Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con - Chương 09
“Nếu không thì phải làm sao bây giờ?”
“A Nghiên, Nhị lão gia thật sự là rất tức giận mới có thể như vậy, ông ấy cũng không phải thật lòng muốn anh đi đâu, thực ra tôi đi một mình thì......” Ánh nhìn sắc bén lướt qua, Niên Nhược Nhược lè lè lưỡi, tự động thu lại lời chuẩn bị nói ra.
“Không cần quá cảm động.” Hắn đột nhiên nhếch miệng cười, “Phải nói đến tính ra tôi cái gì cũng đều không có.”
Vậy là có ý gì chứ?
“Nhưng không phải còn có cô sao, nếu thực sự đến bước đường cùng, tôi có thể đem cô bán đi, ít ra thì thu vào cũng được chút ít.”
Cái đồ xấu xa này! Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn trở nên giận dữ, Niên Nhược Nhược chu miệng, liếc trắng mắt.
“Sau này tôi không có tiền thì không còn là thiếu gia nữa rồi, cô theo tôi, cuộc sống sẽ có rất nhiều, rất nhiều cực khổ......” Hắn một mặt nghiêm túc hỏi: “Bây giờ cô có muốn rời tôi đi hay không?”
“Không!” Cô hoàn toàn không kịp suy xét, lời nói chắc như đinh đóng cột kia tự nhiên bật thốt ra, cuối cùng cô lại còn cam đoan: “Tôi không sợ chịu khổ, tôi cũng sẽ làm thật nhiều việc, tôi sẽ giúp anh!”
“Tốt lắm, cô gái nhỏ ngốc nghếch, tôi đã cho cô cơ hội rồi đó.” Con ngươi đen sáng lên, tâm tình hắn dường như rất tốt, bàn tay to xoa xoa mái tóc ngắn của cô, sau đó xoay người tiếp tục bước về phía trước.
Niên Nhược Nhược ngẩn ngơ, cất bước chạy chậm bắt kịp hắn, đến bên cạnh hỏi: “A Nghiên, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Đi tìm chỗ trọ trước, hay là đi tìm nơi làm việc trước? Cô nhất thời nhớ ra một việc lớn, cô ngay cả bằng cấp gì cũng đều không có, xem ra chỉ có thể đi đến tiệm Fastfood xin việc mà thôi!
Mặc dù bắt đầu từ thời khắc này trở về sau, hai người bọn họ trở thành hai kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng, nhưng là cô đột nhiên cảm thấy trong lòng thật vui vẻ, vui vẻ nghĩ muốn lớn tiếng hát.
Cô thật không nghĩ tới, Quan Chi Nghiên sẽ vì cô mà rời khỏi Quan gia, nếu như bày ra trước mặt hắn là một cái cân tiểu ly mà, bên này là một người địa vị thấp bé không đáng kể đến chính là cô, còn bên khác lại chính là hắn với địa vị cao sang, bên nào nặng, bên nào nhẹ, người sáng suốt nhìn vào sẽ biết!
Nhưng mà hắn lại chọn cô, thậm chí không có đến một tia chần chờ nào, thế cho nên cho đến tận bây giờ cũng không dám tin rằng đây là sự thật.
“Đi thôi, đừng có ngơ ngác như vậy nữa, phải nhanh chút tìm một chỗ nào đó mà đem ngươi bán đi thôi.” Người đàn ông cười, cũng không ngoảnh đầu lại, đưa bàn tay to ra sau, vẻ chờ đợi.
“A Nghiên thật là xấu quá!” Cô không chịu kêu lên bổ nhào về phía hắn, dùng sức nắm lấy tay hắn, lại lấy chân dẫm lên giày của hắn.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng mặt trời màu vàng mang hai thân ảnh một lớn, một nhỏ in thật dài, rồi cuối cùng dần dần biến mất, nhưng bọn họ luôn nắm tay nhau tiến về phía trước, chung quy chưa từng buông ra.
Giờ phút này tại Quan gia, không khí không có tốt được như vậy, cơn giận dữ còn sót lại của Nhị lão gia vẫn còn chưa tiêu, Nhị đại thái đuôi lông mày ẩn chứa ý cười, còn lại Quan Thiên Lệ là vẫn hoài nghi.
