Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp - Chương 25

Chương 25

Edit: Mẫu Tử Song Linh

Beta: An Bi Nhi

Hàng Tiểu Ý bĩu môi nhìn lên, tuy ngoài miệng cô nói không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại rất để ý đấy.

Vừa bước ra khỏi thang máy, thì đã nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà, không cần nghĩ cũng biết là do Hàng Vũ Hằng gây ra.

Quả nhiên, Hàng Tiểu Ý vừa bước vào cửa, liền nghe thấy Hàng Vũ Hằng hét lớn: “Hôm nay tâm trạng con không tốt, sẽ không ngủ chung giường với anh hai, mọi người để anh ấy ngủ ở sô pha đi.”

Hàng Tiểu Ý liếc nhìn, vấn đề này từ hai năm trước khi chuyển vào nhà đã bắt đầu rồi, chỉ cần anh ba về nhà, phải náo loạn một trận.

Lúc ấy gia đình không có tiền, đành phải mua ngôi nhà có ba phòng ngủ và hai phòng làm việc, cha mẹ Hàng để Hàng Tiểu Ý ở phòng ngủ chính, bên trong có toilet riêng, bởi vì cô là con gái, dùng chung toilet với hai anh trai rất bất tiện, cha mẹ Hàng thì ngủ ở cái phòng rộng hơn một chút, phòng ngủ nhỏ nhất thì dành cho Hàng Vũ Tề và Hàng Vũ Hằng.

Vốn định mua hai cái giường, nhưng bởi vì căn phòng quá nhỏ, nên mua cái giường lớn hơn chút, nhưng mà Hàng Vũ Hằng thường xuyên vắng nhà, một năm cũng chỉ trở về được một hai lần, vì thế nên ở chung một phòng, ngủ chung một giường cũng không phải vấn đề lớn.

Nhưng mỗi khi Hàng Vũ Hằng trở về nhà, bởi vì vấn đề giường ngủ mà lại nhất định phải ầm ĩ một trận.

“Anh hai, đến đây, chúng ta đánh một trận, anh thắng, mình anh độc chiếm cả cái giường, em thắng, anh nhường phòng ngủ lại.” Hàng Vũ Hằng mặc chiếc quần cộc hoa giống như con gà trống lớn ra chiến trường.

Hằng Vũ Tề khinh thường không chấp vặt anh, ngồi một chỗ thản nhiên ăn hoa quả, Hàng Tiểu Ý đi tới, liếc hắn một cái: “Anh ba, đến đây, hai ta nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì?” Hàng Vũ Hằng đề phòng nhìn cô.

“Anh thử nói xem?” Hàng Tiểu Ý cười có chút âm trầm.

Trong nháy mắt Hàng Vũ Hằng liền hiểu rõ, thoắt cái đã trốn sau lưng Hàng Vũ Tề, thò đầu ra từ sau lưng hắn, vẻ mặt đáng thương: “Em gái nhỏ, anh không phải cố ý, anh sai rồi, anh sai rồi...”

Mẹ Hàng bưng một ly sữa bò nóng tới, vẻ mặt tươi cười: “Nào, thằng ba, uống sữa tươi đi.”

Hàng Vũ Hằng chịu không nổi, quay đầu: “Con không thích uống sữa tươi, con không uống đâu.”

Hàng Tiểu Ý ghen tị nói: “Mẹ, tại sao con và anh hai lại không có?”

Mẹ Hàng đặc biệt dịu dàng đi tới nhéo lỗ tai Hàng Vũ Hằng rồi nói: “Mỗi ngày hai đứa đều xuất hiện trước mắt mẹ, mỗi ngày đều có cơ hội nhìn thấy tình thương của mẹ, đương nhiên mẹ không thể đối xử bất công, phải đặc biệt yêu mến trẻ con, đúng không? Thôi không nói nữa, sữa tươi làm trí óc thông minh hơn, thằng ba mau bồi bổ đầu óc thôi.”

