Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em - Chương 43
Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em
Chương 43: Một kích cuối cùng
gacsach.com
Suốt một tháng ấy, Bì Bì chỉ chờ duy nhất một điều.
Cuộc gọi của Triệu Tùng.
Cô biết, chắc chắn ông ta sẽ đến lấy chiếc chìa khóa này, chiếc chìa khóa là món tiền cược duy nhất mà cô có được.
Một tuần sau, Tô Mi gọi điện lại, thông báo là Triệu Tùng vẫn còn ở Bắc Cực.
Đến tuần thứ ba, Tô Mi gọi đến, báo Triệu Tùng đã quay trở lại.
Ngay hôm sau cuộc gọi của Tô Mi, Bì Bì nhận được một cú điện thoại lạ. Giọng nói lạ, số máy cũng lạ.
- Chào cô, xin cho hỏi, cô có phải là Quan tiểu thư không?
- Phải, là tôi.
- Tôi là một người bạn của Triệu Tùng, tên tôi là Trần Quảng. Nghe nói, Quan tiểu thư có việc tìm ngài ấy?
- Đúng vậy.
- Triệu Tùng nói, dù cô có chuyện gì, đều có thể bàn bạc trực tiếp với tôi, ngài ấy sẽ không gặp cô.
Bì Bì đang uống trà, nghe thế bèn dốc tách trà lên uống một hơi cạn sạch, chậm rãi nói:
- Nếu ông ấy không muốn gặp tôi, vậy thì tôi không có gì để nói.
- Có lẽ Quan tiểu thư nên lo lắng cho sự an toàn của người nhà cô.
- Đây chính là điều kiện trao đổi của tôi. - Cô cố tỏ ra là một người không dễ bị chèn ép, tiếp tục đàm phán, - Hạ Lan Tĩnh Đình đã bị biến thành nguyên hình, tôi chẳng còn hứng thú với chuyện trong giới hồ ly của các ông nữa. Tôi sẵn lòng giao ra chiếc chìa khóa này, với điều kiện tiên quyết là các ông phải cam đoan không đến làm phiền tôi và người nhà của tôi.
Đầu bên kia vang lên tiếng cười khẽ:
- Vấn đề giao dịch chỉ đơn giản thế thôi à.
- Đúng, rất đơn giản, nhưng tôi muốn gặp thẳng Tế ti đại nhân, nghe chính miệng ông ấy đảm bảo.
- Điều này là đương nhiên, tộc hồ chúng tôi rất giữ chữ tín. Tế ti đại nhân đã cam đoan thì dĩ nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. - Anh ta nghiêm túc nói, - Thế thì, Quan tiểu thư, chúng tôi có thể lấy chiếc chìa khóa đó ở đâu?
- Chiếc chìa khóa đó được bảo quản trong kho tư nhân dưới tầng hầm của chi nhánh ngân hàng thành phố C. Tôi nghĩ có lẽ nên hẹn ngày giờ cụ thể.
Giọng nói phía bên kia điện thoại đột nhiên thay đổi:
- Quan tiểu thư, chúng ta đi ngay bây giờ luôn, được không?
Cô trả lời:
- Được thôi, cho tôi 1 giờ để chuẩn bị?
- Chỉ một chiếc chìa khóa, cần phải chuẩn bị gì chứ? Quan tiểu thư, xin hãy nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen đang đỗ đối diện cửa hàng quần áo 'JU' bên kia đường, chúng tôi đang đợi cô trong xe. Cô hãy đến đó, sau đó chúng ta cùng đến ngân hàng, được không?
Tuy cách hai tuần, và dù chỉ mới nghe Triệu Tùng nói chuyện lần thứ hai, cô vẫn nhớ rất tận tường giọng nói tiếng Trung Quốc phổ thông mang theo âm mũi rất nặng của ông ta. Thái độ khi nói chuyện của ông ta lúc nào cũng tỏ ra rất khách sáo và lễ độ. Chừng như rất ít khi hoạt động ở miền Nam, nên giọng nói khá không tự nhiên, cách uốn lưỡi rất giống người nước ngoài.
Bì Bì trả lời:
- Được thôi.
Con đường đó có bốn làn xe, phải đứng đợi đèn đỏ chừng vài phút. Cô hơi căng thẳng, lại sợ bị người khác nhận ra, phiền muộn dồn nén túa thành mồ hôi ướt đẫm người, sau ót thì lạnh toát, giống như có một làn gió âm u đang theo gót cô.
Đó là một chiếc xe con màu đen có thương hiệu rất phổ biến, bề ngoài đã hơi cũ, lốp xe rất bẩn, tựa như vừa đi suốt một hành trình dài đến đây. Xe sử dụng kính chống nắng màu xám, không cho trông thấy người ngồi bên trong.