A Nghiên sao lại có thể mang theo nha đầu kia rời đi chứ? Thật sự là chuyện lạ trong thiên hạ mà, đối với người đàn ông trong Quan gia, giang sơn quan trọng hơn mỹ nhân, nhưng vì mỹ nhân đến cả giang sơn cũng không màng thì chỉ có mình hắn, hẳn là đầu óc hắn chắc là bị làm cho choáng váng đến điên rồi chăng?
Lúc này, Nguyên Thánh Thành từ bên ngoài đi vào, xem xét một mảnh bừa bãi trong phòng khách không khỏi cất tiếng kêu: “Cậu.”
“Thánh Thành này!” Nhị lão gia hổn hển nói: “Con nói xem A Nghiên có phải bị ma ám rồi không? Ấy vậy mà......”
“Cậu, con thực sự không biết.” Nguyên Thánh Thành lắc đầu, “A Nghiên đã ở Quan gia nhiều năm như vậy, đã từng vì bản thân mình mà tranh giành thứ gì sao? Vì sao Cậu lại ép buộc hắn thành ra như vậy?......”
“Không tranh giành thứ gì sao? Chẳng qua là không tranh được thứ gì thôi, nó ở bên ngoài chịu cực khổ vài ngày, sớm muộn gì cũng sẽ trở về đây thôi.” Nhị phu nhân lên tiếng, đứa trẻ này, đối thủ mạnh nhất của bà đã đi rồi, xem ra với bà mà nói đây hẳn là một chuyện tốt.
“Đúng vậy, một khi A Nghiên nghĩ thông suốt rồi sẽ trở về.” Quan Thiên Lệ cũng không tin, Quan gia trên danh nghĩa mà nói sản nghiệp nhiều đến mức dọa người, chẳng lẽ còn có người không nghĩ đến việc sẽ thừa hưởng sản nghiệp của Lão gia hay sao chứ?
Nguyên Thánh Thành nghe vậy, đôi lông mày nhướng nhướng lên, nhìn vào mắt Nhị phu nhân, lên tiến cười nhạo: “Nếu nói A Nghiên đối Quan gia không có hứng thú, như vậy cũng không đúng, mà nói không có dã tâm, thì cũng chẳng phải người đàn ông Quan gia, nhưng thật sự ra tiền của Quan gia A Nghiên còn không để vào mắt, tiền tự hắn kiếm được cũng đủ tiêu xài mấy đời, huống hồ nếu có tiền thì bất quá một ngày cũng ba bữa cơm, nhưng còn phải lo lắng đề phòng sợ người cướp mất, sống mà như vậy thì chỉ mệt thêm chứ có hứng thú gì cho cam.” Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết bản thân mình có nghe lầm hay không.
“Các vị đã từng nghe qua『 chữ số màu lam 』 chưa?” Nguyên Thánh Thành hỏi.
“Cái đó có phải do một tập đoàn danh tiếng bỏ tiền ra đầu tư phải không? Mấy năm gần đây luôn càn quét các thị trường chứng khoán lớn ở cả châu Á lẫn châu u.” Quan Thiên Lệ tiếp tục nói: “Ta đã từng nghe chồng trước đề cập qua, ông ấy còn nói bên trong người cũng không nhiều lắm, có vẻ như rất thần bí, cho đến nay cũng không ai biết lãnh đạo tập đoàn này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
“Là A Nghiên.”
Lời vừa nói ra, nỗi khiếp sợ bao trùm bố phía, sớm nghe như vậy người Nhị lão gia trở nên cứng như đá cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, lúc này mới lên tiếng, “Này, này, việc này sao có thể như vậy?”
“Vì sao không thể chứ? Khi A Nghiên học đại học ở Mĩ thì hắn chính là khách quen của phố Wall, số tiền lớn đầu tiên mà hắn kiếm được cũng chính là ở phố Wall này, con từng tận mắt chứng kiến hắn đem một trăm đô la Mỹ làm thành một trăm hai mươi nghìn dô la Mỹ, năng lực phán đoán của hắn rất sâu sắc không như người bình thường.”
“A Nghiên không phải học quản trị kinh doanh sao?” Nhị lão gia nói xong lời này không khỏi cảm thấy chính mình thật ngớ ngẩn, có ai quy định là học quản trị kinh doanh không được có ý nghĩ đầu tư tiền tệ đâu cơ chứ?
