phát giác, nếu không sợ là sẽ nảy sinh rắc rối khác. Chuyện tới nước này, nàng phải nắm chặt cơ hội đem người bên cạnh trở về, nếu không qua hôm nay, các nàng chắc chắn sẽ bị Ôn thị bán đi.
Tống ma ma nghe vậy, đành phải vội vàng đi tìm Ôn thị. Ai cũng nói Nghiêm Tiêu Nghi tuyên bố tìm chết, lỡ như lúc ở trên kiệu có chuyện ngoài ý muốn, trước tiên không nói tới phủ Ninh Quốc Công kia, hôm nay đón dâu lại là An Vương Nhị công tử, ai cũng không phải là người phủ Kiến An hầu có thể đắc tội nổi.
Sau khi Ôn thị nghe Tống ma ma bẩm báo, dường như muốn xé nát khăn trong tay. Nghiêm Tiêu Nghi nói là sự thật, bây giờ Ôn thị mới hiểu được, mấy ngày nay Nghiêm Tiêu Nghi hoàn toàn giả bộ, nàng vốn đã tính toán xong hết cả rồi, làm giảm sự phòng bị của bọn họ. Nghĩ đến thế lực của phủ Ninh Quốc Công hôm nay, chỉ sợ cọc hôn nhân này nha đầu Nghiêm Tiêu Nghi kia cầu còn không được. Nhưng bây giờ chuyện đã thành kết cục không thể thay đổi, Ôn thị cũng không có can đảm tuyên bố hủy hôn vào giờ phút này.
"Rút hết toàn bộ người chúng ta về đi, nó muốn người của nó thì cứ cho nó là được." Ôn thị cắn răng nói.
Nghĩ đến những lời đồn đãi về Thế tử Ninh Quốc Công, trong lòng Ôn thị cười lạnh. Trước mắt để cho ngươi đắc ý, Khương Kỳ như thế kia nếu chết thì không nói, nếu không chết, phu quân không đức, ngươi còn có thể có cuộc sống tốt lành gì!
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn mấy người vừa quỳ vừa không ngừng nức nở, lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa, hôm nay là ngày Nghiêm Tiêu Nghi ta xuất giá, vẻ mặt các ngươi như vậy để người khác nhìn thấy há không phải sẽ thành trò cười à?"
Phụ nhân trung niên đứng đầu lau nước mắt trên mặt, nhìn thấy tiểu chủ nhân tứ chi bất lực, ngồi dựa vào giường, lại rơi lệ, bà cuống quít lau sạch nước mắt: "Đại tiểu thư..."
"Các ngươi theo ta nhiều năm, luôn là người ta tín nhiệm nhất. Bây giờ ta muốn rời khỏi nơi này, nếu các ngươi muốn cùng ta rời đi vậy hãy chỉnh trang nhan sắc cho tốt, theo bản tiểu thư xuất giá, nếu không muốn thì có thể ở lại, đến lúc đó bản tiểu thư sẽ đưa văn tự bán thân lại cho các ngươi." Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bọn họ, nói chậm rãi.
Nói xong, những người kia không chút do dự cúi người trên mặt đất, trăm miệng một lời: "Nguyện một lòng đi theo đại tiểu thư."
"Tốt!" Nghiêm Tiêu Nghi nói với phụ nhân trung niên kia: "Hoàng ma ma, bà dẫn theo bọn họ đi chuẩn bị đừng để chậm trễ."
Phụ nhân đứng đầu đáp một tiếng, sau đó lập tức đứng dậy dẫn theo mấy người sau lưng chạy bước nhỏ, thoăn thoắt rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Nghiêm Tiêu Nghi quay qua nói với Tống ma ma vẫn luôn im lặng đứng ở cửa ra vào: "Thay ta cảm ơn phu nhân nhà ngươi, cảm ơn bà ta đã chăm sóc người bên cạnh bản tiểu thư những ngày qua."
Chỉ mới một tháng ngắn ngủi, dáng người vốn quyến rũ của Hoàng ma ma bây giờ ngay cả quần áo trước kia cũng không mặc được, sắc mặt của những thiếp thân nha hoàn đều xanh xao vàng vọt. Hôm nay nếu không dẫn bọn họ trở về, kết quả của bọn họ có thể gay go hơn tưởng tượng.
Tống ma ma sững sờ, vội vàng trả lời: "Đại tiểu thư nói quá lời rồi."
Nghiêm Tiêu Nghi giữ đạo hiếu ba năm nay, luôn ru rú ở trong nhà, bên cạnh lại có người chăm sóc, nếu không phải nàng vẫn luôn ở tại Đông viện thì sợ là đã sớm bị người khác quên mất. Bây giờ nghĩ lại, Tống ma ma đúng là không dám đối mặt với người nọ.
