Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn - Chương 83
Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn
Chương 83: Hiểu rõ anh ấy thêm một chút
Editor: Nơ
Sau khi chia sẻ, Hình U từ tốn nhấn vào xem thử, nhưng thông báo hiện lên có hơi sai sai.
Số lượng bình luận tăng lên chóng mặt, nhưng nội dung không phải là chúc phúc, mà là... Một màn hình đầy dấu chấm hỏi!
[Tình huống này là sao đâyyy?]
[Thông báo chính thức về giấy chứng nhận kết hôn...]
[Hái ngôi sao, hái mặt trăng]
[Thao tác này của "Người nhiều mưu trí" là có nghĩa gì vậy?]
Fan hâm mộ đều biết rằng Hình U có tài khoản chứng nhận chính thức, Minh Trầm dùng tài khoản Official để đăng thông báo chính thức, vậy thì người đáp lại chắc hẳn là Hình U, nhưng hiện tại, fan hâm mộ kỳ cựu của Minh Trầm là "Người nhiều mưu trí" lại chia sẻ bài đăng này, gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.
Mọi người thi nhau bàn luận, cho đến khi một bài đăng có tên là "Sự thật chỉ có một" xuất hiện như một vị thần.
Trước đây, "Người nhiều mưu trí" còn được gọi là 'Tinh Tinh", là một fan hâm mộ kỳ cựu của Minh Trầm trên siêu thoại, chi tiền hào phóng, thường xuyên tổ chức give away tặng fan-goods, và chưa bao giờ bỏ lỡ một buổi concert nào của Minh Trầm."
Như mọi người đã biết, tên tiếng Anh của Hình U là Stella, và biệt danh của cô là Tinh Tinh.
Lúc cô về nước không có tài khoản chứng nhận thì không có nghĩa là không có Weibo, trường hợp này rất có khả năng là đăng ký acc clone. Nếu chỉ nhìn một phía, không ai nghĩ rằng "Người nhiều mưu trí" và Hình U có liên quan đến nhau, cho đến khi thông báo chính thức này được chia sẻ lại.
Lúc dân hóng chuyện nhấn vào, bài đăng được chia sẻ đã bị xóa, nhưng chuyện này không làm khó được bọn họ, vẫn có cư dân mạng nhanh tay chụp màn hình lại.
#Thông báo chính thức của Nam Trầm Bắc U#
#Sốc! Hình U bị lộ bí mật#
#Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư#
# Những câu chuyện phải được kể của ngôi sao lớn và nhà âm nhạc#
Mà giờ phút này, người nhất thời quên đổi tài khoản nên lỡ tay chia sẻ là Hình U đang nằm im trên giường, đôi mắt ngơ ngác nhìn trần nhà chằm chằm: "Hiện tại chuyển nhà lên sao hỏa còn kịp không?"
Minh Trầm xoay điện thoại giữa các ngón tay: "Để anh liên hệ nhân viên khoa học kỹ thuật hỏi giúp em một chút."
"..." Hình U che mặt, không muốn đối mặt với những chuyện tiếp theo, khô khốc nói: "Nếu anh đăng bài Weibo vào giờ khác thì em sẽ không quên đổi tài khoản."
"Cái này mà cũng trách anh?" Minh Trầm tức cười, không muốn nhận lỗi này.
Như thường lệ, sau khi Hình U đi xem concert về, cô sẽ chia sẻ những hình ảnh tại khán phòng ngay ngày hôm đó, cũng sẽ tổ chức give-away nho nhỏ, các fan hâm mộ quen thuộc đều ngồi xổm chờ phúc lợi, vì vậy acc clone này rất được chú ý.
Nhưng mà lúc nãy, sau khi đăng ảnh chụp thì cô đặt điện thoại sang một bên, sau đó nữa là thuận tay cầm lên chia sẻ, đợi bản thân nhận ra thì đã quá muộn.
[Cùng anh lớn lên với nhiều thân phận khác nhau, đây là loại tình yêu thần tiên gì dzậyyy]
[Thừa nhận đi, người nhiều mưu trí kia]
[CP của tui trở thành sự thật là đời này tui mãn nguyện lắm rồi, nhưng đằng này còn nhận được bất ngờ lớn như vậy!]
[Cảm ơn, vì câu chuyện này mà tui cười sáng đêm khỏi ngủ]
Cư dân mạng rất nhạy bén, chỉ cần một biến động nhỏ là có thể tập hợp ra chiến trường trong nháy mắt, phát hiện manh mối là có thể tìm ra nguồn gốc, tìm được căn nguyên, chuyện Hình U bị lộ bí mật đã chắc như đinh đóng cột.
Không chỉ có fan hâm mộ truy hỏi, mà ngay cả vòng bạn bè cũng bùng nổ.
Khương Ngải Chanh, Tưởng Tử Dục, Tô Mông Mông, Phó Diệc Bạch, vân vân và mây mây. Giao diện thông báo toàn là chấm đỏ, nhìn thoáng qua thì tất cả đều có liên quan đến Weibo, Hình U giả chết coi như không nhìn thấy.