“Đó là nó lấy tiền công ty chính mình đi đầu tư hay sao chứ?” Nhị phu nhân không dự tính nói xen vào.
“Nếu mợ đã hoài nghi như vậy, tại sao không cho người đi [tượng thụ] điều tra cho rõ ràng? Chỉ sợ làm thâm hụt tài sản của công lại là một người khác?” Nguyên Thánh Thành hừ lạnh, câu nói chứa đựng nhiều ẩn ý.
Việc Quan Chi Phương mắc nợ làm thâm hụt ngân sách hắn sớm đã nghe qua, điều này quả nhiên làm cho Nhị phu nhân miệng không thể nói được lời nào nữa, bà tức giận cắn đầu lưỡi, lại không hé răng.
“Cậu, cậu thật sự xem nhẹ A Nghiên, nếu cậu còn muốn đổi đời trong ngôi nhà này, chỉ sợ cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn.” Nguyên Thánh Thành ý tứ sâu xa nói xong liền xin từ biệt rồi rời đi, còn lại đều mang tâm sự, cúi đầu không nói lời nào.
“A Nghiên...... A Nghiên, anh chờ với!” Niên Nhược Nhược tim gan run sợ khi Quan Chi Nghiên sắp bước lên bậc thang phía trước một khách sạn năm sao cao cấp, để ngăn hắn lại cô từ phía đi tới ôm lấy hắn.
“A Nghiên, có phải chúng ta rất có chí khí đúng không?”
Tuy rằng đối với hành động của cô bé này trong lòng hắn thật sung sướng, nhưng là liên quan tới thời điểm đứng ở trước cửa khách sạn, trước mặt bảo vệ cùng nhân viên phục vụ trình diễn tiết mục như vậy làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, Quan Chi Nghiên vẫn là kiềm chế niềm vui, vì thế đưa tay đem cô mang đến phía trước.
“Nơi này không phải là sản nghiệp của Quan gia chứ?” Cô bé con khẩn trương hỏi.
“Đúng như thế thì sao? Mà không thì như thế nào?”
“Nếu nói đúng, như vậy rất không có chí khí nha.” Cô nhăn mày nhỏ giọng nói, một bên nói còn một bên đánh giá khách sạn kim quang lập lòe đủ sắc cầu vồng của tấm biển hiệu..
“Yên tâm, nơi này không liên quan gì tới Quan gia hết.” Quan Chi Nghiên cười một cái, ôm cô hướng lên trên đi.
“Chúng ta đi vào đây làm gì?”
“Ăn cơm, ngủ.”
“Tôi không cần vào!” Cô sợ tới mức chết sống không chịu nhúc nhích, còn nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh có biết không, nơi này đắt tiền lắm đó!”
Kiến trúc nguy nga lộng lẫy, bề ngoài xa hoa lộng lẫy thì không nói tới, nhưng còn diện tích tòa nhà cũng thật là lớn, vừa nhìn thấy liền biết rằng nơi này sang trọng chết người, một tháng lương của người bình thường không biết có đủ ở một đêm ở nơi đăng cấp cao như thế này không nữa, huống hồ hai người bọn họ giờ đây đều chỉ là hai tấm thân vô cùng nghèo túng.
“Không sao đâu, cùng lắm thì đưa cô xuống rửa chén ở đây là được mà.” Hắn nhếch môi cười, một nửa mang cô bé con cô đi vào khách sạn, quay đầu nhìn lại những người phục vụ bên kia đầu óc còn đang choáng váng hỏi: “Phòng tôi thường ở có còn hay không?”
“Đúng vậy, thưa Lorry tiên sinh, chuyên loại phòng tổng thống, chúng tôi luôn giữ chờ ngài.” Trong khách sạn, người tiếp tân trẻ tuổi cúi mình vái chào hắn rồi đưa hai người bọn họ vào.
Lorry tiên sinh? Chuyên loại phòng tổng thống? Niên Nhược Nhược bỗng chốc không còn giãy dụa, cô nghi hoặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên khó hiểu nhìn hắn.