Đèn xanh sáng lên, Cô trấn định lại, bước qua vạch kẽ dành cho người đi bộ.
Khi đến gần chiếc xe, đột nhiên trên xe có một người phụ nữ mặc áo xám bước ra. Trông rất có phong cách, rất thời thượng, rất xinh đẹp, khí chất rất ung dung, giống như một sếp nữ thành đạt.
- Quan tiểu thư! - Người phụ nữ ngăn cô lại, - Xin mời vào cửa hàng quần áo một lát.
Bì Bì đi theo cô ta vào cửa hàng quần áo JU.
Mặt tiền con đường này, hầu như đều là các cửa hàng kinh doanh quần áo. Chữ JU nằm ngay giữa phố, các cửa hàng đều có quy mô tương tự nhau. Bảng hiệu cũng không quá khoa trương, trước đây Bì Bì cũng thường đến đây đi dạo, nhưng không có ấn tượng gì về phía bên trong.
Cô ả kia tiện tay tháo một bộ váy trên mắc áo xuống, cộng thêm một bộ đồ lót, và một đôi giày mọi, sau đó cô ta đưa cô vào một phòng thay quần áo, nói:
- Xin cô vui lòng thay bộ quần áo này.
Ra là sợ cô mang theo bí mật.
Bì Bì liền cởi sạch quần áo mình trước đôi mắt sáng quắc của cô ta, thay bộ quần áo mà cô ta đã chuẩn bị vào.
Quả nhiên là dân trong ngành thời trang, kích thước chọn rất vừa vặn.
- Giờ có thể đi được chưa? - Bì Bì hỏi.
- Cô không được mang theo túi xách. - Cô ta nói.
- Tôi phải mang theo thẻ chứng minh và chìa khóa két an toàn. - Cô nói, - Nếu không tôi không thể vào được trong kho bảo quản của ngân hàng.
Cô ta mở túi xách của Bì Bì ra, lấy chìa khóa và thẻ chứng minh ném cho cô.
Đôi giày vải kia, đi không vừa lắm. Cô đi theo cô ta vào xe, quả nhiên trông thấy Triệu Tùng đang ngồi ở hàng ghế sau. Ông ta vẫn mang thái độ rất lịch sự, nửa cười nửa không nói:
- Quan tiểu thư, chào cô.
Cô tỏ ra thờ ơ, không đếm xỉa đến lời chào của ông ta.
- Quan tiểu thư vẫn còn nhớ đến Hạ Lan đại nhân. - Cô ả kia khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói, - Đáng tiếc là Hạ Lan đại nhân chẳng còn nhớ cô nữa rồi.
- Không nhớ? - Sao có thể được? chẳng phải tộc Hồ của các người có trí nhớ rất siêu phàm sao? - Bì Bì hỏi vặn lại.
- Đó là khi cậu ta còn chân nguyên. Thực sự xin lỗi, tôi nên dùng từ “cậu ấy”? Hay nên dùng chữ con bên cạnh chữ người nhỉ? - Ông ta chăm chú vào những ngón tay mình, chầm chậm nói.
- Tôi không biết gọi anh ấy là gì, nhưng ông thì chắc chắn nên thêm chữ khuyển. [Bì Bì chửi ông ta là chó đấy ^^]
[...] Ở đây thực ra là chơi chữ: ba bộ nhân - 人, con – 头, khuyển -犬 - đều giống tựa tựa nhau.
Cô rất muốn chửi thẳng mặt ông ta một tiếng “Cầm thú”, nhưng trong nhất thời lời bị nghẹn ở cổ họng. Cứ nghĩ đến Hạ Lan, hai chữ này làm cách nào cũng không thốt ra được.
May mà không cần hàn huyên gì nhiều, xe đã đến trước cổng ngân hàng.
Họ cùng nhau xuống xe.
- Ông có chứng minh nhân dân chứ?
- Tất nhiên là có.
- Khi đi vào kho bảo quản dưới hầm ngầm, cần phải xác nhận thân phận của ông và có giấy ủy quyền của tôi, vì ông không mở tài khoản ở ngân hàng này.
- Ủy quyền cần thời gian lâu không?
- Không lâu, chỉ cần điền vào một tờ đơn là xong.
- Vậy tôi ở đây chờ cô.
Cô đi vào để điền đơn từ, có một nhân viên bảo vệ đưa họ xuống tầng hầm. Sau khi kiểm tra giấy tờ chứng nhận của hai người xong, anh ta làm theo thông lệ nói:
- Trong kho bảo quản không được trữ chất lỏng, bình xịt khí, hàng hóa có mùi lạ, hàng hóa có phóng xạ, ma túy, vũ khí, hàng dễ cháy nỗ, hàng cấm trái phép và các chất nguy hiểm khác. Hai vị không giữ vật gì trong mấy thứ kể trên này chứ?