Không chỉ vậy, nhóm chat mà cô tham gia bằng tài khoản chim cánh cụt cũng bị tag điên cuồng, tin nhắn riêng từ hội trưởng lên tận 99+, có thể thấy được tin tức "bóc trần acc clone" này gây sốc cỡ nào.
Hoặc là nói, nó nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến mọi người bất ngờ ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa.
"Tinh Tinh, cậu thật sự là người đó sao?"
"Đêm nay tôi gặp được Hình U..."
"Cậu thật sự là cô ấy sao?"
"Aaaaaaa!"
"..."
"Xin lỗi nha, tôi nói năng có hơi có hơi lộn xộn."
Hội trưởng lẩm bẩm một mình ở trước màn hình, chuyển từ nghi ngờ sang khẳng định, thậm chí cuối cùng còn chủ động đảm bảo với cô rằng sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin thật của cô cho người khác.
Đối mặt với một hội trưởng nhiệt tình lại quan tâm như thế, tất cả những gì Hình U có thể nói cũng chỉ là: "Cảm ơn cậu."
Cô cảm ơn hội trưởng vì tất cả mọi thứ.
Hai người tán gẫu vài câu, hội trưởng vẫn luôn kiềm chế. Hình U biết rằng hiện tại nói gì thì cũng không giữ được trạng thái như lúc trước, nên chỉ có thể tiếp lời hội trưởng, trả lời một số vấn đề mà cô ấy tò mò.
Hội trưởng giữ bí mật trong sự vui vẻ thỏa mãn, nhìn nhóm chat đang thảo luận sôi nổi, giấu nhẹm công lao cùng danh vọng.
Hình U lướt xuống chút nữa, phát hiện Đao Đao trong nhóm chat cũng nhắn tin riêng với cô, nội dung là ảnh chụp màn hình ảnh đại diện, hỏi cô có biết không?
Hình đại diện đó đúng là tài khoản mà cô từng dùng để che giấu danh tính với Đao Đao, lúc này cô mới nhớ ra đã lâu không đăng nhập tài khoản đó, Đao Đao đã nhận ra thân phận của cô từ "mái tóc tím đen" vào năm ngoái, cô gái này là một người thích nói chuyện phiếm, một cô gái gần như không thể giữ kín miệng lại luôn bảo vệ bí mật cho cô, một chữ cũng không nói ra.
Hình U xoay người vỗ nhẹ bả vai Minh Trầm: "Anh may mắn lắm đấy."
Quả nhiên, Minh Trầm lộ ra ánh mắt khó hiểu, Hình U mỉm cười bổ sung: "Gặp được một nhóm fan hâm mộ vừa tốt bụng lại đáng yêu."
Sau cùng, Hình U trực tiếp dùng tài khoản có chứng nhận để công khai ảnh giấy chứng nhận kết hôn và tag tên Minh Trầm vào, câu nói "Đã hái được mặt trăng" trong bài viết cũng giống hệt "Người nhiều mưu trí", coi như là ngầm trả lời suy đoán của cư dân mạng.
Trong khoảng thời gian đó, Nam Trầm Bắc U đã nằm trên hot search khá lâu, chuyện tình của hai người họ quả thật là một ví dụ hoàn hảo có thể viết thành tiểu thuyết.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng đến Viện điều dưỡng để thăm Mạnh Tư Uẩn.
Bệnh viện đã đưa thiết bị điều trị vào, nửa năm qua dần dần có kết quả, tình trạng của Mạnh Tư Uẩn gần như đã ổn định, có thể giao tiếp bình thường lâu hơn, rất ít phát sinh tình huống bất ngờ.
Mặc dù Minh Trầm vẫn không có cách nào vứt bỏ khúc mắc để chung sống hòa thuận với mẹ của mình, nhưng ít ra, cuối cùng anh cũng có thể có một sinh nhật yên bình trong năm nay.
"Nghe bác sĩ nói, năm nay mẹ không còn đến phòng Đàn nữa." Trên đường về nhà, Hình U nắm tay Minh Trầm, giống như lơ đãng nhắc đến chuyện này.
Động tác của Minh Trầm hơi khựng lại, ngay sau đó trở lại bình thường: "Ừm."
Hình U nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh, nghĩ thầm, chắc hẳn năm nay anh sẽ không đau buồn nữa.
*
Sinh nhật của Hình U cách Minh Trầm không xa, là hai tháng sau. Những năm trước cô ở nước ngoài nên rất ít cơ hội về nước ăn mừng sinh nhật, năm nay có được lượng fan hâm mộ đông đảo, chưa gì đã náo nhiệt.
Vào ngày sinh nhật của mình, Hình U đã đăng một video kéo violin tại nhà để bày tỏ lòng biết ơn đối với những fan hâm mộ đã theo dõi cô trong suốt thời gian dài, một nửa khu bình luận là chúc mừng sinh nhật cô, còn một nửa là chú ý đến tình cảm giữa cô và Minh Trầm.