Quan Chi Nghiên đi qua tiếp cận cô, hướng về phía cánh môi còn đang hoảng hốt của cô hôn một cái, môi mỏng kề sát bên tai cô tà ác tao nhã nói nhỏ: “khách sạn này tôi cũng có một ít cổ phần, mặc dù cô không cần phải ở lại đây rửa chén nhưng phải hầu hạ tôi cho thật tốt đó, biết chưa?”
Niên Nhược Nhược đỏ mặt, tay nhỏ bé véo một bên hông hắn, phun ra một câu: “Cái đồ háo sắc!” Hắn rốt cuộc không nhịn được đứng lên cất tiếng cười to.
Đi vào gian giữa của khách sạn mang tên “Hoàng triều”, đặt chính bản thân mình vào trong đó, mới có thể cảm giác được trong này có bao nhiêu là cao cấp, khách sạn tràn ngập ánh sáng lung linh, nhà ăn hiện ra thật tao nhã, còn có cả mùi vị tỏa ra từ quán bar cùng quán cà phê, phòng hội nghị rộng rãi sáng ngời, và cuối cùng là bể bơi với nhiều cây cảnh trồng xung quanh.
Căn phòng tổng thống xa hoa thoải mái nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, không gian rất lớn, có cửa sổ thật lớn nằm sát đất, có thể tha hồ nhìn xuống toàn bộ cảnh lộng lẫy về đêm. Trang hoàng cùng đồ nội thất trong phòng đều phỏng theo phong cách cung đình châu u, đồ vật thì được mạ vàng nạm bạc, bất cứ đô vật nào cũng đều có giá trị xa xỉ.
Nếu ta nằm trong bồn tắm mát xa này bên cạnh còn có rượu ngon để thưởng thức thì còn có sự hưởng thụ nào hơn chứ?
Trong không khí mang hương thơm say lòng người, Niên Nhược Nhược nửa ghé vào một bên bồn tắm trắng toát, toàn thân ngâm trong nước hoa hồng thơm ngào ngạt, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng mang theo vẻ kiều diễm như sắc hồng của hoa hải đường.
Cánh cửa hoa van trong suốt bị người đẩy ra từ bên ngoài, trên người mặt áo tắm,vừa nói chuyện điện thoại xong Quan Chi Nghiên tiến vào, buồn cười bắt đầu cong chân ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Ngón tay trắng tuyết nâng chiếc ly thủy tinh, lung lay sắp đổ vẫn không chịu buông, ở trong giá đựng thức ăn đặt một món ăn ngon chính là sô cô la, bánh xốp cùng một ít rau dưa salad tươi ngon, trong bình thủy tinh củng chỉ còn hơn phân nửa bình rượu đỏ, mùi hương nồng đậm xông ra từ miệng bình.
“ Cô gái ngốc nghéch này, uống hết bao nhiêu rượu mà thành ra thế này?” Rồi hắn lấy nút đậy chai rượu lại, sau đó thân thiết đưa tay véo véo cái mũi của cô, kêu lên: “Con sâu rượu nhỏ này, tỉnh lại một chút đi.”
Niên Nhược Nhược mở mắt, song vẻ mặt mờ mịt, nhìn đến hắn, liền không nhịn được ngây ngô cười khanh khách, “A Nghiên......; Ôm em......”
“Rốt cuộc thì bây giờ không biết là ai hầu hạ ai đây?” Hắn khóe môi nhẹ nhếch lên, cúi người ôm cô gái bé nhỏ bây giờ trần trụi giống như một đứa trẻ con từ bồn tắm lớn đi ra, thuận tay bắt lấy cái khăn tắm mềm mại, thay cô lau đi bọt nước còn vương trên thân thể mềm mại.
“A Nghiên......” Say chuếnh choáng cô bé con ngửi được mùi vị của người đàn ông quen thuộc, uốn người vào trong lồng ngực dày rộng và rắn chắc, như làm nũng mà gọi tên hắn.
“Hở?” Hắn đáp lại, ôm lấy cô thẳng hướng phòng ngủ đi vào.
“Em nói cho anh một chuyện này nha......” Lông mi dày và dài cong lên rồi lại rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn tựa như cánh hoa khẽ mở, âm thanh mềm mại phản phất “Cho tới bây giờ em cũng chưa từng nói chuyện này cho người khác biết.”