Dưới đôi mắt dịu dàng đến chết người của mẹ Hàng, Hàng Vũ Hằng đành phải uống sữa, không khác gì thuốc độc đối với anh, mẹ Hàng vỗ vỗ khuôn mặt đen như than của anh, thở dài nói: “Lúc nào con xuất hiện trên TV cũng là khuôn mặt tuấn tú, con xem xem, trên TV mặt con trắng bao nhiêu, so sánh với bây giờ, thật là... Một lời khó nói hết...”

Hàng Vũ Hằng tuôn hai dòng lệ nóng, ôm chầm lấy mẹ Hàng: “Mẹ là mẹ ruột của con đó, hay tối nay mẹ để cho anh hai ngủ ở phòng khách nhé?”

Mẹ Hàng vỗ đầu anh: “Đêm nay con ngủ cùng mẹ đi, đã rất lâu rồi mẹ không ôm con cùng ngủ, mẹ vẫn luôn đặc biệt nhớ tới lúc con còn bé thân thiết với mẹ bao nhiêu, nghe lời mẹ, con trai, ngủ cùng mẹ đi...”

Hàng Vũ Hằng sợ đến mức nhảy về sau ba bước, nói năng lộn xộn: “Chuyện đó, chuyện đó, con đi ngủ trước đây, mau đi ngủ, anh hai, anh hai, mau mau, đi ngủ thôi...”

Hàng Vũ Tề cố nhịn cười, lập tức bật ngón cái với mẹ Hàng: “Mẹ, quá tuyệt...”

Mẹ Hàng khinh thường nhíu mày, kiêu ngạo rời đi.

Cha Hàng bĩu môi, đi sau lưng mẹ Hàng nhỏ giọng nói: “Khoa trương.”

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, chúc ngủ ngon Hàng Vũ Tề xong rồi trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng ngủ của Hàng Vũ Tề, cô thấy Hàng Vũ Hằng khoanh hai chân nghênh ngang nằm trên giường ăn khoai tây chiên, chiếm hết cả cái giường, vụn khoai tây chiên còn vung vãi khắp giường, Hàng Tiểu Ý lắc đầu, mặc niệm ba giây vì anh.

Quả nhiên ba phút sau, căn phòng bên cạnh vang lên tiếng kêu như heo chọc tiết, hai người giằng co ba phút.

Hàng Tiểu Ý lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng giống như là bị mèo cào, rõ ràng biết là Thiệu Thành Hi cố ý, cố ý nói cho cô nghe, cố ý làm cho cô mất ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Hàng Tiểu Ý một chút buồn ngủ cũng không có, bên ngoài cửa sổ sét bắt đầu đánh, sau đó mưa to ầm ầm trút xuống, giống như còn kèm theo cả mưa đá, nện vào cửa kính kêu leng keng như bản giao hưởng hỗn loạn.

Cùng với tiếng mưa rơi, mí mắt Hàng Tiểu Ý ngày càng nặng, sau đó hỗn loạn đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng khi tỉnh lại, mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u, mây đen dày đặc, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Bên ngoài cha mẹ Hàng đã thức dậy làm bữa sáng, sau khi rửa mặt Hàng Tiểu Ý mở cửa phòng, Hàng Vũ Tề đã rời giường, đang bưng bữa sáng ra bàn.

“Cha mẹ sớm, anh hai sớm.” Hàng Tiểu Ý nói, lại nhìn căn phòng ngay bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh ba vẫn đang ngủ sao?”

“Ừ.” Hàng Vũ Tề gật đầu” “Chắc là do quay phim nên mệt, dính lấy cái giường ngủ giống như heo, tối qua có sét đánh cũng không tỉnh.”

Hàng Tiểu Ý cười: “Anh không nhân cơ hội anh ấy đang ngủ mà đạp xuống giường sao?”

Hàng Vũ Tề chỉ cười: “Bây giờ nó không ngốc nữa rồi, đề phòng anh đạp nó xuống giường, lúc ngủ nó liều mạng bám lấy đầu giường, cố gỡ cũng không ra.”

Mẹ Hàng đi ra từ phòng bếp, nhìn Hàng Tiểu Ý ăn mặc chỉnh tề, hơi thắc mắc hỏi: “Tiểu Tiểu, sáng nay con ra ngoài sao?”