Lúc nhỏ cùng nhau hợp tấu đã bắt đầu mong trưởng thành, trưởng thành lại bắt đầu mong tình yêu, tình yêu lại bắt đầu mong kết hôn, kết hôn rồi lại bắt đầu sinh con...
Và cả, một hôn lễ.
Váy cưới của Hình U được thiết kế riêng, vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, thời gian tổ chức hôn lễ được ấn định vào tháng 5 năm sau, khi đó thời tiết ấm áp, ánh nắng dễ chịu, rất thích hợp tổ chức hôn lễ lãng mạn.
Tuy nhiên, trước mắt vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Vào ngày đầu năm mới, Hình U và Minh Trầm về nhà ông nội, chỉ sau một hai năm, ông cụ dường như già đi rất nhiều, thời gian trôi qua đã thay đổi diện mạo của họ, Hình U bớt chút thời gian ở chơi với ông nội mấy ngày.
"Bây giờ không cần lo lắng cho cháu nữa, chỉ là anh hai cháu..." Ông nội Hình ngồi xuống băng ghế, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, đôi mắt thăng trầm chất chứa sự quan tâm dành cho đám cháu: "Nghe nói nó sắp chuyển đơn vị, cũng không biết sau này gần hơn hay xa hơn."
Sau khi trở về từ Nghi Bắc, Hình U bắt đầu ưu sầu.
Cô có thể chi tiền làm mọi thứ, nhưng lại không có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của ông nội.
Đôi chân là của Hình Nhận, cô cũng không thể trói anh trai mình mang về đây?
Năm mới đến gần, Minh Trầm bận rộn với công việc, cả ngày ở trên máy bay bay tới bay lui, Hình U chỉ có thể tìm em gái nhỏ tâm sự.
Tô Mông Mông tốt nghiệp nửa năm trước, thành lập studio riêng ở Ninh Thành, càng ngày càng có nhiều người chấp nhận Hán Phục, Tô Mông Mông chọn chuyên về lĩnh vực thiết kế này, tên tuổi của cửa hàng cũng ngày càng trở nên nổi tiếng.
Trước đó, bởi vì tính khí nóng nảy nhất thời mà cãi nhau ầm ĩ cả ngày với Phó Diệc Bạch, thế nhưng cũng không chia tay, Phó Diệc Bạch cũng bắt đầu chuyển mình, có lẽ bọn họ sẽ đi đến một kết thúc tốt đẹp.
Tô Mông Mông vẫn còn giữ liên lạc với Liễu Thanh Vận, một người thiết kế Hán Phục, còn người kia thiết kế sườn xám theo yêu cầu, ở góc độ nào đó thì cũng có tiếng nói chung.
Khi Hình U đến nơi làm việc của Tô Mông Mông thì có gặp qua Liễu Thanh Vận, trùng hợp lúc đó bài hát của Ôn Tuấn được phát trong cửa hàng, giọng hát quen thuộc chiếm lấy toàn bộ không gian, sắc mặt Liễu Thanh Vận lãnh đạm.
Cô ấy nói rằng, giấc mơ của mình đã được thực hiện trong hai tuần tham gia chương trình, nên khi nhìn thấy người đó, cô ấy hoàn toàn buông bỏ chấp niệm.
Ôn Tuấn trở nên nổi tiếng nhờ "Tình yêu phi khoa học" cũng đã làm việc rất chăm chỉ trong những năm gần đây, phát hành album và lưu diễn. Sự việc lúc trước anh ta theo đuổi Hạ Úy Lam đã bị người ta lãng quên, thậm chí hầu hết mọi người đều đoán rằng đó chỉ là kịch bản.
Còn Hạ Úy Lam, người từng ra mắt với ngoại hình và thiết lập ngây thơ trong sáng, trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp đã làm ra một số chuyện chẳng mấy tốt đẹp, ván bài tốt bị cô ta đánh đến nát nhừ.
Tiểu Kỳ trở thành siêu mẫu.
Sau khi Chu Hủ Sinh và Triệu Hội Thanh quay lại với nhau, tình cảm giữa họ rất ổn định, người trong nhà thúc giục bọn họ kết hôn.
Sự nghiệp của Hứa Hàn Thiên đang từng bước thăng hoa, nhưng nghe thầy cô Mẫn nói, người nhà đều đang lo lắng cho chuyện trọng đại của anh ta. Dáng vẻ muốn sống chớ lại gần của Hứa Hàn Hiên thật sự là không biết sẽ thích một cô gái như thế nào.
Nói đến đây, người trẻ tuổi như Hình U thật ra có chủ đề chung không bao giờ cạn với người cô lớn hơn mình mấy chục tuổi.
Cô Mẫn lo lắng cho cháu ngoại trai của mình, còn cô lo lắng cho anh trai nhà mình.
Hứa Hàn Thiên là tảng băng, còn Hình Nhận là khúc gỗ, cả hai đều có năng lực cá nhân rất tốt, nhưng đối với con gái mà nói, chẳng phải đều giống như "đầu gỗ" ở phương diện tình cảm sao?