“Được rồi, em nói đi.” Hắn đem cô đặt trên giường, kéo lấy tấm chăn mỏng phủ lên người cô, khuỷu tay nửa chống đỡ thân mình, bàn tay to nhu hòa mà chậm chạp xoa nhẹ mái tóc bị hơi nước làm cho ẩm ướt.
“Em không thể nhớ nổi bộ dáng của mẹ em ra sao......” Cô dừng lại để ý, hưởng thụ sự vỗ về cùng chơi đùa của hắn, miệng nói ra những từ đứt quãng : “Lúc em còn nhỏ mẹ đã bỏ em ra nước ngoài, cậu nói có lẽ sau này sẽ có ngày mẹ sẽ về tìm em rồi dẫn em đi cùng......”
“Vậy sao?”
“Thực ra, cho tới bây giờ em cũng không oán giận bà ấy nhiều lắm, có thể dường như lúc nhỏ em có trách cứ bà, người khác đều có mẹ...... nhưng riêng em lại không có......”
“Ừ.” Hắn nhìn vẻ mặt an tĩnh mà ngủ của cô, nghiêm túc lắng nghe, cũng không nói nhiều, động tác trong tay càng uyển chuyển càng mềm nhẹ.
“Đúng rồi, còn chuyện này nữa, anh phải nhớ cho kỹ......Nhà của ông lão tại vùng nông thôn chúng em ở, nơi đó...... Có một gốc cây dâu thật lớn.” Cô ủ rũ vô cùng, thói quen sợ hãi nhắm thẳng trong lòng hắn mà chui vào, cọ xát, mãi cho đến khi tìm được một vị trí thích hợp nhất.
“Phải không?”
“Là như vầy...... Trước kia cậu cho em tiền tiêu vặt, em có nhiều tiền lắm, tất cả đều được em cất trong hộp sắt, chôn ở dưới gốc cây......” Cô đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt ngấn nước phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Anh không được nói cho người khác biết đâu.”
“Huh......” Hắn kéo dài thanh âm, nhẹ nhàng mà hỏi: “Vì sao lại muốn nói cho anh biết chuyện quan trọng như vậy chứ?”
“Thật là.” Cô nhăn mày lại, dường như có ý nói hắn không nên hỏi một câu ngu ngốc như vậy, nửa mệt mỏi lại cộng thêm cơn buồn ngủ lập đến cô nhắm mắt lại lần nữa, mềm mại bình yên sau đó vòng tay ôm ấy cổ hắn, ngáp một cái nhỏ, mới chầm chập nhỏ giọng nói thầm: “A Nghiên...... không giống với người khác.”
Quan Chi Nghiên nghe được, cô nói, hắn không giống với người khác.
“Nếu đã như vậy thì Nhược Nhược...... Anh là người như thế nào với em?” Ở bên tai cô hoỉ nhỏ, thanh âm của hắn nhỏ tới mức chỉ phản phất giữa hai người như đây là một bí mật nhỏ của riêng họ vậy, tuy nhiên trả lời hắn lại là một tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Hắn ôm chặt thân mình nhỏ bé vào trong lòng mình, để hai má cô vùi sâu vào hõm vai thanh tú của hắn, chỉ kém đem cô hòa vào làm một với hắn mà thôi, mà cô lúc này say rượu lời nói lảm nhảm linh tinh, ấy vậy mà lại cũng làm cho hắn vì xúc động mà rơi lệ.
Khi hắn còn nhỏ đã bị đưa về Quan gia, kỳ thực không nhớ nổi dáng vẻ của mẹ ra sao, từ lúc hai tuổi đã bị mang đi mãi cho đên lúc hắn mười lăm tuổi thì hay tin bà đã không còn trên thế gian nà nữa, ngay cả cơ hội gặp lại bà hắn cũng không có.
“Giang Nhã Trúc” tên này thường xuất hiện trong những bộ phim chiếu trên TV, lúc đó bà là một cô gái tuổi vừa mới hai mươi, không có người ở phía sau chống lưng, lại là người đơn thuần không có thủ đoạn, chỉ trông vào vài phân sắc đẹp của mình thì Giang Nhã Trúc thật sự thất bại, hơn nữa lại bị đồng nghiệp là một ngôi sao trẻ dồn ép rất ghê gớm, do đó rất khó cho bà có thể một ngày nào đó trở nên nổi tiếng. Sau này lại gặp gỡ Quan Thiên Dưỡng, mặc dù biết rõ người này đã có gia đình, nhưng vẫn là người có đầu óc đầu tư phải nói là hô mưa gọi gió không ai khác chính là QUan thiếu gia, người trong lòng bà, và một thời gian rất nhanh sau đó cũng sinh cho hắn một đứa con trai.