Bì Bì và Triệu Tùng đều đồng thanh đáp:
- Không có.
- Đã vậy, xin mời đi qua máy quét kiểm tra, bất cứ đồ vật nguy hiểm, dễ cháy nổ nào cũng sẽ bị máy phát hiện ra ngay.
Sau khi đi qua máy quét, bảo vệ dẫn họ đến cửa kho bảo quản dưới hầm ngầm. Muốn vào trong phải thông qua một máy quét vân tay, Bì Bì ấn ngón trỏ lên, cánh cửa điện tử tự động mở ra. Cô đưa Triệu Tùng tiến vào sâu bên trong khu kho của ngân hàng. Hạ Lan Tĩnh Đình đã thuê lại tất cả những ngăn két đơn ở đây, dùng để cất giữ những đơn từ biên nhận cực kì quan trọng của anh, cộng với một ít đồ ngọc và châu báu quý hiếm, và tất cả những mật mã, chìa khóa của các két an toàn khác. Hạ Lan Tĩnh Đình thường đến đây để tiến hành các cuộc giao dịch về đồ cổ.
Toàn bộ những thứ đó, đều được cất trong một ngăn két an toàn.
- Hạ Lan nói, những thứ ở đây đều là tài sản công hữu thuộc về tộc Hồ, được sử dụng cho những công việc chung của cộng đồng có liên quan đến sự sinh tồn của tộc. Triệu tiên sinh, tôi cần ông cam đoan với tôi, khi tôi giao chiếc chìa khóa này cho ông, ông sẽ không bao giờ đến quấy rầy cuốc sống hằng ngày của tôi và gia đình tôi. Tôi cũng cam đoan với ông, tôi và tộc Hồ cũng sẽ cắt đứt mọi liên quan, không còn tới lui gì nữa. - Cô nhìn thẳng vào mặt ông ta, nói từng chữ rõ ràng.
Trong két có rất nhiều đá quý: ngọc cổ, ngọc bích, kim cương, với độ tinh khiết cực cao... Tóm lại là, vô giá. Thế nhưng, bất chợt có một vài mẫu đá đen có hình dạng tựa tựa mi ca rơi ra từ giữa những viên đá quý ấy. Ông ta đang ngẫm nghĩ xem món nào trong số chúng là món quý giá nhất, thì bỗng, dưới ánh sáng chói lọi phát ra từ ngọn đèn trên đầu, những mẫu đá đó chợt lóe sáng.
Như bị sét đánh, ông ta lập tức ngã xuống đất, châu báu vung vãi khắp nơi. Tuy vậy, ông ta vẫn còn một chút sức lực, khi vừa ngã xuống bèn thuận thế túm lấy tay Bì Bì, kéo cô cùng ngã theo.
Bì Bì ra sức liều mạng bổ nhào tới, hai tay kẹp chặt lấy cổ ông ta. Nhưng hai tay của ông ta cũng đang bóp cổ cô.
Bị ánh sáng của Thạch chiếu làm bị thương, sức lực của ông ta đã giảm vài phần, song lực cổ tay còn rất lớn, dùng để đối phó với Bì Bì thì vẫn có dư.
Trong đời, Bì Bì từng đánh nhau hai lần. Lần đầu tiên là cùng Bội Bội đánh Uông Huyên, nếu nửa chừng không có Tiểu Cúc đến cứu, thì chắc chắn họ đã thua. Lần thứ hai, đối thủ là Điền Hân, vẫn không thể chiếm thế thượng phong, nếu không có Gia Lân cưỡng ép lôi cô đi, thì chắc có lẽ mặt mũi cũng đã bầm dập. Nhưng Bì Bì chưa bao giờ đánh nhau với một thằng con trai, càng chưa từng đánh nhau với một người đàn ông.
Tay của Triệu Tùng siết càng lúc càng chặc, khiến cô chẳng những không thể hít thở, mà ngay cả cổ cũng sắp vị vặn đứt lìa luôn.
Ngay lúc đó, cô bèn rụt tay lại, dồn hết chút sức lực cuối cùng, đột nhiên đấm mạnh vào mặt ông ta một cái. Tay Triệu Tùng liền vung lên, bắt được cánh tay phải của cô.