"Hình Nhận giống đầu gỗ chỗ nào?"
Khương Ngải Chanh đang nằm trên giường hưởng thụ sự mát xa, không ngần ngại phản bác lại nhận thức của Hình U.
Cả hai hẹn nhau đi mát xa thư giãn, nói chuyện rôm rả về những điều này, Hình U không ngờ người có tiêu chuẩn cao như Khương Ngải Chanh lại cảm thấy Hình Nhận không phải đầu gỗ.
"Cậu chỉ mới quen anh ấy được hai tháng, liền cảm thấy anh ấy không phải đầu gỗ?" Khi đó, cô đang dẫn dắt và diễn tập trong một đoàn nghệ thuật, cho nên đã nhờ Hình Nhận bảo vệ Khương Ngải Chanh, cũng không biết rõ quá trình ở chung của hai người, chỉ biết rằng đã bắt được kẻ theo dõi biếи ŧɦái trong mấy ngày ngắn ngủi.
Khương Ngải Chanh liệt kê từng cái một: "Anh trai của cậu biết bảo vệ người khác, biết nói những lời dễ nghe, và còn rất cẩn thận."
"Nghe cậu nói như vậy, quả thật cũng khá đúng, nhưng anh ấy không biết yêu đương, càng không biết nói chuyện với con gái." Nếu không thì các cuộc trò chuyện trước đó cũng sẽ không kết thúc trong vòng chưa đầy năm phút, năm ngoái đã đạt kỷ lục mới, chưa đầy ba phút.
"Mình cảm thấy anh ấy khá giỏi ấy chứ." Khương Ngải Chanh hơi bĩu môi, lẩm bẩm nói.
Giọng nói quá nhỏ, Hình U không nghe rõ, cô hỏi lại: "Cái gì?"
"Không, không có gì." Khương Ngải Chanh lừa cho qua chuyện, "Ý cậu là, thời gian mình quen biết anh ấy chưa đủ lâu, cho nên chỉ nhìn thấy ưu điểm của anh ấy?"
"Haha, có lẽ vậy." Nhắc đến anh trai nhà mình, Hình U vẫn giữ mặt mũi cho anh ấy, "Nhưng chuyện anh trai mình không biết yêu đương cũng không tính là khuyết điểm, chỉ là thiếu kinh nghiệm."
"Ồ."
Khương Ngải Chanh nghĩ thầm: Không có kinh nghiệm mà đã như vậy, nếu có thì chắc hẳn sẽ hơn thế nữa.
"Vậy anh trai cậu có về nhà ăn tết không? Để mình hiểu rõ anh ấy thêm chút nữa?"
"Không biết, mình cũng rất ít liên lạc với anh ấy." Kỷ luật quân đội có quy định, nếu ai nhớ người nhà thì chỉ được gọi điện một lần, thời gian không nhiều.
Khương Ngải Chanh ậm ừ hai tiếng, nằm trên giường cầm điện thoại, lịch sử trò chuyện là hai tháng trước. Tin nhắn không nhiều lắm, phía trên là bức ảnh Hình U đang thử váy cưới vào tháng 10, là cô chụp rồi gửi cho Hình Nhận.
Lịch sử trò chuyện bằng tin nhắn của bọn họ không nhiều, phần lớn đều là liên lạc qua điện thoại, nhưng đã hai tháng kể từ lần liên lạc cuối cùng.
Hình Nhận nói rằng anh nhận được một nhiệm vụ mới, thời gian dài sau đó không có cách nào liên lạc được, cô cũng không dám tùy tiện tìm anh. Có lẽ là vì đọc quá nhiều kịch bản máu chó, nên cô sợ mình gọi điện sẽ làm hỏng chuyện.
Năm mới đến, ba mẹ Hình trở về đoàn viên với ông nội, Hình U và Minh Trầm cũng có mặt. Người lớn tuổi mệt mỏi đi ngủ sớm, chỉ còn đôi trẻ đợi đến 12 giờ, cùng nhau đốt viên pháo hoa đầu tiên đón mừng năm mới.
Chiêu Chiêu nhà hàng xóm mặc áo khoác len màu đỏ chạy vào sân, trên đầu buộc hai quả bông cùng màu, gương mặt cô bé tràn ngập niềm vui, nhảy nhót xin hai người pháo hoa.
Hình U tìm thấy pháo hoa cầm tay (nhang xẹt – pháo hoa que) trong hộp pháo hoa, Chiêu Chiêu rất thích chúng, sau khi chọn một vài que có hình trái tim, Minh Trầm giúp cô bé đốt lên, hai lớn một nhỏ hiếm khi có dịp trải nghiệm trò chơi tuổi thơ.
Sau đó nữa, Minh Trầm đã cập nhật một bài đăng trên Weibo vào ngày đầu tiên của năm mới, bức ảnh kèm theo là một cảnh đêm mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ đang múa may que pháo hoa rực rỡ hình ngôi sao ở trong tay, mỉm cười với ống kính.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Ngoại trừ Hình U thì sẽ không có đáp án thứ hai.