Bà thật khờ dại khi cho rằng, dựa vào sự dịu dàng động lòng người của mình cùng với mẫu bằng tử quý, có thể nắm giữ vị thiếu gia lắm tiền nhiều của này để rồi ông sẽ thuận theo bà, tiền tài, địa vị mà nói từ nay về sau có thể đạt được một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Sao bà có thể lường trước được rằng thật sự có thể bước chân qua cửa nhà giàu là một điều không hề dễ dàng chút nào, bà dù phải đòi chết đòi sống cũng không làm Quan Thiên Dưỡng đưa ra quyết định ly hôn, cuối cùng nagy cả đứa con cũng bị ông ta mang đi, bởi vì một câu nói của Quan lão thái gia: “Không phải là người phụ nữ được Quan gia cưới hỏi dàng hoàng thì hiển nhiên không có tư cách nuôi dưỡng cháu đích tôn của Quan gia ta.” Quan Thiên Dưỡng cũng chỉ có thể xem cô giống như là người ngoài mà chăm sóc, rốt cuộc không có cách nào để cô có thể gặp mặt con một lần.
Cuối cùng, cô gái tên Giang Nhã Trúc này thành vật hi sinh cho gia đình nhà giàu có, tuổi chưa đến bốn mươi đã vì uất ức mà mất, giống như ngôi sao băng bình thường lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, sự tồn tại của bà thử hỏi có bao nhiêu người biết tới, dù cho có người cảm kích lộ vẻ quan tâm đi nữa, chẳng qua là một nhóm người xem đây như là món tráng miệng sau khi ăn xong, là một đề tài để nói chuyện phím. Cho dù bà đã ra đi, nhưng những kim cương ngoài cửa Quan gia cho dù bà có được vây quanh bởi kim quang thì đối với bà mà nói điều này có cũng được mà không cũng chẳng vấn đề gì, tất cả đều không còn giá trị gì nữa.
Năm ấy mười lăm tuổi, hắn biết được thân thế của chính mình, đồng thời tỉnh ngộ, đáy lòng một mảnh giá lạnh.
Hắn đã hiểu rằng, trong nhà này vì sao mẹ hắn chưa bao giờ dành cho hắn cái ôm ấm áp, chưa bao giờ chịu liếc nhìn qua hắn quá một cái, rồi ngay cả dánh mắng cũng thành một thứ gì đó vô cùng xa xỉ, những gì mà hắn nhận được ngoài coi thường ra cũng chỉ là coi thường.
Đứng ở bên ngoài cánh cửa sắt tự động có khắc hoa của Quan gia trang, lúc tuổi còn trẻ hắn quay đầu lại nhìn xa về phía sân nhà vắng vẻ, chân trời mây đen ùn ùn kéo tới, rồi thì mênh mông mưa phùn, hắn chợt cảm thấy bản thân mình trước sau vẫn chưa từng hòa hợp gì nhiều với gia tộc này.
Hắn quyết định ra đi, du học là một tấm thảm lót đường cho hắn có cơ hội rời Quan gia bay đến nước Mỹ xa xôi, hơn nữa căn bản hắn là một người tài ba cùng với sự trợ giúp của vài người đã điều tra được chuyện tình năm xưa của mẹ đẻ hắn. Nửa năm sau hắn vụng trộm trở lại Đài Trung, tìm được phân mộ của mẹ rồi, đứng ở trước mộ, hắn nhìn ảnh chụp trên tấm bia mộ bày ra một gương mặt xinh đẹp cứ như hắn đã quen biết từ lâu, khiến cho hắn không khóc được.
Sinh hoạt tại Quan gia mười mấy năm, hắn sống giữa lòng thù hận, giữa sự hen ghét đố kỵ, giữa sự coi thường hắn co học được chút gì chăng? Học được tranh đấu, học được cảnh giác, học được tự bảo vệ mình, cho dù không có ý muốn đi hại người, nhưng so với người khác sẽ có thể tự lo cho bản thân mình.