Những ngón tay kẹp chặt như chiếc kìm sắt, cảm giác đau buốt thấu xương truyền đến, thậm chí, cô còn nghe cả tiếng xương mình vỡ vụn. Mặt đau đến biến dạng, cô cố hết sức rụt tay ra khỏi tay ông ta. Khó khăn lắm mới rút ra được một chút, lại bị ông ta bắt được cổ tay, lại siết.
Đau đớn như đâm vào tim, khiến toàn thân cô run rẩy. Cánh tay trái vẫn còn tự do, vung ra ngoài, cố sờ sẫm trên mặt đất, tìm được một mảnh ngọc nhỏ, dài, cong như móc câu, cô nhặt lên liều mạng đâm vào mắt ông ta. Cô không hề biết hóa ra tay mình cũng có thể độc ác như vậy, quyết liệt như vậy, sức lực cũng mạnh mẽ như vậy, đâm cho mặt ông ta phọt cả máu tươi, văng tung tóe loạn xạ. Nhưng ông ta vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông, xương cốt bên trong đã bị bóp nát, giống như đống bột nhão bị ông ta nhào qua trộn lại, biến thành một hình thù quái dị.
Những mẫu đá mỏng như những mảnh mi ca, sáng lấp lóe trên đất, trên đầu là bóng đèn pha mà Hạ Lan Tĩnh Đình lắp đặt chuyên để giám định ngọc cổ.
Sức lực Triệu Tùng yếu dần, cuối cùng co mạnh người lại, tay buông thỏng xuống.
Cô vội vàng đứng lên, vơ những mẫu Thạch chiếu, nhắm vào đầu ông ta, người ông ta, mặt ông ta mà ném.
Đôi mắt ông ta càng ngày càng lồi ra, con ngươi muốn trồi ra khỏi hốc mắt. Nhưng cơ thể ông ta không hề giãy dụa, chỉ ngờ nghệch nhìn lên trần nhà. Sau đó cả người vặn vẹo, méo mó, như mấy bệnh nhân bị động kinh đang co giật, run rẫy. Một lát sau, tựa như bọt khí vỡ tan, cả người ông ta hoàn toàn biến mất trong không khí, chỉ để lại một bộ quần áo và đôi giày.
Cô đứng đó, sửng sốt chứng kiến hết thảy cảnh tượng không thể tin được này, cố hít thở thật sâu, quên cả đau đớn
Trong không trung của căn hầm, đột nhiên có ba quả cầu nhỏ xíu sáng lấp lánh bay lơ lửng lên.
Một hạt màu tím, một hạt màu xanh da trời, còn một hạt có màu đỏ nhạt.
Cô cẩn thận, kéo một ngăn két khác, lấy ra một chiếc bình thủy tinh.
Cánh tay phải đã không còn cử động được, cô chỉ đành dùng tay trái để làm mọi việc.
Trèo lên một cái bàn, cô vụng về bắt lấy ba quả cầu nhỏ sáng lấp lánh kia. Căn hầm này không rộng lắm, thế nên chẳng bao lâu sau, quả cầu màu tím và màu xanh da trời đã chui vào bình như hai con đom đóm. Cô ước chừng khoảng cách, định nhón chân vung tay một cái là sẽ hớt ngay được hạt châu màu đỏ kia vào trong bình. Không ngờ di chuyển hơi quá trớn, hạt châu kia không lọt được vào bình mà bay xuống, va vào trán cô, chíu một tiếng, biến mất.
Bì Bì sửng sốt hết mười giây, kinh hoàng nhìn vào chiếc bình thủy tinh đang nằm trong tay mình.
Nguyên châu của Hạ Lan có màu tím nhạt, cô đã từng tận mắt trông thấy, không hề sai.
Thế thì, hạt châu đã tan biến này, không phải của Triệu Tùng thì chính là của Thanh Mộc tiên sinh.
Cô chỉnh đốn lại y phục, dọn sạch mớ hỗn độn trên đất. Cất bình thủy tinh vào túi xách, rồi lấy trong ngăn két ra hai điếu thuốc lá có cắm gỗ thần, nén chịu cơn đau nhứt nhối bên tay phải, bình thản rời khỏi kho.
Nơi này là khu kho bảo quản của một ngân hàng tư nhân ở thành phố C, hằng ngày đều có rất nhiều người ra vào xuất nhập tiền và hàng hóa.
Lúc đi ra, vừa đúng lúc có một nhóm người xuất hiện. Cô bèn trà trộn vào trong đám người đó.
Bảo vệ giữ cổng lơ đãng đưa mắt kiểm tra, không hề phát hiện đã thiếu đi một người.
Đến cửa, cô lấy điếu thuốc lá lúc nãy ra, nói với một người đang xếp hàng bên cạnh: Tiên sinh, ngài có thể cho tôi mượn một cái bật lửa không