Hôm sau, Hình U và Minh Trầm đến nhà bác cả chúc Tết, nhà cũ của nhà họ Minh vẫn còn giữ căn phòng mà Minh Trầm đã ở lúc nhỏ. Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, có thể nhìn ra được có người thường xuyên dọn dẹp.
Hầu như không có bổ sung đồ đạc mới vào đây, tất cả những gì còn lưu lại đều là dấu vết của quá khứ, một vài quyển sách và đồ vật mà anh đã dùng trước đó.
Minh Trầm tìm thấy một cuốn album ảnh trong ngăn kéo, ngoại trừ người thân trong nhà họ Minh thì đa số ảnh chụp bên trong đều là Hình U.
Những bức ảnh thời thơ ấu đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Hình U, cô lật từng trang một để xem lại, nhìn thấy một bức ảnh ba người.
Cô và Minh Trầm, còn có Hình Nhận.
Khi đó, Hình Nhận cao hơn bọn họ rất nhiều, hai chàng trai một trái một phải, còn Hình U đứng ở giữa với quả cam trên tay. Tư thế của Hình Nhận thẳng tắp, giống như phạt đứng trong huấn luyện quân sự, còn Minh Trầm thì hoàn toàn trái ngược, thừa dịp Hình U mỉm cười với ống kính, anh đã giơ hai tay lên đầu cô để tạo dáng kỳ lạ.
Hình U thực sự không nhớ: "Bức ảnh này được chụp khi nào vậy anh?"
Minh Trầm không chút do dự nói: "Em có thể lấy ra xem, mặt sau có thời gian."
Hình U lấy bức ảnh ra, lật xem thời gian, sau đó tính tuổi trong đầu. Năm đó, cô và Minh Trầm mới tám tuổi.
Hình U lấy điện thoại chụp lại bức ảnh này: "Đây là bằng chứng anh bắt nạt em hồi nhỏ!"
Minh Trầm đi dạo căn phòng một vòng, nghe cô nói vậy thì xoay người: "Cái này mà cũng coi là bắt nạt?"
"Hứ." Hình U nhận định như vậy, không tranh luận với anh.
Minh Trầm bước đến chỗ cô, thừa dịp Hình U lật sang trang tiếp theo thì nhéo một cái vào eo cô, Hình U không hề phòng bị, cơ thể mẫn cảm mà sợ hãi kêu lên một tiếng, vô cùng yếu ớt.
Người đàn ông cười đắc thắng, vòng tay ôm cô, sửa lại cho đúng: "Lúc này mới gọi là bắt nạt."
Nếu không phải có ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ, thì suýt chút nữa hai người đã chiến nhau ngay tại phòng.
Qua mấy ngày sau, Hình U nhìn thấy bức ảnh này trên điện thoại của mình, chợt nhớ ra cách đây không lâu còn cùng Khương Ngải Chanh trêu chọc anh trai, vì vậy cô liền cắt hình chính mình và Minh Trầm ra, sau đó gửi cho Khương Ngải Chanh: "Nhìn đi, có phải rất "trai thẳng" không!"
*Câu này của Hình U mang hai nghĩa: Một nghĩa là dáng đứng rất thẳng, nghĩa còn lại là trai thẳng (trai đầu gỗ, EQ thấp)
Khương Ngải Chanh: "..."
Tư thế đứng của Hình Nhận ở trong bức ảnh quả thật rất thẳng.
Cái Tết này, Hình Nhận không về.
Vừa qua Tết Âm lịch hai ngày, Khương Ngải Chanh đang nằm ườn ở nhà bị mẹ kéo ra khỏi chăn, cho đến khi vào bàn ăn, cô mới có thể nghe thấy sự sắp xếp của ba mẹ.
"Coi mắt?"
Khương Ngải Chanh khẽ nhếch miệng, đột nhiên cảm thấy bánh trôi trong bát không còn thơm nữa.
Cô cố gắng đưa ra lý lẽ, định bụng đẩy chuyện này sang một bên, nhưng lần này mẹ Khương không chịu buông tha: "Mấy năm nay đều để mặc con, con nói không muốn yêu đương thì không yêu đương, con nói không muốn coi mắt thì không ép con coi mắt, nhưng lần này không được."
Khương Ngải Chanh phản bác: "Lúc trước có thể, tại sao lần này lại không?"
Mẹ Khương thu tay về: "Con không có người mình thích, lại không muốn gặp người mới, thật sự muốn độc thân cả đời sao?"
Khương Ngải Chanh thở dài: "Mẹ à, những lời này của mẹ không đúng, con mới hai mươi mấy tuổi thôi, không đến mức như vậy."
Mẹ Khương đập bàn: "Là 27 tuổi, chín bỏ làm mười thì cũng 30 rồi."
Khương Ngải Chanh hung hăng cắn một miếng bánh trôi: "Tuổi của con gái sao có thể tính như vậy!"
Đường đường là một sao nữ mà phải đi coi mắt, truyền ra ngoài cũng quá mất mặt.