Hàng Tiểu Ý gật đầu, ngồi xuống bên bàn cơm: “Vâng, tiết mục của con có chút thay đổi, sửa thành phát vào lúc năm giờ chiều, mấy ngày nay muốn họp để chuẩn bị trước.”

Mẹ Hàng gật đầu: “Được rồi, dù sao anh hai con cũng tiện đường, để nó đưa con đi làm, bên ngoài trời cũng sắp mưa rồi, nhớ mang theo dù.”

“Em gái nhỏ, anh đưa em đi.”

Hàng Tiểu Ý nghe được câu đó thì quay đầu lại, liền thấy Hàng Vũ Hằng đang dựa vào khung cửa, đôi mắt mông lung, tóc rối bù như ổ gà.

“Anh ngủ thêm chút nữa đi, anh hai đưa em đi là được rồi.”

Hàng Vũ Hằng lảo đảo đi tới, đặt mông ngồi trên ghế: “Anh đưa em đi, anh được đền bù tổn thất vì khuyết điểm của mình, anh còn phải tìm Thiệu Thành Hi.”

“Anh tìm Thiệu Thành Hi làm gì?” Hàng Tiểu Ý múc cho hắn thêm chén cháo nữa.

Hàng Vũ Hằng cầm lấy một cái bánh tiêu, cắn một cái, mơ hồi nói: “Sao vậy, hắn hẹn trước với em sao?”

Hàng Tiểu Ý tức giận bịt miệng hắn lại, dùng hết sức nhét bánh quẩy vào miệng hắn: “Tìm, tìm, anh đi đi, không ai cản...”

Ăn bữa sáng xong, ba người cùng đi từ nhà ra, Hàng Vũ Tề đến công ty, Hàng Vũ Hằng đưa Hàng Tiểu Ý đi làm, bầu trời vẫn đen, đã tám giờ sáng rồi mà vẫn phải mở đèn lớn mới thấy rõ đường đi.

Hàng Vũ Hằng đi cực kì chậm, khi đến đài phát thanh cũng đã là gần chín giờ, Hàng Vũ Hằng nhẫn nhịn cả một đoạn đường dài, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tiểu Tiểu, thực sự xin lỗi, đêm qua anh ba không cố ý, anh với Thiệu Thành Hi quen nhau đã lâu, liền không suy nghĩ mà nói ra, kỳ thật anh không nói khoa trương như vậy, em đừng giận anh ba, anh ba hi vọng em và Thiệu Thành Hi có thể chung sống hạnh phúc.”

Hàng Tiểu Ý cười như không cười liếc hắn, Hàng Vũ Hằng liền sờ sờ chóp mũi, cực kì lúng túng, cuối cùng Hàng Tiểu Ý cũng không nhịn được mà cười thành tiếng: “Được rồi, anh ba, em giận anh khi nào?”

Hàng Vũ Hằng ngẫm nghĩ một chút, từ nhỏ đến lớn, đúng là Hàng Tiểu Ý chưa chính thức giận anh lần nào, tuy là như thế nhưng vẫn không nhịn được mà dặn dò: “Vậy em nhất định không được giận Thiệu Thành Hi, chuyện thời cấp 3, cũng đã qua rất lâu rồi, em ngàn vạn lần đừng giận dỗi hắn.” Nếu quả thật việc này xảy ra, Thiệu Thành Hi nhất định sẽ không tha cho anh.

Hàng Tiểu Ý cười, gật đầu: “Tất nhiên rồi, em gái của anh luôn thiện lương hào phóng, sao lại có thể không hiểu chuyện như thế.” Làm sao có thể buông tha anh như vậy, vốn chút chuyện nhỏ này không là gì, là Thiệu Thành Hi phải bị ngược đãi một chút, cô vẫn nhớ lúc anh cứ như vậy mà dịu dàng thầm mến nữ sinh trước mặt cô, nếu cho qua, phải xin lỗi vì khiến anh ‘Một phen khổ tâm’ rồi.