"Tuy nói bản tiểu thư không muốn những người Hầu phu nhân đưa tới, nhưng với bộ dạng lúc này của bản tiểu thư, người bên cạnh sợ cũng không dùng được, vậy làm phiền Tống ma ma tìm hai bà vú vừa nãy tới." Nghiêm Tiêu Nghi cũng không muốn bị khiêng ra khỏi cửa phủ này, bằng không sẽ bị người ta cố ý nhiều lời, để Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa không thoải mái, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
Tống ma ma cũng là người thông minh nên lập tức hiểu rõ ý tứ của Nghiêm Tiêu Nghi. Cho dù Đại tiểu thư không muốn dùng người phu nhân đưa tới nhưng người đứng hàng đưa thân vẫn phải có, cũng không thể thật sự để Đại tiểu thư mang theo mấy nha hoàn bà tử xanh xao vàng vọt kia xuất giá được đúng không? Nghĩ như thế, Tống ma ma nhanh chóng tìm toàn bộ người tới, chỉ là lần này, những người kia đều trung thực hơn trước, hai hỉ bà nâng Nghiêm Tiêu Nghi lên, động tác trên tay lại cẩn thận hơn không ít.
Mà ở trước cửa phủ, Nghiêm Bồi Luân vừa mới phái đày tớ về hậu viện xong thì đã thấy một đội năm người ngựa chạy nhanh về phía ông ta.
"Nơi quan trọng như Kinh Thành mà lại có người dám phóng ngựa phi nhanh!"
Nghiêm Bồi Luân cả kinh nói. Ngoại trừ cấm quân và tuần vệ Kinh Thành ra, trừ phi có việc khẩn cấp cần giải quyết, nếu không trong Kinh không cho phép phóng ngựa. Huống chi hôm nay Ninh Quốc Công phủ đón dâu, chắc hẳn đã sớm báo cáo chuẩn bị rồi, cấm quân và tuần vệ Kinh Thành cũng sẽ không va chạm đội ngũ đón dâu trên đường này mới phải.
Đội kỵ mã tới càng ngày càng gần, lúc này mọi người mới thấy rõ vị hán tử cầm đầu kia đúng là Tướng quân thân mặc áo giáp, bốn người sau lưng đều là một thân áo giáp quân trang. Ngay lúc Nghiêm Bồi Luân muốn gọi người ngăn đội kỵ mã này lại, thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt người dẫn đầu kia, cả kinh quên mất lời cần nói.
Người này không phải đã mất tích sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đội kỵ mã đến trước cửa phủ thì dừng lại, người dẫn đầu tung người xuống ngựa. Cũng không để ý tới người ở hai bên, đi thẳng đến trước mặt Nghiêm Bồi Luân, lưu loát chụp lấy trường đao bên hông, ngón tay đẩy một cái, lưỡi đao đã bắn ra một đoạn. Lập tức, hỉ nhạc vốn đang thổi cũng ngừng lại.
Lý Gia Hằng vội vàng ra hiệu cho người ta tấu hỉ nhạc lên một lần nữa. Mặc dù hắn không biết xảy ra chuyện gì nhưng người tới một thân khí thế quan võ, dù thế nào cũng không có khả năng làm ra chuyện quá khích, nhưng hỉ nhạc thì không thể ngừng, đây chính là ngày biểu huynh hắn kết hôn đấy! Huống chi cô mẫu chỉ bảo hắn mang tân nương trở về, vậy nên sống chết của Kiến An hầu có liên quan gì đến hắn đâu chứ?
"Dương, Dương đại nhân..." Nghiêm Bồi Luân cố gắng trấn định, ông ta nỗ lực cầu cứu Lý Gia Hằng nhưng lại phát hiện đối phương đang cúi đầu sửa sang quần áo.
Dương Hàm lạnh lùng nói: "Nghi nhi đâu?"
Nghiêm Bồi Luân run rẩy vươn ngón tay chỉ vào bên trong cửa phủ, trả lời: "Đang, ở bên trong."
Dương Hàm thu đao, giọng nói lạnh lùng: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Nghi Nhi, không nên thấy máu. Nhưng từ nay về sau, Dương Hàm ta và Nghiêm gia ngươi không đội trời chung."
Dứt lời, ông quay người nói với bốn người cận vệ đi theo: "Các ngươi đợi ở bên ngoài."
"Rõ!" Chỉ có bốn người, nhưng hô lên lại có khí khí vô cùng.
Sau đó, Dương Hàm không để ý tới Nghiêm Bồi Luân, cất bước đi vào cửa phủ. Đày tớ Nghiêm phủ muốn đi cản, nhưng lại bị sát khí trên người ông dọa không dám làm gì.
Lý Gia Hằng nhìn bóng lưng của ông, nghĩ đến lời cô mẫu từng nói trước đó, trong lòng hơi động. Người này thật đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, Vân Huy Tướng quân mất tích mấy tháng lại đột nhiên xuất hiện đúng vào thời điểm này.
Khi nhìn khuôn mặt như màu vàng đất của Nghiêm Bồi Luân, trong lòng Lý Gia Hằng cười lạnh. Mặc dù hắn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu rõ những chuyện trong triều kia. Đường đường là Vân Huy Tướng quân mất tích mấy tháng, lại đột nhiên xuất hiện, tất nhiên là nhận được việc quan trọng cần phải làm. Đáng tiếc Nghiêm Bồi Luân này lại cho rằng cô cháu gái của ông đã không có ai để dựa vào nên tuỳ tiện đưa người đi xung hỉ.
Bây giờ cậu ruột người ta đã trở về, cũng không biết Nghiêm Bồi Luân sẽ hối hận về quyết định đã làm hay không?
--------------------------------------------------------------------
Lời của editor: Mọi người ơi mọi người ơi! Hãy tặng bông và comment để ủng hộ tinh thần của editor nhé