Khương Ngải Chanh không chịu ra cửa, mẹ Khương lại bắt đầu bài ca tình cảm, nói rằng phụ huynh bên kia là bạn cũ của bà ấy: "Con coi như đi thăm một người bạn với mẹ đi, được không?"
Thái độ của mẹ dịu đi, Khương Ngải Chanh cuối cùng cũng không chịu được nữa, đồng ý đi cùng bà ấy một chuyến: "Chỉ lần này thôi, con nói trước, đến lúc đó mẹ đừng hy vọng con nói chuyện phiếm với người ta."
Mẹ Khương muốn nói rồi lại thôi, cũng may là con gái chịu đi ra ngoài, vì vậy bà ấy đồng ý cho có lệ.
Cùng ngày hôm đó, Khương Ngải Chanh được gặp bạn cũ của mẹ và một người đàn ông hiền lành, mẹ cô không ngừng nói lời hoa mỹ ở bên tai cô, nhưng Khương Ngải Chanh hoàn toàn không nghe lọt, chỉ nhớ người nọ là con rùa biển, cái gì mà tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai rộng mở.
Mặc dù cô đã cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, nhưng đối phương vẫn tìm cơ hội để bắt chuyện với cô: "Em Khương, em thường thích làm gì?"
Khương Ngải Chanh khều ly nước, lời ít ý nhiều: "Đóng phim."
"Tôi biết em là diễn viên, ý tôi là hỏi sở thích của em." Người đàn ông không mấy để ý đến giới giải trí, suốt ngày vùi đầu học tập, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Khương Ngải Chanh không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: "Sở thích của tôi là đóng phim."
"Vậy ngoài quay phim thì còn gì nữa?"
"Ngủ."
"Hả?" Người đàn ông thắc mắc.
"Ừa." Khương Ngải Chanh giả vờ không hiểu.
Tóm lại, không có ham muốn tán gẫu.
Khương Ngải Chanh lấy lý do hít thở không khí để đi ra ngoài, phòng riêng này không phải khuất sau cánh cửa an toàn, mà là lan can hướng ra đại sảnh tầng dưới.
Khương Ngải Chanh dựa vào lan can nhìn xuống, một bóng người quen thuộc chợt lướt qua trước mắt cô.
Bóng lưng màu xanh lục quân đội, dáng đứng vững vàng thẳng tắp, tư thế đi bộ cũng không giống với người khác.
Cô nhanh chóng lấy chiếc còi trong túi xách ra, đặt ở trước môi rồi thổi lên.
Trong đại sảnh có người tò mò quay đầu lại, không biết là âm thanh từ đâu phát ra, chỉ nhìn thoáng một cái rồi không quan tâm nữa. Nhưng chỉ có bóng lưng đó là nắm bắt chính xác nơi phát ra tiếng còi, người nọ dừng chân một lát rồi mới rời đi.
Khoảng cách ngày càng xa, tuy rằng không có giao lưu với người đó, nhưng Khương Ngải Chanh biết rõ là ai.
Mặc dù không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng cô khẳng định mình đã nhìn thấy anh trong dịp Tết này!
Khương Ngải Chanh trở lại phòng riêng, mẹ Khương liếc mắt một cái là đã nhìn ra tâm trạng của con gái đã tốt lên: "Chanh tử, con cười gì vậy?"
"Có ạ?" Khương Ngải Chanh ngẫm nghĩ bản thân là một diễn viên nhưng lại không giấu được biểu cảm của mình, cô tìm đại một lý do, "Bầu không khí bên ngoài khá tốt."
Mẹ Khương không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng lại có cảm xúc khác.
Vừa rồi ở trong phòng cũng không có lấy một nụ cười tươi, nụ cười mà cô thể hiện ra ngoài tuy lễ phép nhưng trông có vẻ xa cách, nhưng lúc này lại là một nụ cười chân thành, tuy rằng rất ngắn, nhưng bà ấy chỉ cần nhìn qua là đã phân biệt được.
Sau sự việc này, mẹ Khương không còn tìm cớ bảo con gái đi gặp người khác, mà chỉ thỉnh thoảng nhắc vài ba câu rồi không nói nữa.
Có mấy lần Khương Ngải Chanh cho rằng sẽ bị thúc giục, nhưng mẹ chỉ đơn giản là quan tâm, không có ý gì khác.
Cô không biết tại sao ba mẹ đột nhiên không nhắc đến chuyện yêu đương nữa, nhưng quả thật trong lòng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sau Tết, thời gian tổ chức hôn lễ của Hình U và Minh Trầm cũng sắp diễn ra.
Bạn bè lần lượt nhận được thiệp mời đám cưới của hai người, khi mở ra hoàn toàn là chữ viết tay, điều đó cho thấy họ đã cất công như thế nào.
Hôn lễ cần có phù dâu, Khương Ngải Chanh ung dung đảm nhận vị trí, Tô Mông Mông mạnh dạng đề cử chính mình, còn có Triệu Hội Thanh, quyết định được ba người.