Thời thơ ấu, hắn cùng đám người cùng tuổi Quan Chi Hà, Nguyên Thánh Thành, hơn nữa cùng với bảy tám người bà con cùng chơi với nhau, các trưởng bối có vẻ đều vui với việc đưa hắn đến, bất luận là học môn gì cũng đều dành chỗ để học các kỹ năng quản lý tài sản. Bọn họ ở trong một cái không gian cạnh tranh, tranh đoạt, cướp đoạt, không từ thủ đoạn, mục đích chỉ có một, muốn chứng tỏ mình so với những người khác cao hơn một bậc, muốn cho lão thái gia nhìn với cặp mắt khác xưa, nên vì tương lai không xa bày ra trước một con đường quang cảnh sáng sủa.
Vì khắc nghiệt trong thi đua như vậy, cho nên ngay từ đầu hắn chính là người thường xuyên thắng, bởi vậy chiếm được không biết bao nhiêu là ca ngợi cùng tán thưởng, dần dần theo thời gian, cái loại tán thưởng tràn lan này cũng không đặc biệt thật tình tán dương điều này làm cho hắn cảm thấy thật là nhàm chán.
Lúc biết được Quan Chi Hà người bị thua mà bị đại bá lấy dây lưng đánh rất thảm, hắn đột nhiên đối với chuyện như vậy cảm thấy buồn tẻ chán nản phải sinh ra và sống trong cuộc sống như vậy hơn nữa là chán ghét tình hình thực tế, thế cho nên hắn rất muốn là người đi gánh chịu thất bại.
Vì thế thất bại, thảm bại, không hề có lý do, một lần, hai lần, ba lần, như thế như vậy, đối với hắn bắt đầu bình phẩm tiếp đến trừ bỏ tán thưởng bên ngoài đủ loại mùi vị, chế nhạo châm biếm có, châm biếm coi nhẹ cũng có hoặc là giả nhân giả nghĩa mong được tốt cho mình cũng có. Mà mỗi lúc như vậy, cha của hắn thật tức giận đến sùi bọt mép, mà Nhị phu nhân của ông trên danh nghĩa là mẹ hắn bỗng nhiên thật mẫu thân bỗng nhiên trở nên hòa nhã dễ gần.
Bà so với bất kỳ ai cũng đều lo sợ hắn sẽ trở thành đứa con chính là chướng ngại vật của bà, hắn càng vĩ đại bao nhiêu, bà càng lo lắng bấy nhiêu; Hắn nếu thất bại, bà liền yên tâm.
Cùng một kiểu như vậy, các anh em cùng cha khác mẹ, tuy là những người người tầm thường không có chí tiến thủ, trong lòng cũng không ít người Quan gia tỏ ra ghen tị cùng tính kế.
Tất cả những điều này có nhiều điểm buồn cười! Rõ ràng cùng chung huyết thống, lại đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, máu chảy đầu rơi, ngươi chết ta sống. Nếu nói, mười lăm tuổi phía trước Quan Chi Nghiên là một điều gì đó vô định, cuộc sống không định hướng run rẩy giữa cuộc đời, thế thì mười lăm năm sau hắn nhất định phải hoàn thành được mục tiêu đặt ra, chính là bầu trời kia, hắn muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình, thậm chí còn muốn một vài điều chuyển động theo một trật tự nhất định trong lòng bàn tay hắn.
Mà Quan gia, không thể nghi ngờ gì chính là chiến địa tốt nhất, trải qua hơn một năm học tập, hắn rất nhanh trở lại với cái chiến trường kia, một bên tránh việc thừa kế tài sản của Quan gia, một bên tiếp tục làm cho mọi người và các thế hệ gọi là thiếu gia yếu đuối không tranh giành.
Quan Chi Phương quăng cho hắn một chứ vị nhỏ muốn hắn bắt đầu làm, hắn không thể chối từ nhận cho người khác vui lòng; Quan Chi Hà cưới cô bạn gái mà anh ta quen ở Mỹ, hắn thoải mái nói một tiếng chúc mừng, hắn làm vậy để không bao giờ có điều gì ngăn cản bước đi của hắn, phá bỏ được kế hoạch mà hắn đã đề ra.