*

Hàng Tiểu Ý mở một ngày hội, mưa to cũng liên tiếp trút xuống cả ngày, thời sự đưa tin trận mưa này là trận to nhất trong lịch sử mấy năm gần đây, rất nhiều địa phương phải gánh chịu hậu quả, tất cả bị nước nhấn chìm rồi.

Lúc bốn giờ chiều, Thiệu Thành Hi gọi điện thoại hỏi cô khi nào tan ca, Hàng Tiểu Ý nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, tối nay nhất định là không thể phát sóng trực tiếp rồi, tính toán thời gian quảng cáo, liền nói với anh là có thể tan ca sớm, Thiệu Thành Hi nói cô ở nguyên chỗ làm việc đợi anh đến đón cô, không được đi đâu cả.

Lúc Hàng Tiểu Ý tan ca đã là bảy giờ tối, bên ngoài mưa to càng to hơn, đường đi còn nhìn không rõ, Hàng Tiểu Ý đứng đợi ở đại sảnh bên ngoài, nhìn ngó xung quanh, trên đường không có chiếc xe nào cả, nước ngập đến giữa bắp chân rồi, mưa to không nhìn thấy rõ đường đi, gió thổi vù vù rất mạnh, làm hàng đại thụ rào rào chuyển động, giống như muốn phá huỷ tất cả.

Hàng Tiểu Ý rùng mình một cái, lấy điện thoại từ ví tiền ra, muốn gọi cho Thiệu Thành Hi.

Một bóng đen từ trong mưa bụi chạy đến phía cô, “Tiểu Tiểu...”

Hàng Tiểu Ý vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn, người chạy ướt từ đầu đến chân, nước tí tách nhỏ giọt, Hàng Tiểu Ý vội vàng lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt anh, đau lòng nói, “Mưa lớn như vậy anh đến đây kiểu gì?”

Thiệu Thành Hi mở cái túi được buộc kín anh mang theo, lấy một cái áo choàng từ bên trong ra, khoác lên người cô, “Anh sợ buổi tối sẽ mưa lớn, không đi được, em ở đây một mình sẽ sợ hãi, vì vậy buổi chiều lúc gọi điện cho em, nhân lúc mưa còn nhỏ đã tới.”

Hàng Tiểu Ý sững sờ: “Anh một mực đợi em ở đây hơn hai tiếng đồng hồ?”

“Anh đợi ở trong xe, không đứng dưới mưa, anh không bị ngốc.” Thiệu Thành Hi nhéo má cô, nở nụ cười: “Đưa tay ra nào, mặc quần áo vào, đừng để gió lạnh làm bị cảm.”

Hàng Tiểu Ý cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Tên ngốc.” Nói xong cởi quần áo ra: “Quần áo em không bị ướt, em không lạnh, anh mặc vào đi.”

Thiệu Thành Hi nắm lấy tay cô, dùng giọng kiên quyết nói: “Mau mặc vào.”

Hàng Tiểu Ý không thay đổi được anh, đành phải mặc quần áo vào.

Thiệu Thành Hi nhìn bầu trời càng lúc càng mưa to: “Không thể đi xe bây giờ được, đằng kia có một khách sạn, chúng ta đành phải ở đó một đêm thôi.”

Hàng Tiểu Ý cũng biết thời tiết như vậy không thể dùng xe được, rất dễ xảy ra chuyện, liền gật đầu: “Được.”

Gió lớn giống như muốn thổi bay con người, dĩ nhiên là không thể thổi được, Thiệu Thành Hi cởi áo khoác của âu phục ra rồi trùm lên đầu cô, sau đó ôm chặt cô trong ngực: “Chúng ta cùng chạy.”

Hàng Tiểu Ý đáp: “Được.”

Gió lớn xen lẫn mưa, liên tục đập vào mặt đau rát, mắt cũng không mở ra được, một bàn tay to lớn lau đi nước mưa trên khuôn mặt cô, bàn tay lớn của anh đặt trên trán cô, che cho nước mưa không rơi vào mắt cô, để cô có thể chống đỡ với gió lớn mưa to, trên đầu của cô mở ra một mảnh trời, che chắn cô khỏi tất cả sợ hãi, chỉ cần ở bên con người này, cô mới cảm thấy an toàn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3