Về phía đàn trai, Tưởng Tủ Dục sẽ không vắng mặt, Phó Diệc Bạch cũng học theo Tô Mông Mông tự đề cử bản thân làm phù rể, và cả người từng được coi là kẻ thù giả, mối tình đầu của vợ chưa cưới trong sáu năm là Chu Hủ Sinh.
Lần tổ chức hôn lễ này, không chỉ có họ hàng, bạn bè trong nước mà một số người nổi tiếng trong giới giải trí cũng được mời. Trong đó, không thể thiếu những giáo viên âm nhạc mà Hình U và Minh Trầm từng học qua, còn có gia đình thầy Mẫn mà Hình U quen biết ở hiện tại.
Claire, bạn cùng phòng đã làm bạn với cô trong sáu năm ở nước ngoài lần đầu tiên đến Trung Quốc chính là để tham dự hôn lễ của bạn mình.
"Stella." Gặp mặt Claire, Hình U nhận được một cái ôm nhiệt tình.
Tính cách của Claire hòa đồng, tràn ngập tò mò về mọi thứ ở đây, hiện tại tiếng Trung của cô ấy đã tiến bộ hơn rất nhiều, giao tiếp vài câu đơn giản không có vấn đề gì. Cộng thêm công cụ giúp giao tiếp phức tạp, về cơ bản là không có trở ngại nào.
Theo như lời hứa trước đó, Hình U sẽ đưa cô ấy đi chơi khắp nơi trong ba ngày.
Claire hỏi khi nào cô ấy có thể gặp M tiên sinh, cô ấy vô cùng tò mò về Minh Trầm sau khi biết câu chuyện xưa của "Nam Trầm Bắc U".
Khi đi ngang qua trung tâm mua sắm, Hình U chỉ vào tấm áp phích trên tường: "Đây, M tiên sinh mà cậu muốn gặp ở chỗ này."
Thật không may, khi Claire đến Ninh Thành cũng là lúc Minh Trầm ra ngoài quay phim, anh hứa sẽ trở về trước hôn lễ hai ngày, cho nên Claire vẫn chưa gặp được người thật ở ngoài.
Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn cản Claire tiếp xúc với văn hóa trong nước, cô ấy học được một số câu ở trên mạng, phát hiện nó giống với nội dung trong thiệp chúc mừng mà M tiên sinh gửi cho Hình U, còn phấn khích chia sẻ cho Hình U cùng xem.
Claire trêu chọc cô: "Cậu có, còn mình thì không."
Suốt sáu năm trời, chỉ có Hình U nhận được thiệp chúc mừng bằng tiếng Trung do chính tay M tiên sinh viết, còn Claire thì không có.
Sau khi nhận ra, Claire lắp bắp nói ra một câu bằng tiếng Trung: "Đây là, lời chúc tốt đẹp nhất, của hai người."
Mặc dù diễn đạt câu chưa hoàn chỉnh, nhưng Hình U có thể hiểu được ý của cô ấy.
Claire muốn nói rằng, những tấm thiệp mà Minh Trầm từng viết cho cô là tất cả những lời chúc tốt đẹp nhất dành cho cô.
*
Đầu tháng 5, hôn lễ được nhiều người mong đợi cuối cùng cũng chính thức diễn ra.
Hôn lễ này được tổ chức ngoài trời, cơn thổi nhè nhẹ qua tấm màng mỏng, cây cối xanh tươi và dây leo quấn lấy nhau, khung cảnh hôn lễ theo phong cách thiên nhiên nhẹ nhàng, ngay cả ánh mặt trời cũng tỏa ra hơi thở lãng mạn.
"Nếu như hôn lễ bắt đầu mà anh còn chưa đến, thì sau này đừng nghĩ tới việc em sẽ gọi anh là anh hai!" Trợ lý Ôn được ông chủ sắp xếp chăm sóc cô dâu, một lần nữa nghe thấy lời đe dọa tương tự của Hình U, không cần đoán cũng biết, cô đang nói chuyện điện thoại với Hình Nhận.
Tháng trước, Hình Nhận đã hứa sẽ trở về tham dự hôn lễ của em gái mình, Hình U trông ngóng mỗi ngày, nhưng bây giờ hôn lễ sắp bắt đầu mà vẫn không thấy Hình Nhận đâu.
Cô lại nói "những lời tàn nhẫn" đó, đe dọa thành công người anh trai yêu thương em gái là Hình Nhận.
Dàn phù dâu đã đến cùng nhau, đang đợi Hình U trang điểm.
Ba người phụ nữ một vở kịch, ba phù dâu và một cô dâu, Trợ lý Ôn lập tức bị đuổi ra ngoài.
Các cô cần bàn bạc chiến lược, sợ trợ lý Ôn tiết lộ bí mật.
Trợ lý Ôn bị nhốt bên ngoài phòng thay đồ, sờ sờ mũi, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ông chủ:【Anh à, em bị các chị ấy đuổi ra ngoài rồi.】
Kết quả này thật sự nằm trong dự đoán của Minh Trầm.
Hình U dường như có sức hút tự nhiên với những người bạn có tính cách cởi mở, Khương Ngải Chanh xem như là quen thuộc, từ trước đến nay luôn thích gây khó dễ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này,
Tô Mông Mông cũng không phải dạng vừa, về phần Triệu Hội Thanh, anh không hiểu biết nhiều, nhưng theo như Chu Hủ Sinh nói, Triệu Hội Thanh là nhà biên kịch nên đầu óc rất phong phú.
Quả nhiên, khi Minh Trầm đưa phù rể đến đón dâu, ba cánh cửa đều bị đóng chặt.
Triệu Hội Thanh đang canh giữ cánh cửa đầu tiên, muốn kiểm tra tài năng của bọn họ, học cổ nhân làm thơ.
Không được niệm thơ có sẵn, Triệu Hội Thanh sẽ trực tiếp cầm điện thoại lên Baidu kiểm chứng, cần phải qua cửa ải đầu tiên, nhưng Triệu Hội Thanh cứ nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không được dùng điện thoại cầu cứu thế giới bên ngoài. Mọi người vắt óc suy nghĩ, miễn cưỡng qua cửa.
Tô Mông Mông canh giữ cánh cửa thứ hai, muốn kiểm tra thể lực của bọn họ.
Khi Minh Trầm chuẩn bị xắn tay áo, Tô Mông Mông đã giơ tay ngăn cản: "Ấy, chú rể không cần làm."
Tưởng Tử Dục trợn tròn hai mắt: "Cậu ấy là người kết hôn, tại sao không cần?"
Tô Mông Mông đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý: "Câu nói này của anh rất đúng, hôm nay anh ấy kết hôn, đương nhiên phải đẹp trai rồi, nếu không thì làm sao xứng với cô dâu xinh đẹp của chúng ta."
Chơi thì chơi, nhưng các cô đều biết chừng mực, sẽ không phá hư tiến trình hôn lễ của chị em tốt.
Khương Ngải Chanh canh giữ cánh cửa thứ ba, bốn người đàn ông hoàn toàn lên tinh thần chuẩn bị nghênh chiến, kết quả là đối phương có nước đi khó lường, chỉ cần thu bao lì xì.
"Chúng ta là những người văn minh, không dùng sức mạnh đối phó."
"Được."
Không cần động não cũng không cần hao tốn thể lực, đối với bọn họ mà nói, phát bao lì xì cũng giống như việc đi thi mà được mở sách, Tưởng Tử Dục lấy toàn bộ bao lì xì ra.
Cánh cửa có một khe hở, các bao lì xì lần lượt được ném vào, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh.
"Vẫn không đủ?"
"Không đủ."
Tiếp tục ném.
"Được chưa?"
"Chưa được."
Bọn họ không thiếu tiền, nhưng số lượng bao lì xì có hạn, thấy bao lì xì sắp hết nhưng vẫn không chịu buông tha, mấy người đàn ông giao tiếp bằng ánh mắt, chuẩn bị xông vào.
Người bên trong giống như đã đoán trước được điều đó, vì vậy lúc mở cửa ra thì không thấy bóng dáng của cô dâu, thậm chí cũng không biết Khương Ngải Chanh đã ra khỏi cửa từ lúc nào.
"Biết ngay là không đơn giản như vậy."
Bọn họ đoán rằng cả hai đi ra ngoài bằng một cánh cửa khác, đang định đuổi theo thì Minh Trầm giơ tay ra hiệu bảo bọn họ im lặng.
Phòng thay đồ rất thoáng, bên trong có rất nhiều đồ trang trí, vừa nhìn đã hiểu, Minh Trầm lại phát hiện những chi tiết khác thường bị tấm rèm che lại ở trên tường.
Xốc rèm lên, ở đây có một cánh cửa nhỏ.
Hình U và Khương Ngải Chanh đang tính thời gian trong căn phòng thứ hai, còn nói chắc như đinh đóng cột "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất."
Một tiếng "Cạnh" vang lên, cánh cửa bị đẩy vào, cô dâu và chú rể chạm mặt nhau.
Hình U bị vả mặt ngay lập tức, xấu hổ giơ tay: "Trùng hợp quá ta."
Minh Trầm nhếch môi, sải bước về phía cô dâu của mình.
Đám người Tưởng Tử Dục, Chu Hủ Sinh, Phó Diệc Bạch, còn có Tô Mông Mông và Triệu Hội Thanh từ bên ngoài xông vào cùng nhau, cánh cửa bị mở ra một lần nữa, Khương Ngải Chanh đột nhiên bị đẩy ra ngoài.
Đôi giày cao gót mà các cô mang hôm nay khiến trọng tâm của Khương Ngải Chanh không vững, liên tục lùi về phía sau hai bước, ngay khi Tưởng Tử Dục phản ứng lại mà kêu "Chanh tử", Khương Ngải Chanh liền đập vào lồng ngực rắn chắc sau lưng cô.